Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 60

"Có đau đầu không. Chỗ nào đau, chỗ nào khó chịu. Bảo bối......"

Anh nói, trong giọng nói đều là đau lòng, lòng bàn tay sờ sườn mặt lại sờ  trán cậu, trong ánh mắt đều là dịu dàng.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng hít thở đan xen nhau, giờ này khắc này sớm đã không còn hiểu lầm.

Hiểu lầm a, tức giận gì đó a, đều không đáng nhắc tới.

Vốn dĩ đầu còn đau, cậu vẫn cho là mình nằm mơ, véo véo mặt.

"Em không có mơ......"

"Bị bệnh sao lại không cho chú Dak nói với tôi, em cứ thích làm người khác đau lòng như thế?. Sao không tìm bác sĩ ?"

"Em......"

Cậu cắn môi nói.

"Anh tức giận với em...... Sợ anh không thích em, em quá yếu đuối em muốn mạnh mẽ, hơn nữa anh đang tức giận, không muốn bị bệnh, làm anh tức giận hơn....."

Lông mi cong nhẹ nhàng run rẩy.
Khiến anh thêm đau lòng.

"Thật là biết làm tôi đau lòng, em như vậy...... Tôi nhớ em......nhớ đến phát điên rồi."

Cậu sờ sờ mũi.

"Hu...... Anh...người em đau, đầu đau, bụng đau, cổ cũng đau, chỗ nào cũng đau hết, huhu......"

"Được được được, còn chỗ nào đau?. Tôi gọi bác sĩ, uống thuốc được không?. Ngoan ngoãn có được không....anh đi về liền."

"Anh đừng không thích em được không, ôm em nhiều một chút, ôm em......"

Cậu vươn tay, càng thêm nỗ lực rút vào trong lòng anh, muốn ở trong lòng anh.

Cậu vẫn luôn tủi thân trong lòng, bởi vì một chút chuyện nhỏ, anh không để ý tới cậu, làm cậu vốn dĩ không có cảm giác an toàn càng giống như một con thuyền giấy lênh đênh, phiêu bạc khắp nơi.

Cậu rơi nước mắt, kể ra uất ức trong lòng, cắn môi mà khóc khổ sở.

Trán vẫn rất nóng, người cũng nóng, anh cúi đầu hôn lên môi cậu, cậu thút tha thút thít khóc nức nở nói.

"Anh chính là cố ý không để ý tới em, hu..huhu....."

" Sẽ không như vậy nữa, bảo bối, tôi cũng là lần đầu tiên......gặp phải chuyện này, em đừng khóc, tôi đau lòng, có phải còn đau đầu không?"

"Anh mới không đau lòng em. Nhốt em ở nhà, anh còn không về nhà khiến em.....cho em phải ngủ một mình, huhuhu......"

" Em ghét anh nhất......"

Cậu hừ một tiếng, khóc thút tha thút thít trong lòng anh, anh vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành cậu. Dịu dàng nói:

"Tôi không phải không cho em đi học, chờ em khỏi bệnh rồi đi học có được không?. Tôi là sợ......"

Anh có cảm giác nói không nên lời, anh sợ cậu gặp được nhiều người thì cậu sẽ không cần anh nữa. Nói thẳng ra anh đối bản thân không có tự tin, đối với cậu cũng không có tự tin.

Bảo bối ngọt như thế lại tốt như thế, ai mà không thích chứ?.

"Sợ chuyện lần trước sẽ xảy ra nữa, cũng sợ em......sẽ bị những người khác thu hút, là tôi không đúng, em đừng khóc được không?"

"Ghét anh nhất..... Huhu......"

Cậu rầm rì một tiếng, khóc nức nở làm ướt áo sơ mi anh, anh cúi đầu hôn cậu, dỗ dành cậu.

Nhưng mà trong lòng vẫn luôn uất ức, càng dỗ càng khóc, dáng vẻ khó chịu như vậy, thế mà mỗi ngày đều cố làm dáng vẻ cười hì hì gọi cho anh.

Nghĩ đến chuyện này, anh liền cảm thấy mình quá ngốc, bản thân nuôi đứa nhỏ vậy mà lại ngu ngốc để xảy ra chuyện thế này, làm đứa nhỏ của anh tủi thân khóc lóc khổ sở.

Dỗ một lúc, anh đối xử dịu dàng với cậu, cả người cậu  không có sức lực, bị anh ôm chặt trong lòng , hốc mắt hồng hồng còn có tầng nước mắt sắp rơi.

"Mấy ngày nay ngoài việc muốn nôn, không muốn ăn, còn có chỗ nào không thoải mái. Chúng ta cùng đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ có được không?"

"Chỉ là phát sốt bình thường, em có uống thuốc chỉ là vẫn luôn không khoẻ lại......."

Nãy khóc một lúc lâu, cậu nói hai câu  liền không có sức lực, cau mày khó chịu.

"Em có thể nằm không, đầu rất đau..."

Ngồi dậy như trời đất quay cuồng vậy.

"Biu Biu, vậy em ngủ đi, trong phòng vệ sinh có bô, lúc đi thì dùng được không?"

"Được....."

Cậu ngoan ngoãn trả lời anh, đắp chăn lên người, anh tính đi nấu cho cậu chút gì đó để ăn, nửa đêm lỡ chuyển biến xấu thì phải đi bệnh viện xem rốt cuộc như thế nào.

"Anh đi đâu a...... Đừng đi có được không......"

Bàn tay nhỏ nóng từ trong ổ chăn vươn ra túm chặt anh làm nũng.

Không muốn anh rời đi, trên người anh có tin tức tố giúp cậu tỉnh táo một chút, không đến mức mơ màng, anh ở gần cậu, cậu cảm thấy khoẻ lên rất nhiều.

"Anh còn tức giận sao......"

"Không tức giận, tôi sao có thể tức giận với em, tôi đi lấy đồ ăn cho em, mới một tuần mà đã gầy như vậy?"

Đau lòng sờ mặt cậu, hôn lên trán cậu.

Cậu gật đầu, anh mới đi xuống lầu, nói chú Dak chuẩn bị thức ăn mà cậu có thể ăn được trong mấy ngày nay, làm xong anh mới phát hiện thế mà chỉ là một ly sữa bò nóng hổi và một chén cháo trắng.

"Em ấy chỉ ăn được như vậy?"

"Ừm, đều không ăn uống được gì, ăn như vậy sẽ không buồn nôn, nếu ăn thứ khác, ăn không được hai miếng liền nôn ra"

Chú Dak bưng cháo, chuẩn bị đem lên lầu.

Bác sĩ gọi đến đều không có rời đi, anh sắp xếp cho họ ở phòng khách, hôm nay mấy người bọn họ e là không thể đi, nếu buổi tối không tốt lên, anh sẽ đưa cậu đi kiểm tra sức khoẻ.

Ăn như vậy, không gầy mới lạ. Anh nghĩ, cậu là đang tức giận bản thân nên ăn cái gì cũng đều nôn. Nhìn ra vườn hoa, đã có không ít hoa đều nở rộ rồi.

Không cần nghĩ cũng biết, ngày thường cậu không có chuyện gì làm liền làm mấy thứ này, thật là làm anh đau lòng chết mất. Chỉ ra bên ngoài hỏi:

"Là em ấy làm?"

"Đúng vậy, ngày thường thiếu phu nhân đọc sách, tôi cũng không thể để  người làm việc nhà, thiếu phu nhân liền nói sẽ chăm sóc vườn hoa, khi thiếu gia trở về nhìn thấy sẽ vui vẻ hơn ."

"Bị bệnh còn làm, chú cũng không ngăn em ấy."

Anh thở dài.

Dak quản gia sửng sốt một lúc liền cười.

"Thiếu gia, người thật sự thay đổi rồi."

"Phải không?"

"Đúng vậy, thiếu phu nhân vừa hiểu chuyện lại nghe lời, thiếu gia thật sự hết tức giận với thiếu phu nhân a. Tôi nhìn còn thấy đau lòng, huống chi là thiếu gia."

"Tôi nào hết tức giận với em ấy."

Anh cười một tiếng, xoay người lên lầu.

"Đưa cháo cho tôi"

Bưng cháo lên lầu, cậu không ở trên giường, trong nhà vệ sinh có tiếng xã nước, cửa một lần nữa mở ra, giọng cậu mềm mại gọi anh.

"Anh......"

"Lại đây."

"Tôi sờ xem em còn nóng không, còn khó chịu không?"

Cậu ngoan ngoãn đi qua, ngồi ở trên đùi anh, như một con chuột túi con ở trong lòng anh, rầm rì hai tiếng giống như làm nũng vậy.

Cậu quá ỷ lại anh, anh mới biết được bản thân vì chút chuyện mà giận cậu, làm cậu bệnh thành như vậy, quá là khiến anh đau lòng.

Anh có chút khó chịu, anh thấy nên đánh dấu tạm thời cậu, bởi vì tin tức tố hương sữa trên người cậu thật sự là quá thơm, nhưng hương sữa so với bình thường không giống nhau, như là sữa mới nấu vừa thơm vừa ngọt.
Nhưng không phải câu dẫn người khác mà ngược lại có cảm giác muốn ôm cậu.

" Đầu đau......Bụng đau......"

"Bụng đau?"

Anh lo lắng hỏi.

"Sao lại đau bụng?"

"Em cũng không biết, có chút đau......"

Anh đưa tay vào sờ sờ, sờ đến phía dưới dạ dày một chút liền hỏi.

"Chỗ này đau?"

Cậu lắc đầu.

" Phía dưới một chút......em cũng không biết chỗ nào đau, chỉ là có chút......đau đau khó chịu......"

"Nằm xuống, tôi kêu chú Dak chuẩn bị xe......"

Chớp mắt, anh nhìn que thử thai vừa rồi đặt ở đầu giường không thấy đâu.

" Đồ tôi để ở đây đâu rồi."

"Đồ?"

Cậu nghĩ nghĩ,

"A......Anh không phải nói, dùng cái đó để đo sao?. Em vừa đi vệ sinh dùng rồi....bây giờ phát sốt có thể dùng que nhỏ kiểm tra a?"

Anh không phải đồ ngốc, bị nôn mửa bụng lại có chút đau, mấy ngày không có anh bên cạnh tin tức tố của cậu lan ra nghiêm trọng, hơn nữa bây giờ tin tức tố có thay đổi, trong lòng anh cảm thấy không thích hợp.

"Như thế nào?"

"Cái gì như thế nào?"

"Que kiểm tra, hiện ra cái gì?"

Cậu dựa vào trong lòng anh.

"Em không biết nha, không phải viết phải đợi hai phút, em chưa có xem..."

Chân anh đứng không vững, sau khi đi vệ sinh kiểm tra xong liền ra ngoài, đặt trên bồn rửa tay, cậu cũng không biết kết quả.

"Đó là kiểm tra cái gì nha?. Phát sốt sao?"

"Không có gì, em nằm một chút đi."

Anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, que thử thai nằm ngay trên bồn rửa tay, cầm lên xem thì thấy một vạch đặc biệt rõ ràng, vạch thứ hai..... Cũng có nhưng rất nông.

Đây là......

Xem hướng dẫn sử dụng, chỉ cần có hai vạch thì chứng tỏ là có rồi.

Hai vạch!

"Mẹ kiếp!"

Anh không nhịn được mắng một câu, cầm que thử thai đi xuống lầu.

"Chú Dak, chuẩn bị xe"

"Thiếu gia, sao thế......thiếu phu nhân bị bệnh sao?"

"Không bị bệnh, không bị bệnh, đi bệnh viện kiểm tra một chút tôi mới yên tâm."

Anh quay lại giường ôm cậu, đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của cậu.

"Có phải nơi này có chút đau?"

"Hình như là......bây giờ không đau."

END CHAP 60.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: