Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Dipper nâng niu lọ thuốc thử trên tay rồi khó chịu thở dài. Cậu lần lượt cho chúng vào tủ thuôc thử theo thứ tự từ chữ cái đầu tiên của nhãn trên chai, nhưng càng xếp nhiều, cậu càng cáu kỉnh. Bạc clorua, amoni nitrat, nước clo? Thế quái nào nước clo lại ở đây? Cái gì nữa đây, axit flohidric? Tại sao lại có axit nitric đậm đặc ở đây? Chẳng theo thứ tự gì hết!

"Ơ kìa, làm sao thế Pines?" Thompson thận trọng nói.

"Vâng, mọi thứ quanh em cứ rối tung cả lên!" Dipper thở dài rồi đặt chai axit clohidric xuống bên cạnh chai thuốc tím. "Loạn quá đi mất!"

Kể từ bữa tiệc kết giao hôm ấy, Dipper và Mabel đã ngầm giữ im lặng về những chuyện đã xảy ra trên ban công, cả những cuộc trò chuyện trong cuộc sống hằng ngày của hai chị em cũng được giữ bí mật tối đa. Mabel thì không sao, giờ cô ấy đang bận rộn với tình yêu mới nên có thể chuyển sự chú ý sang Ted và giả vờ như đêm đó không có chuyện gì xảy ra; nhưng Dipper thì không may mắn như vậy. Phòng thí nghiệm của cậu hiện tại đã hoàn thành hết các dự án, sinh viên cũng đi nghỉ hết. Vốn dĩ là cậu có thể ở nhà tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có này, nhưng thay vào đó cậu lại nhất quyết đi làm để thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt ở nhà. Mỗi lần bước ra ngoài ban công là Dipper lại nhớ về nụ hôn đó – một nụ hôn thực sự trên môi, không phải nụ hôn nhỏ thoáng qua mà Bill đã đặt lên trán cậu trước đó.

Dipper gặm bút, nhìn chằm chằm vào tập tài liệu đang trải ra trước mặt. Cậu thực sự không biết Bill đang nghĩ gì – nếu đúng là anh ta quan tâm đến cậu hệt như chị gái cậu nói, tại sao ngay đêm đó không liên lạc cho cậu luôn? Tất nhiên là bằng tin nhắn rồi. Mà nói thẳng ra, Dipper thậm chí còn mong rằng Bill sẽ đến trường tìm cậu vì chuyện này cơ. Có như vậy mới hỏi thẳng mặt hắn rằng – Rốt cuộc là anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Anh gay à? Còn nữa, anh thích tôi...thật không?

Nhưng người đã không đến.

Cuộc sống của cậu quay trở lại như trước khi gặp Bill, không có tin nhắn quấy rối, không có lời mời đi dạo hay hút thuốc lá, thậm chí là không có đám sinh viên phiền phức và đống báo cáo dài vô tận. Êm đềm, thoải mái, nhưng lại thiếu mất một thứ gì đó. Nếu không nhờ những tin nhắn vẫn còn trên điện thoại, cậu gần như đã tin rằng Bill Cipher chưa từng xuất hiện trong đời mình.

Dipper đột nhiên nhớ tới mái tóc vàng cùng giọng nói the thé đặc trưng của người kia. Ít nhất là khi họ ở bên nhau, cậu chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán như vậy.

Trải qua vài ngày nhàn hạ, Dipper lại bận rộn. Có điều gì đó không ổn xảy ra với giáo viên đã hỗ trợ cậu lần trước. Vì vậy, cậu phải tự nguyện đăng ký dạy thay – Cậu biết rõ một giáo viên thường có nhiều lớp đến mức nào, nên nếu muốn giao thoa còn phải phụ thuộc vào lịch trình của sinh viên. Thêm cả lần trước cậu cũng mắc nợ cô rồi, coi như lần này trả ơn cô cũng được. Trùng hợp thay, chuyện này trùng lịch với một đợt khai báo dự án mới của Phòng thí nghiệm, nên trong một thời gian ngắn, cậu phải điền một lúc rất nhiều mẫu đơn, đồng thời thu thập một lượng lớn thông tin và nộp chúng trong vỏn vẹn ba ngày. Ngoài ra còn chuẩn bị giáo án và soạn các tài liệu ứng dụng. Dipper cảm thấy lâu rồi mình chưa bận như vậy, nhưng thôi không sao, chỉ cần không còn thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ nữa là được.

"Có chắc là em ổn thật không?" Mabel giành lấy chiếc cốc trong tay Dipper, chất lỏng màu nâu khẽ chảy ra một ít, cô lo lắng nhìn cậu: "Hôm nay em đã uống tới năm cốc cà phê rồi đấy!"

Dipper chớp mắt rồi lắc đầu. Cảm giác hưng phấn do caffein gây ra cùng cảm giác buồn ngủ chiến đấu dữ dội trong đầu cậu: "Em ổn, Mabel! Thực sự không sao! Em sẽ hoàn thành tài liệu này chỉ trong một phút thôi!"

Mabel nhíu chặt mày: "Chị không tin! Sao tự nhiên em lại bận như vậy? Không phải đám sinh viên lớp em đang đi nghỉ sao?"

"Em đang dạy thay một giáo viên khác trong khoa, nhưng không giúp được nhiều. Cô ấy nhiều lớp quá, mà việc giao thoa lại rất rắc rối." Dipper dụi mắt, cậu cảm thấy Mabel như biến thành hai, ngay cả hình ảnh cũng bắt đầu mờ đi.

"Chị không cần biết em bận thế nào. Bây giờ đi nghỉ ngơi ngay cho chị!" Mabel lắc đầu nói, "Đã ba ngày liền rồi em chỉ ngủ được có ba tiếng. Nếu cứ thế này, em sẽ bị đột quỵ đấy biết không? Trời ạ, thế mà lúc trước không để ý, chị cứ nghĩ là em đi ngủ quên tắt đèn cơ."

"Chị đang trong một mối quan hệ mà, tất nhiên là không để ý đến em trai rồi." Dipper véo vào đùi để buộc mình tỉnh táo. "Mà em nói thật nhé, chị nhắc ít thôi cho em nhờ!"

Mabel không tin nhìn cậu: "Chị còn tưởng rằng em không muốn nói chuyện với chị nữa... Đến nhà em còn không muốn về nữa kìa."

"Vậy là lỗi tại em hết à?"

"Giời ạ! Dip! Ý chị không phải như vậy! Em có thể... Mà thôi, quên đi, chị chẳng thèm đánh nhau với em. Em đi ngủ hộ chị, được không? Chị không muốn sáng mai đánh thức em mình dậy mà thấy nó đột tử trên bàn làm việc vì thức đêm đâu!"

"Nếu chị thực sự quan tâm đến em, vậy hãy để em yên! Để yên cho em làm nốt việc của mình đi!" Dipper thấy giọng mình không tự chủ mà cất lên, cậu thật sự tức giận và bất bình. Người khác không hiểu cường độ công việc của cậu cao thế nào là việc của họ, nhưng ngay đến cả chị gái còn không hiểu thì còn ai trên đời này hiểu cậu nữa?

Khi hai chị em đang rơi vào bế tắc, chuông điện thoại của Dipper liền đổ chuông. Vì thức khuya liên tục, lại hoạt động trí óc với cường độ cao, lúc này các ngón tay của cậu không ngừng run rẩy, đến bắt máy còn không được. Khi nhìn thấy ID người gọi, tên là Bill Cipher, Dipper lại không khỏi phân vân. Mabel nhìn vẻ mặt do dự của cậu, liền trực tiếp cướp điện thoại từ tay cậu và bắt máy. Cuộc gọi vừa được kết nối, cả hai đã nghe thấy một chất giọng rất vui vẻ từ đầu dây bên kia.

"Chào Pines! Đã lâu không gặp! Cuối cùng tôi cũng xong việc rồi, có nhớ tôi không hả? Tôi dám cá là em có nhớ nha!"

"Thứ lỗi, anh Cipher!" Mabel thờ ơ nói: "Dip đang bận, anh tìm cậu ấy có việc gì không?"

"Shooting Star?" Trong giọng nói của Bill có chút nghi hoặc: "Tại sao cô lại nghe điện thoại?"

"Tôi đã nói rồi, Dipper đang bận. Anh gọi cậu ấy có việc gì không, anh Cipher?"

"Tôi muốn tự mình nói với em ấy, cô Pines!" Giọng của Bill hơi trùng xuống.

"Nhưng tôi là chị gái của nó!" Mabel đáp trả.

"Bận tới nỗi không thể trả lời điện thoại?"

"Chính xác!"

Không đợi Bill phản hồi Mabel liền cúp máy, vừa trả điện thoại lại cho cậu, Mabel chợt thấy Dipper nhìn cô chằm chằm.

Mabel cảm thấy bất an.

"Có chuyện gì vậy? Sao chị không để anh ta nói tiếp?"

"Anh ta cứ luyên thuyên cái gì ấy, còn nói là không phải em nghe máy thì không nói nữa chứ." Mabel cau mày: "Thật kỳ lạ!"

"Vậy tại sao chị không đưa điện thoại cho em?" Dipper nén giận nói.

"Vì bây giờ trông em chẳng giống người!" Mabel không nhịn được hét lên. "Sắc mặt thì tái nhợt, chị không đành lòng nhìn quầng thâm dưới mắt em. Nhìn em y như ma cà rồng, mà không phải kiểu đẹp lồng lộn gì đâu. Bây giờ đến điện thoại em còn không cầm được, còn bày đặt nghe máy à? Nói thật, em còn tỉnh táo được như này là chị cũng bái phục em lắm đấy!"

"Chuyện này liên quan gì đến cuộc gọi?" Giọng của Dipper cũng lớn hơn, "Chuyện này liên quan gì đến cuộc gọi của Bill Cipher ấy hả? Lạy Chúa, chị có biết em chờ anh ta gọi cho mình suốt bao lâu rồi không?"

"Cuối cùng, tất cả đều là Bill Cipher," Mabel bình tĩnh lại, "Em thật sự yêu anh ta, phải không?"

"Cái gì – em không..."

"Đừng chối, chị nên đoán ra được mới phải,..." Mabel lắc đầu, "Vậy là em không muốn ở nhà vì hắn? Em tốn công sức hành hạ bản thân đến mức này cũng là vì hắn à?"

Dipper định mở miệng giải thích, nói với Mabel rằng không phải như vậy, nhưng kết quả là chẳng nói được gì. Trái tim cậu đang thừa nhận, nó điên cuồng nói: "Đúng, như Mabel đã nói, mọi chuyện đều do Bill."

Tất cả cũng chỉ vì lập luận phi logic này mà ra.

Điện thoại của cậu lại đổ chuông, Dipper cố với tới bàn, cố gắng nhấc máy và nhắn tin cho Bill, nói với anh ấy rằng cậu sẽ gọi lại sau. Kết quả là, trước khi có thể chạm vào điện thoại, cậu đã cảm thấy cả thế giới quay cuồng, hình ảnh trong mắt bắt đầu mờ đi, cuối cùng biến thành một màu đen tuyền. Cách đó vài bước là Mabel đang hét lên: "Dip!!" Cậu muốn đáp lời chị mình, nói với chị ấy rằng đừng căng thẳng, nhưng lại chẳng nói được. Sau đó, ý thức của cậu mất dần rồi chìm vào vực thẳm hư vô.

Dipper có một giấc mơ kỳ lạ về việc trải qua kỳ nghỉ hè cùng Mabel ở Lều Bí ẩn năm mười ba tuổi. Nhưng giấc mơ ấy dường như khác xa so với trong tâm tưởng, ít nhất trong đó, họ chưa từng nhìn thấy những sinh vật huyền bí, cũng như chưa từng gặp Bill.

Cậu mơ thấy mình đi lang thang trong rừng cùng một cuốn nhật ký cũ, rồi Bill đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu. Nhưng hắn không ở trong hình dạng người, mà là một hình tam giác màu vàng chỉ có một mắt, hắn thậm chí còn cầm một cây ba toong, thắt nơ và đội mũ chóp cao trên đầu.

"Ta nghĩ là ta có biết cậu!" Bill vui mừng thốt lên, "Nhớ ta chứ, Pines? Ta chắc chắn cậu cũng biết ta mà."

"Bill, tại sao anh lại có dáng vẻ này?" Dipper cau mày nhìn hình tam giác đều trước mặt.

"Này, cẩn thận lời nói của ngươi, nhóc! Hình tam giác là hình dạng hoàn hảo nhất trên đời đấy, chắc không cần ta nói ngươi cũng tự biết nhỉ?" Bill đáp, rồi đột nhiên hắn cau mày nhìn cậu: "Không – hình như có gì đó sai sai. Ngươi không phải là Pine Tree!"

"Vậy tôi là ai?" Dipper cảm thấy bản thân như đang cười, "Thôi nào, trên đời này chỉ có một Dipper thôi!"

"Đúng là như vậy thật, nhưng ta cũng phải nói điều này, rằng trên đời cũng có hàng ngàn vũ trụ song song," Bill nhún vai: "Cậu không thuộc về nơi này, nhóc, cậu phải trở về vũ trụ của chính mình."

Sau đó, cậu cảm giác mình bị đẩy nhẹ, và cứ thế mà tỉnh dậy. Cậu khó khăn mở mắt, đập vào mắt cậu là trần nhà nhợt nhạt, kim truyền nước trên mu bàn tay và mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, một mùi đặc trưng của bệnh viện. Chiếc giường tuy hơi mềm, nhưng cũng đủ khiến cậu thấy nhẹ nhõm, trong giây lát muốn nhắm mắt ngủ một giấc. Nhưng lần này, vừa nhắm mắt không bao lâu, liền cảm giác được có người đẩy cửa bước vào. Người tới rất nhẹ, tựa như đặt ở đầu giường cái gì đó, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Dipper cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đoán đó là Mabel, chắc chị cậu trên đường đi làm thì tạt qua thăm cậu chăng. Cậu định chờ cho Mabel về rồi ngủ tiếp, nhưng cửa đóng rồi lại chẳng nghe thấy người rời đi. Nhịn không được, Dipper khẽ mở mắt muốn xem tình hình, nhưng lập tức va phải một khối màu vàng.

"May quá! Xem ra em đã tỉnh!"

"Bill!" Dipper dụi dụi mắt, cảm thấy đầu óc mình vẫn còn lâng lâng, "Sao anh lại ở đây?"

Bill nhún vai, "Lúc này em đừng nên trả lời, Pines! Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi!"

"Ừ!" Dipper gật đầu, rồi rúc người vào chăn bông: "Có ai đến thì phiền anh đánh thức tôi nhé! À anh biết không, Bill? Tôi mơ thấy mình là một miếng Nachos cơ."

"Nachos phô mai hay nachos khoai môn?"

"Nachos phô mai."

"Không tệ," Bill búng tay, "Ít nhất thì đó là hương vị mà tôi thích."

Dipper bật cười, cậu cảm thấy ý thức của mình như dần trôi khỏi thế giới thực: "Mấy ngày vừa qua anh đã đi đâu?"

"Tôi nhớ đã báo cho em biết là tôi bận mà!"

"Ừ, ừ, nhưng không ngờ là anh bận đến mức không nhắn nổi một cái tin cho tôi."

Bill trầm tư một lúc, rồi lấy điện thoại ra, bấm bấm gì đó. Điện thoại để bên cạnh giường của Dipper liền đổ chuông, cho biết có tin nhắn đến. Dipper chộp lấy điện thoại không rõ lý do, mở tin nhắn đến và thấy người gửi là Bill Cipher.

"Xin chào, Pines! Vì cậu đã phàn nàn với tôi rằng không nhắn tin cho cậu, nên giờ tôi chuộc lỗi luôn nhé! Mong cậu lần sau đừng tự hành hạ mình bằng công việc ở cường độ cao như vậy, mặc dù bệnh viện rất vui!"

Dipper lắc đầu cười khổ: "Bill, anh thật là..."

"Vậy bây giờ em yên tâm nghỉ ngơi được chưa, Pine Tree yêu quý của tôi?"

Dipper mỉm cười nhắm mắt lại. Cậu cảm giác như có một bàn tay gầy mảnh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, vỗ về an ủi cậu.

"Mơ đẹp, Pine Tree!"

Cơ thể cậu thả lòng và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Cậu để cho ý thứ mình chìm dần vào mộng ảo, sẵn sàng cho một giấc ngủ sâu không mộng mị.

                                                                                         ***

(Sẵn sàng chưa?)

(Bắt đầu đi!)

"Thực ra lúc đầu không phải là thích. Chỉ là tôi có ấn tượng tốt, nghĩ rằng người này rất thú vị." Bill suy tư một lúc rồi tiếp tục, "Nhưng sau một thời gian dài thân thiết, tôi mới nhận ra rằng có lẽ tôi thực sự thích em ấy mất rồi."

"Nói thật, tôi vốn không phải là kiểu người dễ dàng xiêu lòng trước người khác, cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về các mối quan hệ vì tôi quá bận rộn, đến thời gian làm việc khác còn không có." Bill nhún vai, "Nếu là tôi của trước đây, tôi đã nghĩ mối quan hệ này rất nhàm chán, công việc còn thú vị hơn."

"Nhưng sau này gặp nhau rồi, tôi lại thấy công việc không còn vui như trước nữa. Tôi sẵn sàng thu xếp công việc chỉ vì muốn rủ em ấy đi chơi, hoặc gạt email của khách hàng qua một bên để nhắn tin cho em ấy. Em ấy thực sự rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với tất cả những người xung quanh tôi."

"Tôi đã gặp qua vô số kiểu người. Cũng biết hết tất cả điểm yếu của con người. Kể ra mà nói, mọi người ai cũng rất dễ nhìn thấu. Khi gặp một số người, chỉ cần nhìn một lúc, bạn sẽ biết được rằng ai có tiềm năng trở thành bạn thân, bạn bè bình thường, kẻ thù hoặc khách hàng của mình. Nếu may mắn hơn thì gặp được một người trên cả bạn thân, rồi cả hai cùng thúc đẩy mối quan hệ này đi lên."

"Tôi đã nghĩ rằng bạn bè không có trong từ điển của mình cơ." Bill cười, vô tình để lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn của mình. "Thật may quá, tình cờ là tôi lại gặp được người đó."

"Tất nhiên tôi sẽ thổ lộ tình cảm của bản thân rồi, cái này có gì khó đâu." Bill cười lớn. "Em ấy là của tôi, và tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai mang em ấy đi hết. Không ai cả..."


                                                                                Eng chương 7

                                                                                    30/1/2022

                                                                   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com