Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Tìm đến ba


Sau khi hội nghị chấm dứt thì đã gần hai giờ, Bình An bèn đi thẳng tới phòng học.

Bạn tốt cùng ký túc xá đã cầm sách theo dùm cô, cô ngồi xuống cạnh Tống Tiếu Tiếu, Kỷ Túy Ý ngồi bên kia Tiếu Tiếu lập tức nghiêng đầu sang hỏi, "Cuối học kỳ tới nơi rồi còn mở họp gì thế?"

Bình An cười cười, "Đại hội đấu tố!" Sau đó kể sơ về nội dung hội nghị cho các bạn nghe.

Kỷ Túy Ý cười lạnh, "Đàm Tuyền này đầu óc bị cửa kẹp rồi."

"Nên phát điên không nhẹ." Tống Tiếu Tiếu nói.

"Nguyền rủa hắn học kỳ sau không được bầu làm Chủ Tịch Hội Sinh viên!" Vi Úy Úy nói.

Bình An cười nheo mắt, "Học kỳ sau sẽ biết."

Bởi vì sắp thi, chương trình học hầu như đã được dạy hết, nên tuần này thường là lớp tự học. Bình An chỉ lên lớp một tiết rồi lén chuồn ra, ra bãi đậu xe của trường lấy xe mình, rồi chạy thẳng tới Phương Thị.

Vẫn chưa tới bốn giờ nên nhân viên công ty còn chưa tan sở, đây không phải là lần đầu tiên Bình An đến công ty, đa số nhân viên đều biết cô, nên khi cô từ cửa kính lớn đi vào thì đi thẳng đến thang máy luôn.

"Cô à, xin chờ một chút." Mới vừa lướt qua quầy tiếp tân trong đại sảnh, Bình An liền bị gọi lại.

Một cô gái trẻ trang điểm đẹp mặc vest đen ngăn cô lại, "Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?"

Bình An dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô tiếp tân kia. Mặt rất lạ, không phải là người mà cô thường thấy trước kia, Bình An cười trả lời, "A, tôi muốn tìm Chủ Tịch."

Mặt cô tiếp tân giữ nụ cười khách sáo lễ độ đúng tiêu chuẩn, "Xin hỏi cô họ gì, có hẹn trước với Chủ Tịch không?"

"Tôi họ Phương... Không có hẹn trước." Bình An dừng một chút, cười trả lời.

"Cô Phương, nếu như cô không có hẹn trước thì không thể tùy ý lên gặp Chủ Tịch của chúng tôi được." Cô tiếp tân nói.

"Cô à, tôi tới tìm ba tôi mà." Bình An nở nụ cười, cảm thấy cô nhân viên tiếp tân này cũng thật đáng yêu.

Chẳng qua cô nhân viên mới tới này hoàn toàn không biết Chủ Tịch của họ có một cô con gái nên nhất thời cũng không xâu chuỗi được, "Cô Phương muốn tìm ba nào?"

Bình An sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười vui vẻ, "Tôi chỉ có một ba thôi."

Cô nhân viên biết mình lỡ lời nên có chút quẫn bách, đang muốn mở miệng đuổi Bình An ra ngoài thì cửa thang máy nhân viên mở ra, một cô gái trẻ uyển chuyển bước ra, liếc mắt liền thấy được hai người các cô.

"Bình An?" Thấy Phương Bình An đứng cách cửa thang máy không xa, đôi mắt được trang điểm kỹ càng của Đỗ Hiểu Mị thoáng hiện một tia tối tăm, nhưng cô ta vẫn đi về phía Bình An.

Nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị, nụ cười sáng lạn trên mặt Bình An bị che bởi vẻ lạnh lùng, "A, cô Đỗ đấy à."

"Cô Phương là thiên kim của Chủ Tịch, cô về chỗ đi." Đỗ Hiểu Mị nở nụ cười hào phóng thỏa đáng nói với cô tiếp tân, cũng vỗ nhè nhẹ vai cô ấy ý bảo cô ấy về chỗ.

Mặt cô nhân viên trở nên trắng nhợt, sợ hãi nhìn Bình An.

Bình An cười nhẹ nhàng với cô ấy.

"Tôi... Tôi không biết..." Cô tiếp tân như sắp khóc tới nơi, cô còn chưa được chuyển sang chính thức mà hôm nay đã đắc tội với thiên kim của Chủ Tịch.

"Không sao, nên như vậy mà." Bình An cười nói, cô cũng không phải là người không biết phải trái.

Đỗ Hiểu Mị nhìn Bình An, mặc dù trong lòng khá oán hận nhưng mặt vẫn treo nụ cười, "Bình An à, Chủ Tịch còn đang họp, có thể không gặp Chủ Tịch sớm được đâu."

"Tôi lên chờ ba tôi được mà. Hẹn gặp lại." Bình An nói một cách nhạt nhẽo, sau đó rút một tờ tạp chí phụ nữ, bước vào thang máy chuyên dụng của Phương Hữu Lợi, không hề nhìn sắc mặt Đỗ Hiểu Mị đã chuyển xanh mét.

Cửa thang máy từ từ khép lại, khi gương mặt Bình An biến mất khỏi tầm mắt rồi hai nắm đấm của Đỗ Hiểu Mị mới dần dần thả ra. Cô nhân viên tiếp tân nhỏ giọng hỏi cô ta, "Chị Hiểu Mị, cô ấy chính là con gái Chủ Tịch à?"

"Đúng vậy, ghê gớm lắm đấy, trăm ngàn lần đừng chọc vào cô ấy." Đỗ Hiểu Mị cười quyến rũ.

"Ghê gớm thế nào vậy chị? Chị Hiểu Mị, nghe nói chị được chuyển đến Bộ phận PR, có thật vậy không ạ?" Cô nhân viên tiếp tân hạ giọng hỏi.

"Đúng vậy, thứ hai tuần sau sẽ chuyển sang đó." Đỗ Hiểu Mị quay đầu lại nhìn cửa thang máy một cái. Chuyển đến bộ phận PR thì sẽ không dễ tiếp cận Lê Thiên Thần và Phương Hữu Lợi nữa rồi.

Phương Bình An, tóm lại cô có gì tốt mà đồng thời được tới hai người đàn ông ưu tú yêu thương? Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt trong suốt tinh khiết của Phương Bình An, cô ta liền hận sao không thể vung tay kéo cô gái có toàn thế giới trong tay này từ trên trời xuống địa ngục, để cho vẻ tinh khiết trong ánh mắt cô bị màu đen thay thế...

Đáng tiếc cô ta còn chưa kịp đạt được mục đích của mình, bởi Phương Bình An được Phương Hữu Lợi bao bọc cách thật xa thế giới bên ngoài, chỉ cần vị trí của Phương Bình An ở trong lòng Phương Hữu Lợi không thay đổi, cô ta vĩnh viễn sẽ không có khả năng đến gần Phương Hữu Lợi, cũng không có cách nào chen chân được vào xã hội thượng lưu.

Phương Bình An...

Bình An trong thang máy đương nhiên không thể thấy được ánh mắt mang thù của Đỗ Hiểu Mị, tối nay cô muốn cùng ba đến nhà bà ngoại ăn cơm nên tâm trạng rất vui vẻ.

Phương Hữu Lợi còn đang họp, Bình An ngồi chờ ngay trong văn phòng của ông. Đợi được gần một tiếng thì Bình An bắt đầu sốt ruột, đi lòng vòng sờ mó khắp nơi trong văn phòng, tiếp đó liền dọn dẹp bàn làm việc giúp Phương Hữu Lợi.

Chính trong lúc vô tình như thế, Bình An thấy được một túi giấy dai, bên trên viết ba chữ Phượng Hoàng Thành. Nếu là trước kia, tất nhiên Bình An sẽ không hứng thú gì với mấy chuyện này, nhưng bây giờ thì khác. Bình An vừa nhìn thấy chữ Phượng Hoàng Thành thì mắt liền sáng lên, chẳng qua vì đạo đức được dạy dỗ xưa nay mà cô không mở ra nhìn xem. Cô còn chưa phải là nhân viên Phương Thị, văn kiện này lại thuộc về cơ mật của công ty, cô không thể xem nếu không được sự đồng ý của ba.

Nhưng nếu là Phượng Hoàng Thành, vậy có phải là mảnh đất mà Nghiêm Thị sắp khai thác kia không? Nghiêm Túc muốn hợp tác cùng ba sao?

Nếu quả thật như vậy, thì với Phương Thị mà nói, đó có thể sẽ là một đột phá rất lớn trong sự nghiệp địa ốc của công ty đấy. Bình An thả văn kiện lại trên bàn, mở cửa đi xuống phòng họp dưới lầu.

Bình An mới bước từ thang máy ra thì cửa lớn của phòng họp được mở, từ bên trong các nhân viên tinh anh mặc Âu phục mang giày da nối đuôi bước ra. Phương Hữu Lợi đi sau cùng, vẫn còn đang say sưa bàn luận với một người đàn ông tuổi còn trẻ đi bên cạnh. Người nọ mặc vest đen sang trọng có nút cài bằng vàng tinh xảo hoa lệ, phong cách Armani Prive trang nhã, cao quý được anh ta thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn tinh tế, vóc người cao lớn có tỷ lệ cân đối có thể sánh ngang với các nam người mẫu, gương mặt đẹp trai phóng khoáng, vừa bước ra ngoài liền trở thành người hấp dẫn ánh nhìn của người khác nhất, đặc biệt là vẻ tự tin cùng bình tĩnh trời sinh của anh ta không phải người nào muốn học là cũng có thể có được.

Nghiêm Túc! Bình An nhíu mày, phát hiện người này khi mặc bộ vest Armani Prive đen thật có vẻ gợi cảm không tả nên lời.

Các nhân viên tinh anh từ phòng họp ra khi thấy Bình An thì đều khách sáo gật đầu chào hỏi, "Cô Phương."

Bình An cười đáp lại bọn họ, sau đó đi tới cạnh Phương Hữu Lợi, "Ba."

Phương Hữu Lợi vừa nói xong với Nghiêm Túc, thấy Bình An đã đứng cạnh thì nét nghiêm cẩn trên mặt chậm rãi giãn ra, lộ ra nụ cười ôn hòa, "Đến đây lúc nào?"

"Dạ vừa tới, ba còn bận không?" Bình An hạ giọng hỏi.

"Đã nói chuyện xong với Tổng tài Nghiêm rồi." Phương Hữu Lợi nhìn về phía Nghiêm Túc cười nói.

Đuôi mắt Nghiêm Túc cong lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Bình An, "Không ngờ lại gặp được em chỗ này, hay là tối nay tôi đứng ra mời Chủ Tịch Phương và Bình An cùng ăn cơm nhé?"

"Tối nay không được đâu, chắc để lần sau đi. Tôi còn nợ anh một bữa cơm mà, đến lúc đó tôi mời anh." Bình An nhớ mình còn nợ Nghiêm Túc một bữa cơm liền không suy nghĩ nhiều mà thốt ra miệng.

"Cũng được." Nghiêm Túc cười gật đầu, nói với Phương Hữu Lợi, "Chủ Tịch Phương, vậy xin cáo từ."

"Chào Tổng tài Nghiêm." Tuy Phương Hữu Lợi trong lòng tò mò sao Bình An lại quen biết Nghiêm Túc, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, tiễn đoàn người Nghiêm Túc đến cửa thang máy.

Bình An vô cùng hiếu kỳ quan sát mấy người cấp dưới sau lưng Nghiêm Túc, không biết trong mấy người đứng phía sau kia ai có thể làm trợ lý nhỉ?

Như đọc được suy nghĩ của Bình An, Nghiêm Túc mỉm cười nhìn cô, khóe miệng cong lên.

Bình An háy anh một cái, dời tầm mắt đi.

Lê Thiên Thần đứng sau mọi người thấy cảnh này thì ánh mắt tối xuống.

*0��٨8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com