Chương 4
Cái cảm giác buồn nôn trời đất đảo lộn khi nhảy xuống lục đạo luân hồi thật không hề dễ chịu. Ta mở mắt, nhận ra mình đang nằm giữa một đám thịt, hay nói đúng hơn là một đám thi thể. Nặng nề đẩy một tên nằm trên người mình ra, ta đứng dậy nhìn xung quanh. Một đạo quán? Hình như trước đây rất huy hoàng. Nhưng bây giờ chỉ còn lại máu khô và thi thể đang thối rửa. Thảm sát sao? Nhân giới đúng thật là kinh khủng.
Men theo ánh sáng mờ nhạt bước ra ngoài, mùi tanh tưởi thoang thoảng trong không khí. Ta vươn vai, thử cử động tay chân một chút, quái lạ, căn cốt người luyện võ sao cứng nhắc thế nhỉ? Mà khoan đã, tay ta sao lại...
Nương nhờ ánh trăng, có thể thấy rõ bàn tay béo núc ních dính đầy máu, đỏ sẫm chói mắt. Béo ư? Lúc này ta mới chú ý đến thân thể mình, thể xác cao gần hai trượng, khắp người toàn là mỡ. Không sai, chính là thứ ta căm ghét nhất... mỡ.
Bên tai ta vang lên tiếng cười khùng khục của Lão Thiên Vương "Bình thường chê ta béo. Ta xem bây giờ ai mới thật sự là béo." Còn có giọng nói chí chóe của Ti Mệnh Tinh quân "Ta muốn xem ngươi đem thân thể béo ị này náo loạn thế nào a~"
"Con mẹ nó! Dám cười trên đầu lão nương."
Ta vung tay áo, khí lực hóa thành mũi tên bay thẳng lên chín tầng mây, một tiếng hét truyền đến tai ta, cùng với chất giọng ồm ồm đầy hả hê của Lý Tịnh "Đấy, ngươi xem, ta đã nói ba phần tu vi của nàng ta đủ để đốt mông ngươi mà." Sau đó, là một khoảng không gian im bặt.
Cự Giải khốn kiếp, lúc về ta nhất định sẽ đốt sạch mệnh cách hắn viết, cho hắn bớt chút thời gian chọc phá người khác.
Sau khi dùng thuật tịnh thân, rửa sạch hết mấy thứ bẩn thỉu trên người, ta thận trọng đẩy cửa đạo quán bước ra, trước cửa, hai con sư tử đá ngẩng cao đầu, nhuốm đầy máu, bên dưới là xác của mấy đạo sĩ. Người chết nhiều như vậy, khiến oán khí của mảnh đất này dày đặc, dù chưa bằng sông Vong Xuyên nhưng cũng khiến người khó chịu. Ta thấy loáng thoáng trong rừng trúc trước mặt bóng dáng Hắc Bạch Vô Thường đang đuổi bắt quỷ hồn. Cần đến cả Hắc Bạch Vô Thường ra tay, đúng thật là không đơn giản.
Ta mặc kệ bọn hắn, xoay người bước đi, tránh cho lát nữa xuất hiện con quỷ nào đó cao tay thì lại khổ, chỉ có ba phần tu vi, ta cũng biết tự lượng sức mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, ta tính lại không bằng quỷ tính. Lúc ta đi được chừng mười bước, một con quỷ béo mập xuất hiện trước mặt ta, giương đôi tay to lớn muốn tóm lấy ta.
"Trả xác lại đây." Nàng ta tru tréo, cái giọng khản đặc khiến người rợn tóc gáy, may mắn, ta không phải người.
Ta mặc kệ nàng, xoay lưng về hướng khác, nhưng nữ quỷ lại tiếp tục nhào ra trước ta, tru lên.
"Trả xác lại đây."
Ta cũng cảm thông cho nàng là kẻ vừa chịu bi kịch, nên không tức giận, chắp tay đường hoàng sau lưng.
"Người chết không thể sống lại, ngươi nên chấp nhận đi."
Lúc ấy, thật sự ta cảm thấy mình rất giống một cao nhân đắc đạo thần bí, nhưng hình như nữ quỷ không cảm thấy như vậy.
"Trả xác lại đây."
"Mẹ kiếp! Ngươi chỉ biết nói một câu thôi à?"
Thật tình là ta không nhịn nổi nữa, cái chất giọng khó chịu đó khi rống lên còn kinh khủng hơn quỷ hồn bị nhúng vào chảo dầu ở địa phủ. Ta niệm chú, khí lực tạo thành một nhát kiếm chém tới một cánh tay nữ quỷ. Nàng ta tránh không kịp, tay phải lãnh hết một chiêu của ta.
Lúc đó ta không nghĩ đến mình đang trong thể xác nàng, ta đánh một chiêu như vậy, nữ quỷ vẫn sừng sững đứng đó mà tru lên.
"Trả xác lại đây."
Còn ta... Con mẹ nó... tay phải ta mất cảm giác rồi a.
Nữ quỷ tru ngày càng đáng sợ, ta chạy phía trước, còn nàng ta rượt theo sau. Hình như càng ngày càng mất kiên nhẫn, ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mắt nàng ta đỏ lừ, vươn tay sắp túm được ta. Thật sự là khốn nạn, cái thân thể béo ục ịch này chạy chẳng được bao xa, thế là đành để nữ quỷ nhảy chồm lên bắt lấy. Hồn thể ta văng ra ngoài.
Ta tròn mắt ngạc nhiên, cái quái gì thế? Hồn thể chết rồi có thể nhập lại xác sao? Chắc là do ta phải mượn xác, nên trong cái thân thể đầy mỡ đó còn sinh khí, nàng ta lại là chủ thể, mới có thể nhập vào dễ dàng.
Đúng lúc ta còn ngây ra nhìn nàng ta lê thân xác béo phị chạy đi, một vật thể xuyên qua ta, đâm thẳng vào bắp đùi nàng. Nữ quỷ rú lên một tiếng, ngã phịch xuống đất. Ta nhìn kỹ lại, thì ra là một hòn đá.
Từ sau lưng ta, một đạo nhân đạo bào màu xám thong dong bước đến trước mặt nữ quỷ. Hắn ta vung tay vẽ chú thuật, hút linh hồn nàng vào Linh thạch. Cái xác mập lập tức nằm ngây đơ trên mặt đất.
Xong xuôi mọi chuyện, đạo sĩ quay lại nhìn ta.
"Ngươi đến bắt quỷ mà để quỷ rượt thế sao? Mặt mũi Minh phủ thật sự bị lão bà ngươi dẫm nát."
Lúc này, ta mới biết được hắn là ai.
"Bắt cái em gái ngươi. Linh thạch không có ta bắt kiểu gì?"
"Vì sao không có?"
"Quên mang theo."
Ta cúi đầu, giọng lí nhí, nghe thoáng qua người kia thở dài, có vẻ bất lực. Im lặng một hồi, hắn trừng mắt.
"Sao còn chưa nhập vào?"
Ta đưa mắt nhìn cái xác nặng nề trên đất, thật sự phải nhập vào sao? Thật sự phải lê cái xác mập này đi bắt quỷ sao? Thật sự tổn hại hình tượng của Bỉ Ngạn thoát tục của ta. Hay ta bay về địa phủ, tìm cách nhập vào một cái xác khác nhỉ?
"Không có cách khác, mau lên."
Tên khốn này như tiểu trùng bò trong bụng ta, lập tức biết ta đang nghĩ gì. Bất đắc dĩ nhập lại vào xác mập, ai bảo hắn là thượng cấp cơ chứ. Thấy ta ngoan ngoãn làm theo, hắn có vẻ hài lòng, quăng cho ta một tảng Linh thạch màu đỏ.
"Giữ lấy."
Ta ngơ ngẩn nhìn viên đá đỏ trong tay, cảm động đến suýt khóc. Là Linh thạch của ta a~
"Sao ngươi biết ta quên mang theo?"
"Ngươi thì nhớ được cái gì?"
Một chút cảm động của ta bay sạch theo gió, tên khốn kiếp, không đâm đau ta thì sống không yên sao?
"Đi thôi."
Hắn nhấc chân đi trước, thân ảnh phiêu dật thoát tục dưới ánh trăng. Ta nhìn lại mình, con mẹ nó, ta thề phải băm xác tên Ti Mệnh chết dẫm đó ra.
Đến dương gian, việc đầu tiên phải làm là tìm ra Bách Độ thần quân. Hắn ta lúc chuyển thế không uống canh Mạnh Bà, nên chắc là đoán được tình hình hôm nay, trốn đi không thấy bóng dáng, một chút hơi thở cũng không có. Vậy mà tên đi cùng ta lại như biết được hắn ở đâu, không chút lúng túng đi về phía Nam. Ta cũng lười hỏi, hắn đi đâu thì theo đó thôi. Một tháng sau, đêm trăng rằm đầu tiên ở dương gian, ta đứng trước một gian nhà tranh đổ nát, lúc đó mới giật mình, chẳng phải đây là nơi Thiên Bình chuyển kiếp sao?
"Đến tìm Thiên Bình làm gì? Ngươi muốn đổi số mệnh nàng ta sao?"
Hắn liếc ta một cái đầy khinh thường, nói "Song Tử chuyển thế vì nàng, đương nhiên sẽ tìm nàng."
Ta "ồ" một tiếng hiểu rõ, thực chất trong lòng đang thắc mắc: Tại sao Song Tử lại vì nàng chuyển thế? Có điều ta không hỏi đâu, ánh mắt khinh bỉ của hắn thật đáng ghét.
Đúng lúc này...
"Giết"
Một giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng thoáng qua trong đêm, đám người áo đen xông vào nhà tranh, đao kiếm lóe tinh quang dưới ánh trăng, như mộng như ảo.
Chẳng mấy chốc, bên trong vang lên tiếng va chạm chống trả, tiếng binh khí chói tai như muốn xuyên thủng màng nhỉ, ta chán ghét hừ mũi, ân oán giang hồ của bọn phàm nhân thật phức tạp.
Thấp thoáng dưới ánh trăng, một đội ngũ lớn quỷ sai từ từ vây chặt lấy căn nhà, một vài linh hồn vừa thoát xác bị bắt đi, tống lên đường hoàng tuyền. Thì ra, sinh mạng phàm nhân lúc bị bắt đi lại đơn giản đến vậy. Ta nhìn sang tên bên cạnh, hắn ta im lặng quan sát mọi chuyện, vẻ mặt bình tĩnh tựa mặt hồ không chút gợn sóng.
"Rầm"
Đúng lúc ta định mở miệng, một tiếng động lớn vang lên, thân ảnh phá tung nóc nhà, kiếm trong tay y uốn lượn phát ra ánh sáng xanh như muốn xé toạc màn đêm. Chắc chắn để cầm cự đến bây giờ không dễ dàng gì, bằng chứng là quần áo trên người y nhuộm đỏ máu, không nhìn ra màu sắc ban đầu. Tuy vậy sát khí trong mắt vẫn không thể che dấu, cước bộ linh hoạt thoăn thoắt di chuyển giữa đám người. Hình như... máu trên người không phải của y.
Chém thêm một tên hắc y nhân, y quay đầu vào trong gào lên.
"Đi mau."
Một nữ nhân cầm trường kiếm mở đường máu xông ra, tay còn lại ôm một cái bọc. Ta hít một ngụm khí lạnh, là mẫu thân của kiếp này của Thiên Bình. Lúc trước chỉ thấy nàng ta là một phụ nhân áo vải, thì ra võ công cũng không hề tầm thường.
Đúng lúc nàng sắp thoát khỏi vòng vây. Một tên áo đen cầm đại đao chém tới. Phụ nhân xoay người chắn cho cái bọc trong lòng, lưng chịu một đao. Kiếm trong tay nam tử kia bay đến cắm thẳng vào yết hầu kẻ đang đưa đao tung ra một chiêu nữa. Nàng ta lúc này vận khinh công chạy đi.
Được một đoạn thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy y mất đi vũ khí, tình thế ngày càng chật vật. Trong lúc đó, dường như ta cảm nhận được thân thể nàng run lên, sau lại dứt khoát rời khỏi. Nhờ vào ngũ quan nhanh nhạy hơn người thường, ta nhận ra nơi nàng vừa đừng ngoài máu tươi chảy từ lưng, còn có một giọt nước rơi xuống. Mắt nàng, hình như hơi đỏ...
Nữ nhân đi rồi, trận chiến trước gian nhà nhỏ cũng dần đi đến hồi kết. Bọn áo đen lần lượt ngả xuống, quỷ hồn cũng lần lượt bước lên hoàng tuyền. Võ công của nam nhân đó vượt quá sức một người bình thường. Đến lúc tên cuối cùng gục xuống trên mặt đất, y vẫn đứng đó như một tảng đá vững chãi. Có điều, cũng chẳng được bao lâu nữa. Bởi ta thấy rõ vẫn còn một quỷ sai đứng cạnh y, chờ đợi.
Đến lúc hai linh hồn mờ nhạt dần trong tầm mắt, ta mới nặng nề buông ra một hơi thở. Kẻ bên cạnh nhìn ta, có vẻ trầm ngâm, một lát sau mới lên tiếng.
"Ngươi nhập xác người phàm một tháng, bắt đầu đa sầu đa cảm sao?"
Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt phẳng lặng của hắn.
"Sao cơ? Ta chỉ thấy dạo này tăng không ít quỷ hồn, canh nấu chắc chắn phải nhiều hơn, mà ngươi lại phát lương quá ít."
Hắn im lặng, nhìn ta như thể muốn nói "Hết thuốc chữa.". Tên tham tiền này, ta xin bổng lộc thôi mà, có gì quá đáng sao?! Thật muốn đánh cho hắn hồn siêu phách tán.
"Đi thôi." Chưa đợi ta phản ứng, hắn đã đi về hướng nữ nhân lúc nãy chạy đi.
"Không tìm Thiên Bình nữa sao?" Ta lê thân mập mạp phía sau, khó hiểu hỏi.
Đằng trước đột nhiên vang lên tiếng thở dài, không thèm trả lời ta. Có lẽ đang mắng ta phiền phức. Hừ, lão nương không thèm hỏi ngươi nữa.
"Mà này" Ta suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra vấn đề quan trọng. "Ngươi tên gì? Không thể đến dương gian mà cứ gọi ngươi là Minh đế được."
Hắn đột ngột sững lại, khiến đang ta gắng sức chạy phía sau đâm sầm vào lưng hắn. Cứng thật, ta xoa mũi, tên này nhìn mảnh mai mà lưng lại cứng như đá. Hắn đứng vậy một lúc rồi xoay người lại, đồng tử co rúm lại, sắc mặt vặn vẹo kinh người, cứ như vậy nhìn ta hồi lâu, lát sau mới khó khăn hỏi ngược lại, ta thật sự cảm thấy hắn rất khó khăn để nói chuyện.
"Hơn ngàn năm qua, ngươi... không biết tên ta?"
Ta gãi đầu, thật thà trả lời "Biết chứ, cơ mà quên rồi."
Dưới ánh trăng, ta thấy khóe môi hắn giật giật, biểu tình khó hiểu, dường như tức giận không ít. Cũng không thể trách được ta, đầu óc ta đơn giản, những chuyện không phải cực kì quan trọng thì khó mà nhớ nổi. Dưới Âm phủ lại không ai dám gọi thẳng tên hắn, qua ngàn năm, ta nhớ được mới là chuyện lạ.
Hắn hình như không nghĩ giống ta, vươn tay chụp lấy vai ta, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng gằn từng chữ, phảng phất giống như lệ quỷ đòi mạng.
"Mạnh Bạch Dương, nghe cho rõ... Song Ngư, Cố Song Ngư. Ngươi mà quên lần nữa thì đừng trách..."
Ta sờ mũi, chỉ là cái tên thôi, có cần làm quá vậy không. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ta không dám nói ra ngoài, lâu lắm rồi ta mới thấy hắn tức giận đến vậy. Lần đầu tiên là lúc nào nhỉ? Thật tình là ta không nhớ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com