Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 139

Quả nhiên có con liền trở nên không giống nhau.

Nói như thế nào thì cũng là thân sinh, nhưng trong giờ khắc này anh nắm trong tay bình sữa rất là không phục,  trên bình sữa còn có hai cái nấm nhỏ tương thân tương ái.

Người cậu gầy, con trai lại có chút bụ bẫm cho nên ôm một hồi sẽ đau cánh tay, bỏ vào trong nôi:

"Anh, bảo bảo nên đặt tên gì nha?"

Đút nửa ngày, cả đêm trong thân thể cũng không có ra nhiều sữa, cho nên khẳng định là uống không đủ no, xoay người liền chui vào trong ngực anh, lấy lại bình sữa:

"Sao anh lại uống?"

Build Puttha:

"Không phải anh không thích uống mấy sản phẩm sữa như này sao?. Sao của bảo bảo mà anh cũng muốn đoạt."

Cậu tỏ vẻ không hiểu.

Không thích uống sản phẩm sữa như này?. Đây là tin vịt ở đâu tới?. Sữa của bảo bảo nhà anh chính là sữa như vậy, ai dám nói anh không thích sản phẩm sữa??

Anh lạnh mặt nhìn cậu, nhéo nhéo mặt nhỉ mềm mại:

"Anh đoạt hồi nào, này không phải là sợ bảo bảo cắn thương em, em ngược lại khen nó, anh làm cùng thì nói cái gì đâu, còn dám phản bác anh?. Không nghe lời?. Thiếu đánh có phải không?"

"......"

Cậu vừa thấy anh có chút tức giận:

"Đừng nóng giận, anh làm gì vậy."

Còn có chút dễ thương, tưởng tượng vừa rồi anh đưa lưng về phía cậu mút núm vú cao su liền cảm giác rất hài, một chút cũng không cảm thấy bá tổng này có chỗ nào uy hiếp người.

"Trừ anh cùng bảo bảo em đều không có người nhà nào khác, em đau lòng  lòng bảo bảo thì xảy ra chuyện gì sao?. Anh còn tức giận như thế, em nói chú Dak pha thêm một ly, anh muốn uống không?."

Uống cái gì mà uống, vốn dĩ cũng không có ngon như vậy. Anh tức giận, Này có con chẳng lẽ liền thật sự có điểm không giống nhau?

Nhìn bộ dáng người đàn ông này giận dỗi, giống như muốn cố ý giận dỗi,  đặc biệt thú vị.

Cậu nhấp môi hỏi, môi như có như không cười:

"Làm gì?"

Thật là, anh cũng không biết có phải  mình bị ảo giác không.

Tuy cậu mất trí nhớ chỉ nhớ rõ anh, còn có tiểu bảo bảo nhưng tính cách ít nhiều cũng có chút biến hóa, vốn dĩ chính là một bạn nhỏ thích khóc, hiện tại lại nhiều hơn thích làm nũng.

Lôi kéo tay anh nhẹ nhàng hoảng nói:

"Đừng nóng giận, em hôn hôn, anh có thể vui lên một chút không?"

"....Bên kia cũng muốn hôn."

Miệng nhỏ mềm mại, ngọt ngào, xem ra ngày hôm qua cậu không có kén ăn ngoan ngoãn ăn củ cải lớn vào, cũng coi như là nguyện ý tha thứ cho cậu.

Cậu nhìn anh không tức giận, xoay người cười hì hì liền đi xuống lầu nói chú Dak dạy cậu pha sữa bột.

"Oa......"

Con trai ở trên giường em bé ra sức đạp chân, nhìn ra đối với người cha như anh có chút bất mãn.

Đứa nhỏ này tuy còn nhỏ, tạm thời không nhìn ra lớn lên sẽ giống ai, nhưng cũng có thể nhìn ra lớn lên rất dễ thương, thuộc về cái loại bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh.

Hẳn là càng giống Biu Biu, mắt to hai mí nhấp nháy nhấp nháy, làn da trắng nõn, cũng không biết tương lai phân hoá thành cái gì, nếu thành Omega thì không phải anh sẽ có hai tiểu bảo bối?

Nếu phân hoá thành Alpha, kia không có việc gì.

"Oa......"

"Kêu cái gì mà kêu, ta là cha con, kêu cha."

Anh đưa tay bế bảo bảo ở trong nôi ra, trong không trung xoay mấy vòng. Lại chọc chọc khuôn mặt nhỏ:

"Kêu cha"

Miệng con trai đều sáng lấp lánh, chính là vừa rồi há miệng tranh sữa với anh, ôm ngực Biu Biu không chịu buông tay, nhãi ranh này chính là tuổi còn nhỏ, nếu lớn hơn một chút, anh tuyệt đối sẽ cùng nó vung tay đánh nhau.

Mới vừa vươn tay nhéo nhéo mặt, rất mềm, hơn nữa trên người có hương thơm ngào ngạt, trời sinh tự mang theo mùi sữa, không tồi, chọc chọc chọc, chọc chọc chọc.

Trên mặt một chọc một cái oa, bộ dáng rất đáng yêu.

"Oa...... Oa...... Oa......"

"Mẹ kiếp, sao lại khóc?"

Có thể là biện pháp ôm có hơi.... bị bế lên xoay vòng vòng bị dọa rồi, trực tiếp chưa nói cái gì liền khóc.

Có lẽ bởi vì địa vị của tiểu bảo bảo ở trong nhà mới được củng cố, khi cậu cầm bình sữa trở về.

Anh ôm tiểu bảo bảo ở trong phòng lắc lư, bó tay không có biện pháp kêu:

"Tiểu tổ tông."

Đều nói con gái là tình nhân đời trước của cha, này tuy không phải con gái nhưng ít nhiều cũng có chút thân thích, bằng không như thế nào có thể dễ dàng làm con mình.

Cậu muốn ôm nhưng anh không cho, miệng nhỏ chu lên, nháy mắt liền không vui, hai ba con ghé vào cùng nhau khóc.

Làm anh thật đau đầu, sau đó......

Sau đó Sumettikul tổng đã bị đuổi ra ngoài, cậu một bên khóc một bên nói anh sẽ không chiếu cố tốt bảo bảo, sau đó thay tã giấy đưa cho anh, đẩy anh ra ngoài.

Từ từ, trường hợp này sao lại cảm thấy cùng người nào đó miêu tả hết sức quen thuộc?

Nghe bên trong không có âm thanh, liền truyền ra tiếng con trai cười, anh cảm thấy loại chuyện này có chút kỳ diệu.

"Bảo bảo, em còn chưa có ăn sáng."

Gõ gõ cửa.

"Em không đói."

"Thiếu gia, nếu không, người xuống ăn trước đi?"

Chú Dak nhìn anh bị nhốt ở ngoài cửa, thật là chọc cười:

"Thiếu phu nhân gả đến nhà chúng ta thật là tốt, trong nhà đều vui vẻ lên."

Anh khó chịu trừng quản gia một cái:

"Tốt?"

Hành lang chỉ có hai người bọn họ,  cách cánh cửa có thể nghe thấy âm thanh dỗ con ở bên trong.

Cúi đầu nhìn tã giấy trong tay, mặt trên bị tiểu đầy, đứa nhỏ này có thể ăn có thể ngủ còn có thể đoạt vợ anh?

Anh nghi hoặc hỏi:

"Lúc nhỏ tôi cũng phiền phức như thế sao?."

Quản gia nghĩ nghĩ...

"Còn tốt đi, nhưng lúc người mới sinh ra, tôi cảm thấy đầu lão gia phi thường to."

"............"

Được rồi, cho nhãi ranh này thêm một cơ hội.

Mở điện thoại ra, nhóm giao lưu của những người đứng đầu gia đình gần đây phi thường sôi động, bởi vì giao lưu một ít vấn đề kỳ quái về bà xã và con.

Các vị đều xem có biện pháp giải quyết hay không, nếu có tốt nhất là nên học tập học tập, đây mới là mục đích giao lưu chân chính.

Bible Sumettikul:

"Tôi ôm con trai liền khóc đây là vì sao vậy?. Phương pháp ôm của tôi không đúng sao?"

Hạ tổng:

"Chắc là không phải, có thể đơn thuần là nhìn ngươi liền muốn khóc."

Jeff Satur:

"Giống như trên, có thể dứt khoát không muốn thấy ngươi bởi vì vừa thấy liền biết không phải người tốt đi, cho nên vừa thấy ngươi liền khóc, đứa nhỏ này thật ra rất tra tấn người, trừ quá trình hưởng thụ bên ngoài, mang thai phải nhịn, sau sinh thì địa vị gia đình nhanh chóng giảm xuống, một chút cơ hội cũng đều không thấy."

Bible Sumettikul:

"Không thể đi, tôi còn là chủ của gia đình, này không phải nhóm giao lưu người đứng đầu gia đình sao?. Các người không phải ở trong nhà đều là lão đại, sao lại giao lưu thành như vầy?"

Jeff Satur:

"Câm miệng đi, con ngươi mới sinh được mấy ngày.."

Anh tỏ vẻ không tin, ở nhà ăn một hồi lâu, cũng không thấy cậu muốn xuống lầu:

"Biu Biu, xuống ăn cơm."

Biu Biu:

"Tới đây."

Mặt ngoài đồng ý rồi, sau đó mười phút cũng không nhìn thấy người.

Vấn đề của Bible:

"Các người...... Trong nhà đều là Omega tự mình cho con bú hay là từ nhỏ liền uống sữa bột?. Này là chênh lệch lớn sao?"

Jeff Satur:

"Nhà ta không cho bú, em ấy quá gầy, tôi không cho làm nhưng em ấy luôn tránh tôi, bởi vì Omega cho con bú sẽ nghiện. Bọn họ sẽ cảm thấy bảo bảo đặc biệt đáng yêu, mỗi ngày đều nhớ thương suy nghĩ muốn ôm con, sau đó ngươi liền có thể phòng không gối chiếc."

Đáng sợ như thế sao?

Nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng có, dù sao Biu Biu vẫn luôn cực kỳ ngoan ngoãn.

Đối với ý tưởng sinh đứa thứ hai cũng có chút giao lưu, anh đối với đứa trẻ đã có chút bình tĩnh, dù sao thì chỉ là tình cảm tăng thêm, cũng không có gì khác.

Nhưng nhà người khác hình như không có ý tưởng cho đứa thứ hai này lắm, đứa nhỏ này có một là được.

Đến nỗi chuyện đặt tên cho bảo bảo còn chưa có định ra, không biết nên kêu là gì.

Hai người suy nghĩ mấy cái tên nhưng đều không quá vừa lòng, anh cảm thấy nuôi tốt con trai là được, cậu muốn lấy một cái tên dễ nghe.

"Không thể quá khó nghe?. Cái gì mà Happy gì đó có chút giống tên cún con, em không muốn."

Cậu không phục, sao có thể kêu tiểu bảo bảo như thế.

Buổi tối hai người nằm ở trên giường còn ở bởi vì chuyện này mà nói.

"Anh, qua một thời gian nữa em có thể  đi học lại không?"

Anh nghĩ nghĩ:

"Nếu em muốn đương nhiên là có thể, dù sao sinh bảo bảo đã làm em khó chịu lâu như thế rồi, em muốn làm gì cũng đều có thể."

Cậu vẫn luôn muốn giúp đỡ anh:

"Rất muốn có thể cùng anh làm việc, như vậy em mỗi ngày đều không cần ở trong nhà rảnh rỗi một chút tác dụng cũng không có."

"Sao em có thể vô dụng?. Bảo bối, em ở bên người anh có tác dụng nhất có biết không?. Em muốn ở trong nhà đợi, anh có thể nuôi em cả đời, đều không có vấn đề."

Anh không yên tâm để bạn nhỏ nhà mình đi ra ngoài, mỗi lần cậu rời đi tầm mắt của anh một thời gian là lại xảy ra chuyện.

Trong nội tâm không quá nguyện ý để cậu đi ra ngoài nhưng cũng không tránh khỏi chủ nghĩa ích kỷ, làm một người nam nhân, quan trọng nhất chính là kiếm tiền nuôi bà xã.

Anh có thể cảm giác được rõ ràng chính mình thay đổi, người trong lòng ngực giống như con thỏ con nghe lời:

"Biu Biu, trước kia nếu anh không cưới em chỉ sợ không biết đời này của anh sẽ như nào, nhưng mà......hiện tại anh đã có một gia đình hạnh phúc rồi."

Lúc trước anh trở lại thành phố S là muốn Puttha gia cửa nát nhà tan, sau đó vẫy vẫy ống tay áo liền đi, chính là một mối hôn nhân trở nên có chút màu hồng.

Anh cũng không phải người tốt gì, anh tàn nhẫn độc ác, chỉ có một người là cậu có được đặc quyền dịu dàng này, người khác không được.

Anh có thể bắt Ubaldo để cho người khác tra tấn, cũng có thể làm Puttha gia lặng lẽ biến mất nhưng anh không muốn cho cậu biết, có một số việc một người đàn ông nên tự xử lý, cưới bà xã về là để hưởng phúc, không phải để cậu chịu nguy hiểm.

Hiện tại Sumettikul tổng tàn nhẫn độc ác mỗi ngày đau đầu nhất chính là cùng con trai giành bà xã.

END CHAP 139.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: