chương 10
19.
Dãy số bắt đầu 138 kết thúc 414 trên điện thoại bản thân còn chẳng thuộc. Thậm chí ít thân thuộc. Nhưng dãy số này lại có cái tên : Dịch Gia Tín.
Đến bản thân cũng quên mất, từ lúc nào đã đổi "Ba" thành "Dịch Gia Tín". Âm thanh đã từng lập lại vô số lần mỗi ngày. Biến mất trong cuộc đời, trừ khi đọc bài, xem sách, từ "cha" cơ hồ không được chạm đến.
Như một mảnh trắng nhỏ bất ngờ cuộc đời. Thiếu thốn hình dáng cụ thể của hai từ "baba"
Như thể bất cẩn ngủ quên trong rạp phim, sau khi tỉnh lại phát hiện tình tiết thiếu đi một đoạn, người bên cạnh lại xem đến say sưa, bản thân lại không xem lại được. Vẫn cố mơ màng xem tiếp, dần phát hiện thiếu mất một đoạn, lại hầu như chẳng hề ảnh hưởng đến tình tiết ở tương lai.
Hoặc là, giống như phương trình không thể giải ra trong bài kiểm tra, cảm giác vô cùng chân thực. Trong tim nổi lên một cục, làm thế nào cũng không bằng lại được.
Dịch Dao nhìn đồng hồ, 9h30. Cô liền mặc áo khoác, mở cửa ra ngoài.
Đi qua cửa sổ nhà Tề Minh, ánh sáng màu vàng hắt lên mặt cô. Tim cô nỗi buồn bỗng biến mất.
Dãy địa chỉ đó là vô tình cô nghe được từ mẹ. Sau đó ghi vào trong một góc não bộ. Như một sự tồn tại trong tiềm thức. Vốn cho rằng tìm ra rất phức tạp, nhưng kết quả lại dễ dàng tìm thấy, vả lại được bác dưới lầu xác nhận. "À. Ông Dịch, đúng đúng đúng, ở tại số 504."
Đứng ở cửa, tay đặt lên chuông cửa. Nhưng lại không có dũng khí ấn xuống.
Dịch Dao đứng ở hành lang, ánh đèn lạnh nhạt trên đỉnh đầu chiếu xuống đến chóng mặt.
Dịch Dao cầm điện thoại trong tay, tự hỏi liệu có nên gọi trước cho ba không. Vừa lật điện thoại ra, cửa thang máy "đing" một tiếng mở. Dịch Dao quay đầu lại, đi ra là một người phụ nữ trẻ, mặt đánh phấn non mềm, trong tay dắt một đứa bé gái, phía sau họ, một người đàn ông hai tay xách hai túi to bước ra.
Người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Dao. Ánh mắt đột nhiên có chút kích động và hoảng sợ. Mở miệng, không nói được tiếng nào. Như thể không biết đối mắt với cảnh tượng này thế nào.
Dịch Dao vừa mở miệng, thì nghe thấy đứa bé gái kia non nớt gọi một tiếng : "Ba, nhanh chút!"
Tiếng "ba" trong miệng Dịch Dao, bị nuốt xuống. Như nuốt một lưỡi dao, đâm xước cả lồng ngực.
20.
Phòng khách rất đơn giản. Bộ sô pha và bàn trà thủy tinh bày biện đơn giản. Dù là căn hộ rất đơn giản, nhưng so với căn nhà trong hẻm sạch sẽ hơn nhiều.
Dịch Dao đang ngồi trên sô pha. Người phụ nữ kết hôn với ba ngồi ở mộc góc khác. Nhấn đi nhấn lại cái điều khiển từ xa, biểu tình không nhẫn nại.
Dịch Dao lắc lắc cốc nước ba đưa cho, đợi ông dỗ đứa bé con ngủ. Ly nước trong tay từng từng chút lạnh đi, lạnh đến nỗi Dịch Dao không cầm nữa đặt xuống bàn.
Lúc cong lưng, trong tầm mắt vừa vặn nhìn thấy một góc trong phòng ngủ, từ cánh cửa phòng đóng không chặt, là ba đang đọc truyện cổ tích đầy màu sắc, mà cô bé nằm bên cạnh ông, đã ngủ rồi.
Bản thân lúc bé, mỗi tối, ba cũng đọc truyện thế này, để mình từ từ chìm vào giấc mơ cổ tích. Bản thân lúc đó, không hề mơ thấy ác mộng. Nghĩ đến đây, nước mắt bỗng trào ra. Trong dạ dày như bị người ta nhét vào đầy sự chua xót. Chiếc cốc trượt khỏi bàn tay, suýt chút nữa bị đổ lên bàn trà, nước bị đổ ra một ít, tụ trên mặt kính. Dịch Dao thấy xung quanh không có giấy, liền nhanh chóng lấy tay áo lau sạch.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay.
Người phụ nữ bên cạnh nhẹ khịt mũi một tiếng.
Dịch Dao ngừng rơi lệ. Thật vậy. Cô cho rằng, bản thân biểu hiện như vậy vừa giả tạo vừa giật gân. Nếu đổi lại là bản thân, có lẽ sẽ không dừng lại ở tiếng khịt mũi, nói không chừng còn thêm một câu " Làm gì đến nỗi đấy"
Dịch Dao lau lau mắt. Ngồi lại.
Lại 10 phút trôi qua, ba ra ngoài. Ông ngồi đối diện, biển tình có chút ngượng gạo nhìn Dịch Dao, lại nhìn người phụ nữ kia.
Dịch Dao nhìn cha, trong tim tràn ngập bi thương.
Người cha trong ký ức, cho dù là ngày mà ông rời khỏi, bóng lưng trong con hẻm, vẫn rất cao lớn.
Nhưng hiện tại, tóc ba đã bạc nửa đầu. Dịch Dao khống chế bản thân, nói, ba khỏe không? Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Ba hướng về phía người vợ hiện tại, lúng túng gật đầu, ừ, rất khỏe. Người phụ nữ kia nhấn điều khiển từ xa thêm vô số lần, biểu tình thiếu kiên nhẫn.
Dịch Dao khit khịt mũi, nói : "Ba, cảm ơn ba luôn nộp học phí cho con. Làm khó ba rồi. Con ..."
"Cô nói cái gì?", phụ nữ đó quay đầu qua, "Ông ấy nộp học phí giúp cô?"
"Dịch Dao con nói cái gì?", mặt ba lại hoảng sợ, "Ba đâu có nộp học phí cho con, con đừng nói bừa." Mang tiếng là nói cho Dịch Dao nghe, không bằng nói là nói cho người phụ nữ kia nghe, mặt ba hiện ra nụ cười xấu hổ cùng lấy lòng.
Tim Dịch Dao bỗng trùng xuống.
"Anh ít một chút bộ dạng này đi", tiếng người phụ nữ bén nhọn khắc nghiêt, "Em luôn biết anh đưa tiền cho bên đó! Anh họ Dịch có bản lĩnh thật đấy."
"Anh có bản lĩnh gì đâu", giọng ba có chút phẫn nộ, nhưng vẫn chịu đựng, "Tiền của anh có bao nhiêu chẳng phải em biết sao, mà tiền lương mỗi tháng em đều xem, tiền đâu ra nữa."
Người phụ nữ ngẫm nghĩ, sau đó không nói gì nữa. Ngồi xuống, lại bắt đầu cầm điều khiển, nhưng còn vất lại 1 câu : "Anh hét gì mà hét, thần kinh gì nữa."
Ba quay đầu nhìn Dịch Dao , nói, "Mẹ con nói với con như vậy?"
Dịch Dao không đáp lời. Móng tay đã gãy trong lòng bàn tay.
Trong phòng, đứa bé bị tiếng tranh cãi đánh thức, gọi to tiếng "Baba"
Người phụ nữ kia liếc mắt qua, "Anh còn không mau vào, đánh thức con gái rồi"
Ba hít sâu một hơi, lại bước vào phòng ngủ
Dịch Dao đứng lên, chẳng nói gì, quay người đi. Cô nghĩ, thật đúng là không nên đến.
Lúc mở cửa, người phụ nữ kia quay đầu , nói, "Ra ngoài tiện thì vất cái túi rác ở cửa đi."
Dịch Dao bước ra từ tòa nhà,cơn gió lạnh buốt đập vào mặt. Nước mắt nhanh chóng biến mất trong gió. Như thể hai vệt băng còn dính chặt trên mặt.
Dịch Dao cúi lưng, lấy chìa khóa mở xe đạp. Mấy lần liền, đều không tra được vào. Ấn mạnh, vẫn không vào. Dịch Dao đứng dậy, lấy chân đạp xe đạp đổ xuống mặt đất. Sau đó ngồi xuống, khóc thành tiếng.
Qua một lúc sau, cô đứng dậy, dựng xe lên. Cô nghĩ, nên về nhà thôi.
Khi cô vừa đi, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy ba đuổi theo. Vì không mặc áo khoác, ông nhìn có vẻ hơi nhợt nhạt.
"Ba, không cần tiễn con, con về nhà đây."
"Dịch Dao ..."
"Ba, con biết rồi. Ba đừng nói nữa."
"Ba vẫn chưa hỏi con hôm nay đến tìm ba có chuyện gì", ông run lẩy bẩy, miệng phải ra từng làn khó trắng, dưới ánh đèn đường như một đóa mây nhỏ.
"... ba, con muốn hỏi mượn tiền ba ..."
Ba cúi thấp đầu, sờ tay vào túi áo, rút ra một đống tiền, to nhỏ đều có, ông lấy ra bốn tờ to nhất, "Dịch Dao, 400 đồng này, con cầm đi ..."
Trong lòng như có dòng nước nóng chảy vào.
Sự lạnh lẽo từng chút từng chút tan ra.
" ...Ba... Kỳ thực ..."
"Con đừng nói, ba có 400 đồng thôi, không có thêm đâu.", ngữ khí không nhẫn nại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com