Chapter 167
Thời gian nghỉ trưa ở trong văn phòng, cậu tới tìm anh, cậu tương đối có chút dính người, ôm anh không chịu buông tay, cọ nửa ngày muốn pheromone.
Cho cậu sờ sờ cọ có chút dày vò, cuối cùng vẫn là quỳ gối dưới bàn làm việc náo loạn một hồi lâu mới xong.
Nguyên nhân chính là hiện tại đang trong thời gian mang thai cho nên cậu có rất nhiều ham muốn dục vọng, liếm sữa bên môi, ánh mắt sương mù mênh mông.
Anh kéo cậu lên, tóc của cậu bị anh làm cho có chút rối loạn.
Ôm vào trong ngực, ngửi mùi sữa trên người ức chế không được hỏi:
"Sao lại chủ động như thế?. Hiện tại không sợ người khác vào nữa sao?"
"Nhưng mà...nhưng mà anh bận làm việc, em nhớ anh."
Cậu ngoan ngoãn dùng khuôn mặt cọ có tây trang, ngữ khí mềm mại.
"Bảo bảo trong bụng phá em cho nên tới phá anh?"
"Dạ......"
Dựa vào trên vai hừ hừ.
"Phá anh, muốn hôn hôn, muốn ôm một cái, còn muốn cái kia......"
Anh bỗng nhiên có chút buồn cười, này nếu là ở trước đây, loại lời nói này cậu tuyệt đối không có khả năng nói ra, hôn đều lắp bắp mặt đỏ một trận.
Nhưng bây giờ ngược lại làm anh có chút trở tay không kịp, làm cho anh mới nhớ tới lại bị trêu chọc giống nhau.
Miễn cưỡng thu hồi tâm tư muốn lại một lần, vuốt eo mảnh khảnh:
"Bảo bối, cảnh cáo em chớ chọc anh."
"Không chọc, ăn no, anh......ăn ngon."
"Ừm, nghe lời."
Cậu ngửa đầu, liếc mắt đưa tình nhìn anh nói:
"Nếu bảo bảo vẫn luôn như vậy, em luôn muốn hôn hôn thì phải làm sao bây giờ?. Có thể làm anh rất mệt nha......"
Còn có chút nhẹ nhàng mềm mại, giọng nói tràn ngập mê hoặc, mềm như bông như nước từ từ truyền vào lỗ tai anh, làm trong lòng anh hơi chấn, có chút không tự giác vui mừng:
"Em nghi ngờ thể lực của anh?"
"Không phải."
Cậu đỏ mặt, ông xã nhà cậu có bộ dáng gì, cậu vẫn là rất rõ ràng, chính là... Chính là mỗi ngày ăn kẹo que, chỉ sợ yết hầu cậu cũng sẽ đau.
"Không hôn, bằng không em lại muốn."
Cậu rầm rì một tiếng, trên mặt ửng đỏ, rút tay ở trên người làm bộ tức giận xoay người.
"Hôm nay bánh bông lan đều là em làm. Chú Dak nói ăn đặc biệt ngon, ann nếm thử như thế nào?"
"Em không cần xuống bếp làm, người hầu trong nhà đều được sắp xếp tốt."
"Như thế nào, này có ý gì."
"Em như vậy, cảm giác anh khắt khe với vợ, tuổi còn nhỏ đã phải sinh hai bảo bảo cho anh, người khác có thể cho rằng anh không yêu em?"
"Mới không đâu."
Cậu quay đầu mở hộp cơm trong tay ra, bên trong đều là điểm tâm tinh xảo còn có cơm chú Dak làm.
"Sinh bảo bảo rất đáng yêu nha, so với sinh bảo bảo em càng thích quá trình sinh bảo bảo, anh rất lợi hại ~"
"Chậc......"
Này hiện tại mở miệng thật là cái gì cũng đều dám nói, hơn nữa biết lấy lòng người, lúc ăn kẹo que còn thích khen nói "Ăn ngon", luôn là làm anh có chút nhịn không được muốn bắt nạt cậu.
Trên thực tế, anh lại có một loại ỷ vào bà xã của mình, người khác cái gì cũng đều làm không được, nơi nơi tức giận.
Làm anh có chút chịu không nổi.
Lúc thư ký gõ cửa tiến vào, cậu ngồi ở trên đùi anh, trong tay cầm một bánh bông lan, ngọt ngào gọi:
"Anh Leo~"
"Khụ, chào phu nhân."
"Hôm nay tôi làm bánh bông lan dâu tây. Anh có muốn ăn thử không?. Anh ấy nói tôi làm ăn đặc biệt ngon."
Cậu duỗi tay đưa bánh bông lan qua.
Trong tay Leo cầm văn kiện cần ký tên xấu hổ đi tới:
"Sumettikul tổng, đây là...... Không không không, tôi thật sự không cần."
"Anh không nếm thử sao, không có ngọt lắm đâu~"
Cậu tuy rằng không thấp nhưng so với anh thì rất nhỏ nhoi, ngồi ở trên đùi anh, cả người rơi vào đi, chỉ có chân lắc lư.
Trong văn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, anh giương mắt nhìn Leo, rõ ràng có một loại tâm lý khán giả đang đợi Leo chảy máu mũi.
Này ai mà dám lấy a....trời ơi !!!!!
Trong ánh mắt anh rõ ràng viết: Ngươi dám lấy, ta liền làm chết ngươi.
"Tay nghề của Biu Biu luôn không tồi."
Sắc mặt của anh có điểm trầm, nhận quá văn kiện nói:
"Cậu có thể thử xem."
"Nếm thử nha, tổng cộng dư lại một cái, anh nói quá ngọt, đều là em ăn luôn."
Thư ký Leo xấu hổ cười:
"Ha ha ha. Phu nhân, tôi cũng...không thích ăn ngọt."
"Nhưng mà tôi rõ ràng không có bỏ đường."
Cậu không khỏi có chút nhụt chí, cầm bánh bông lan nhét vào miệng mình, ngược lại tự nhiên hôn anh một cái:
"Không thể ăn sao?"
Kem trên miệng cọ tới bên miệng anh, nếm nếm, kỳ thật ăn ngọt khá tốt:
"Cũng không tệ lắm, nếu em vừa rồi cho anh như vậy, chỉ sợ anh liền thích."
"Sao anh có nhiều yêu cầu hơn so với bảo bảo thế?"
Thời buổi này làm thư ký cũng khó làm a ~~~ có thể thấy kiếm được tiền thật không dễ dàng gì.
Buổi chiều sắp xếp hội nghị, chi nhánh công ty nước ngoài truyền đến tin tức, tập đoàn Daisy cũng muốn nhập cổ.
Lưng dựa đang ngồi ghế, vuốt tóc cậu ở trong lòng ngực, đạm nhiên mở miệng nói:
"Một khi đã như vậy, video hội nghị đi."
"Được, đã hiểu."
Thư ký gật đầu, chuẩn bị nội dung lớn cho hội nghị.
"Đầu tiên là nhập cổ phần, tỉ lệ cổ phần nhiều hay ít, tài chính khởi đầu còn có chi nhánh đều là từ trong nước cung cấp, muốn sản phẩm theo phong cách trong nước...Biu Biu đừng nháo, tiếp theo chính là tài chính có đạt khi gây dựng, hơn nữa đội thi công phải bảo trì chất lượng cùng tốc độ, đừng sờ loạn...."
Cậu ở trên người anh ngồi cũng không thành thật, nghe không hiểu chuyện trong công ty, cũng chỉ có thể chơi chơi cà vạt, nút thắt.
Trốn nửa ngày trong lòng ngực vẫn là thích lộn xộn, cầm bánh bông lan ở trước mặt anh ăn, cảnh tượng gì ở trước mặt anh đều thay đổi vị.
"......Sumettikul tổng, hay là....."
Anh bất đắc dĩ nói:
"Cậu ra ngoài trước đi, một lát tôi đưa hạng mục công việc cho cậu."
"Được."
Leo vội vàng chạy không ngừng ra ngoài, sợ mình nghỉ ngơi một hồi thật sự lại muốn chảy ra máu mũi.
Đám người mới vừa đi anh nhéo mặt cậu chất vấn nói:
"Có phải em cố ý không. Ở trước mặt người khác cũng trêu chọc tốt như thế?"
"Em trêu chọc cái gì nha. Ăn bánh bông lan thì xảy ra chuyện gì?. Hơn nữa anh Leo bị anh doạ sợ tới mức không dám ăn bánh. Rõ ràng ăn rất ngon."
Cậu dẩu miệng tỏ vẻ chính mình khó chịu. Mãi cho đến buổi chiều mở họp, buổi tối anh muốn dẫn cậu đi mua vài bộ quần áo, đi dạo siêu thị.
Ngày thường cậu rất ít tới công ty, bởi vì mang thai có chút thích ngủ, trong nhà còn có bảo bảo, ngày thường cần phải có người bồi chơi trò chơi.
Chân chính dạo công ty là không thể nào, một thời gian này tuy rằng không vội, nhưng ông xã nhà cậu về nhà có chút muộn, đôi khi còn cần xã giao uống rượu.
Cậu chưa từng chân chính đi dạo qua công ty.
Tới liền chui vào trong văn phòng anh, như là bạn nhỏ ở nhà trẻ chờ tan học.
Đợi hơn nửa ngày cũng không thấy anh trở về, một hồi không có buồn ngủ, ngược lại không muốn ở trong văn phòng yên lặng chờ đợi.
Đi ra ngoài, một tầng này cơ hồ không có người, cậu đi đến phòng nước, quả nhiên nơi này có không ít chị gái xinh đẹp, vây thành một vòng hình như ăn dưa.
Hình như là đang nói cái gì mà son môi....dù sao vài người đều rất vui vẻ.
"Cái kia, chị, khi nào thì mới họp xong vậy?"
Cậu đi qua, rầu rĩ hỏi.
Chính mình tuy hiện tại không quá sợ người lạ nhưng vẫn là muốn có chút lễ phép:
"Còn rất thật lâu sao?"
"Cậu... Cậu là Omega của Sumettikul tổng đi?"
Trong đó một nữ thư ký nhận ra cậu.
"Lần trước ở đây có phải cậu không?. Chính là lúc thư ký bị mắng khóc."
"Dạ? Cái gì nha?"
Cậu chỉ là lại đây hỏi một chút khi nào kết thúc, nghĩ sớm về nhà một chút, cùng anh đi dạo siêu thị.
"Có phải không nha?"
"Vâng... Vâng."
Cậu thấy các cô muốn biết, có chút sợ hãi gật đầu.
"Làm sao vậy?"
"Mẹ nó, Tôi nói mà, thật sự đáng yêu quá đi!!!"
"Mẹ kiếp, cậu thật sự là thành niên rồi à?. Nghe nói cậu hoài bảo bảo này thật hay giả vậy?. Cậu bao lớn rồi?. Không phải này Sumettikul tổng cũng quá lợi hại đi?. Cậu là người ở đâu?"
"Tôi......"
"Thật đáng yêu a......"
Có hai nữ nhân khe khẽ nói nhỏ nghị luận
"Trước nay chưa thấy qua, hôm nay cũng coi như là gặp được rồi nha."
"Wow, ngươi xem dấu vết dâu tây trên cổ cậu ấy"
Một nữ nhân chú ý tới liền chỉ vào, rất là kích động.
Vừa rồi cậu cũng không có thấy, không biết trên cổ mình có dấu. Ngày thường nếu phát hiện, lúc ra cửa cậu liền mặc áo hoodie cao cổ, như vậy liền nhìn không thấy.
Không biết có phải ở trong văn phòng hôn nửa ngày, trên cổ có dấu dâu tây cậu cũng không biết.
"A? Có sao?"
Cậu phồng phồng miệng, muốn duỗi tay che lại
"Tôi không biết."
"Tôi có thể sờ sờ mặt cậu không?"
"Tôi có thể xoa bóp không?"
"Omega?. Tôi ngửi thấy hương thơm, cảm giác hình như giống hương sữa"
"Biến đi, cậu là Beta có thể ngửi ra cái gì?"
"............"
......
Cậu tới đây hỏi vấn đề, nửa ngày không có được giải quyết, bởi vì quá dễ thương bị các chị gái lôi kéo tay nửa ngày.
Chờ anh từ trong phòng hội nghị ra tới, vừa lúc thấy vài người nhéo bà xã của anh cười hì hì khen cậu mềm mại.
Mà cậu thì đỏ mặt không biết nghe các cô đang nói cái gì, toàn bộ bên tai đều đỏ ửng.
Các thư ký mỗi ngày ở trong công ty yêu thích nhất là ăn dưa, đặc biệt là giống loại này.
Bởi vì anh chưa từng chân chính công khai nói mình kết hôn, không ít người cho rằng Biu Biu là được anh bao dưỡng hoặc là cái loại dưỡng thành hệ liệt này, dù sao nhìn liền kích thích.
"Đều ở đây làm cái gì? "
Anh từ trong phòng hội nghị đi ra, phía sau là thư ký Leo, đối diện là phòng nước.
"Sumettikul tổng."
Trong nháy mắt mọi người như được huấn luyện qua không phát ra âm thanh, cúi đầu chào.
"Như thế nào, anh xong việc rồi sao?. Chúng ta có thể về nhà."
END CHAP 167.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com