Chương 12
“Xin lỗi vì đã làm phiền thời gian dùng bữa của quý vị nhưng trong các vị có ai hiểu biết về y thuật không?”
Luocha ngồi trong góc quán quan sát những vị khách trong đây bắt đầu xôn xao bàn tán hỏi xung quanh, người chủ tiệm sốt ruột trông mong sẽ có một ai đó xuất hiện nếu không thì ông có cả trăm cái mạng cũng không bù được cho vị khách quý của tướng quân. Cuối cùng không có ai ra mặt, Luocha chỉ đành thở dài đặt chén trà ngon vẫn chưa kịp thưởng thức xuống.
“Tôi có hiểu biết một chút, có lẽ sẽ giúp ích được.”
Khuôn mặt của chủ tiệm khi nhìn thấy một vị tiên sinh nho nhã giơ tay lên đám đông mà mừng rỡ lên, “Xin tiên sinh đi theo tôi.”
Y theo sự chỉ dẫn của chủ tiệm đi ra sau một căn phòng nhỏ, trông có vẻ như là phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên. Ngay khi cánh cửa vừa được mở ra, Luocha có chút bất ngờ rồi lại cảm thán thế giới này thật nhỏ bé. Y không ngờ bản thân sẽ có ngày được diện kiến vị tướng quân lẫy lừng trong hoàn cảnh thế này, Luocha hơi xoa cằm quan sát người con trai mặt mày tái mét đang nằm nhắm mắt trên giường. Bên khóe miệng cậu còn vương vệt máu trông có vẻ như là trúng độc.
Nhìn tướng quân lo lắng túc trực bên cạnh như vậy làm Luocha lại có cảm giác như người con trai này là tiểu tình nhân của hắn vậy.
“Tướng quân, chúng tôi đã tìm được người giúp công tử rồi.”
Jing Yuan hướng mắt về phía cánh cửa, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó lại nhìn về Caelus đang thống khổ trong cơn đau quằn quại mà không đành lòng buông bàn tay nhỏ của cậu ra.
“Mong tiên sinh hãy cứu cậu ấy, tôi nhất định sẽ báo đáp công ơn của tiên sinh.”
“Tướng quân đừng khách sáo như vậy, của cải vật chất sao có thể quan trọng bằng mạng người.” Luocha lắc đầu mỉm cười, y điềm nhiên bước lại ngay bên giường quan sát cậu từ trên xuống một lượt rồi y giơ một tay đang cầm chiếc vòng có cây thánh giá ra phía trước cậu. Một luồng sáng dịu nhẹ tỏa ra từ cây thánh giá đó như đang nuốt lấy cơn đau mà người trên giường đang chịu đựng, khuôn mặt của Caelus dần dần trở nên nhẹ nhõm lại, cơ mặt cũng thả lỏng hơn trước rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là với cậu thôi, trái lại Luocha sau khi chữa trị xong thì hơi nhíu mày trầm tư suy nghĩ về vấn đề gì đó.
Jing Yuan thì không quá để ý đến biểu cảm của y, hắn yên tâm vuốt nhẹ vầng trán lấm tấm mồ hôi của người con trai và chỉnh góc chăn lại cho cậu nghỉ ngơi.
“Tướng quân.”
Luocha nghiêm túc mở lời, “Độc tố trong người công tử tôi đã trị xong. Nhưng có một vấn đề khá là phức tạp ở đây..”
“Tiên sinh cứ nói đi.”
Đôi mắt ngọc của y quan sát con người đang ngủ say đầy tò mò, vị công tử mà tướng quân trân trọng này quả thật có cái gì đó rất thú vị. Chưa bao giờ Luocha lại cảm thấy hứng thú với một ai đó đến vậy.
“Có một vật kỳ lạ đang ngủ say trong người công tử. Có vẻ như vì sự kích thích của độc tố mà nó đang trở nên hỗn loạn.”
Jing Yuan nghe những lời lẽ của y xong mà lòng lo lắng, trong vô thức nắm chặt bàn tay vô lực của cậu.
“Tôi hi vọng tướng quân sẽ cho tôi đặc quyền được chữa trị cho công tử, và tìm ra thứ chân tướng ở trong người cậu ấy.”
“...” Jing Yuan không biết phải trả lời như thế nào, từ trước đến nay hắn luôn quan sát người thương nhân ngoại quốc kỳ lạ này. Không như những thương nhân khác, y luôn mang theo một vẻ ung dung tự tại như đang thưởng ngoạn hơn là làm giao dịch mua bán.
“Vấn đề này cá nhân ta không có quyền quyết định, tiên sinh vẫn là chờ đợi cậu ấy tỉnh dậy và thử đưa ra đề nghị xem.”
Luocha cũng không gấp gáp, y chỉ gật đầu mỉm cười, “Được, tôi sẽ chờ đáp án từ vị công tử này.”
…
Trong một không gian khác, có một Aeon với hình hài con người đang ngồi vui vẻ đung đưa cẳng chân gầy chơi đùa với những lá cây xanh mơn mởn do chính tay y chăm sóc.
"Yaoshi."
Như đã dự đoán trước được sự xuất hiện của giọng kia, Aeon có tên Yaoshi điềm nhiên nghiêng đầu cười với hắn, "Hiếm thấy ngươi chủ động đến tìm ta đấy, có vấn đề gì sao?"
Khuôn mặt vô cảm của Nanook có hơi cau lại, “Ngươi đã biết hết mọi chuyện?”
“Hửm, ý ngươi là chuyện nào?” Những đôi tay mảnh khảnh của Aeon trù phú vươn ra vuốt lấy lọn tóc dài của hắn, “Về đứa nhỏ có Stellaron trú ngụ trong thân thể hay là về việc cậu ta có được sự chú ý của ngươi?”
Nanook không biết cái tên Aeon này thu thập được những thông tin này ở đâu, các Aeon thường vì theo đuổi vận mệnh nên thường rất ít khi tìm cách gặp mặt lẫn nhau. Tuy nhiên chỉ Xipe và một một số Aeon khác như Akivili, là những Aeon có tính cách khá hòa thuận và luôn giữ một thái độ niềm nở đối với những vị khách muốn diện kiến họ. Cũng vì vậy nên đôi khi cô có thể dễ dàng qua lại với các Aeon khác và nắm giữ được kha khá thông tin trong không gian.
“Ngươi gặp Xipe rồi?”
“Sao lại không thể chứ? Không phải ngươi cũng tìm cô ấy để dò hỏi vị trí của ta sao?” Yaoshi hơi động đậy bờ vai gầy gò đau nhức của y, “Hôm nay phong độ của ta có chút tệ, bàn bạc trong hòa bình được chứ?”
Tên Lan đó cứ mãi truy đuổi y làm cho y thật sự mệt chết mất thôi. Nếu tên Nanook cũng dùng vũ lực để ép y chấp thuận yêu cầu của hắn thì y chết mất, y còn phải chăm lo cho con dân trù phú của mình nữa.
Nanook rất nhanh đồng ý làm Yaoshi rất hài lòng. Một tay y chơi đùa với những lá cây nhỏ nhắn, một tay của y vung lên làm trồi ra gốc rễ cứng cáp cuộn tròn lại biến thành ghế ngồi cho hắn an tọa. Nanook cũng không hề khách sáo mà ngồi xuống và vào thẳng vấn đề luôn, “Chữa trị cho Caelus đi.”
“Ngươi không thể nào khách sáo hơn một chút được ư?” Yaoshi lắc đầu ngán ngẩm, cái tên Aeon này sống biệt lập lâu quá rồi nên không biết cách giao tiếp gì hết. Nếu hắn uyển chuyển, dịu dàng giống y một chút thì cái khuôn mặt đó cũng sẽ không bị lãng phí đến vậy.
“Giờ ngươi muốn tiếp tục nói chuyện hay là đánh nhau?”
“Được rồi, được rồi. Ai lại làm ba cái trò uy hiếp đó chứ.” Yaoshi cuối cùng vẫn là lùi một bước, y không tiếp tục chú ý đến những lá cây nhỏ nữa mà quay người lại đối mặt với Nanook, “Bé cưng của ngươi lại làm sao vậy?”
“Trúng độc.”
“Chà, Stellaron trong người cậu ấy chưa phát nổ là may mắn lắm đó.”
Lần trước cậu bị đấng bảo vệ tối cao đâm cho một nhát sâu hoắm mà vẫn sống sờ sờ ra đó đều là nhờ có sự nhúng tay của y, mới chưa được bao lâu mà lại bị tổn hại nữa à. Yaoshi không biết đứa trẻ đó có gì tốt đẹp đến thế mà hắn lại bảo bọc kỹ vậy.
“Sức mạnh của trù phú có thế hồi sinh vạn vật, ban phát sự bất tử cho con người nhưng kèm theo đó là những cái giá đắt không kém. Lần trước cứu đứa trẻ đó là vì lương tâm, lần này là vì nể mặt ngươi đang chiếm thế chủ động hơn, những lần sau đó đứa trẻ ấy mà còn tiếp tục bị những vết thương chí mạng nữa thì sẽ kèm theo cái giá đắt đó.”
Đôi mắt tươi cười của Yaoshi lấp loáng vẻ nghiêm túc. Y rất yêu con người, yêu vạn vật và những sinh vật sống, nhưng con người lại mang theo lòng dạ khó đoán và thâm sâu không lường được. Họ tìm kiếm y để cầu xin sự bất tử, mong muốn được sống một cuộc sống vĩnh hằng, Yaoshi dù đã dặn dò về cái giá nhưng họ vẫn cứng đầu mong mỏi thứ ước nguyện xa vời ấy. Cuối cùng vì thứ gọi là lòng thương xót chúng sinh, vị Aeon trù phú đã bị con người quay lưng và thậm chí bị đuổi giết xuyên suốt hàng nghìn năm.
“Nếu cứ tiếp tục bị đeo đuổi như vậy thì những vết thương do Lan gây ra sẽ không hồi phục được. Ta muốn ngươi ngăn cản Lan đừng theo dấu ta một thời gian để cho sức mạnh của ta trở lại.”
Sau đó Yaoshi ngắt một lá cây xanh mơn mởn ánh lên chút sắc vàng và giao cho Nanook, “Hòa tan chiếc lá đó ra trong nước và đưa cho đứa trẻ đó uống, Stellaron trong người cậu ta ắt hẳn là đang hỗn loạn lắm.”
Nanook im lặng nhận lấy chiếc lá và rời đi, y không thể tin được là cái tên Aeon này lại không hề cảm ơn y dù chỉ một tiếng. Yaoshi có hiền đến cỡ nào thì cũng có giới hạn thôi chứ.
“Khoan đã Nanook.”
Aeon hủy diệt quay lại nhìn y, ánh mắt biểu thị “Cái gì?”.
“Nếu ta không nhầm thì đứa trẻ đó có sự sống nhờ Stellaron của ngươi, vậy thì xét về nhiều khía cạnh thì ngươi không phải là cha của cậu ấy hay sao?”
“...”
“Ngươi đừng có giở trò đồi bại với con trai ngươi nha, nhân loại gọi đây là loạn luân đó.”
“Câm miệng!”
Hắn tức giận vung một luồng sáng chói về phía Yaoshi, tất nhiên vì đã lường trước được cơn thịnh nộ của hắn mà y đã nhanh chóng dùng những đoạn dây leo che chắn lại cười đầy hả dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com