Chương 88: Chính thức tuyên chiến
Mặc dù Đàm Tuyền không xuất thân từ gia đình đại phú đại quý nhưng ở cương vị lãnh đạo Hội Sinh viên thì coi như cũng có chút mặt mũi trong trường, sinh viên bình thường sẽ không dễ mấy ai đắc tội với anh ta.
Trừ cô là người bị ép đến không còn cách nào khác mà buộc phải đối nghịch với anh ta, làm gì còn ai dám trực diện xung đột với Đàm Tuyền? Làm vậy chẳng khác nào đối nghịch với cả Hội Sinh viên...
Bình An nhận được điện thoại của Tống Tiếu Tiếu liền vội vàng đi đến Căn tin số 2.
Mới vừa vào cửa chính nhà ăn đã thấy một đám nam sinh quần áo tinh tươm vây quanh một cái bàn, cạnh bàn hình như ngồi hai người, một là Đàm Tuyền, còn người kia cô nhìn không rõ lắm.
"Ở đây." Đám Kỷ Túy Ý ngồi cách đó không xa, vừa ngồi ăn vừa nhìn xem bên này.
Bình An cười đi tới, Tống Tiếu Tiếu đã gọi cơm dùm cô, "Chuyện gì vậy? Đàm Tuyền lại đắc tội với ai thế?"
"Mới rồi chúng tớ thấy trên diễn đàn có mấy đứa là fan hâm mộ của Đàm Tuyền đang hùa nhau công kích cậu nên cũng cãi nhau một trận với họ. Nhưng bên kia người đông thế mạnh, bọn tớ lúc đó đang yếu thế, đột nhiên không biết ở đâu lại xuất hiện một nhóm gọi là Khâu Thiếu gì đó mắng đám fan hâm mộ Đàm Tuyền xối xả không kịp vuốt mặt. Chậc chậc, con gái mà, đời nào chịu nhịn mấy lời mắng khó nghe như vậy nên chắc là đi tìm Đàm Tuyền kể khổ. Chỉ lát sau thì Đàm Tuyền xuất hiện, chỉ trích mấy người đó không nên vô lễ với nữ sinh, yêu cầu bọn họ xin lỗi. Một người tên Khâu Thiếu trong nhóm đó đốp lại chẳng phải Đàm Tuyền cũng làm khó con gái trước mặt mọi người đó sao, muốn xin lỗi cũng được, cứ đến gặp mặt tại nhà ăn, chúng tôi sẽ đáp ứng." Tống Tiếu Tiếu tóm tắt chuyện xảy ra nửa giờ trước cho Bình An nghe.
"Đúng vậy, ngay cả chúng tớ cũng đều bị đem ra mắng." Vi Úy Úy thở phì phì kêu lên, đưa điện thoại di động cho Bình An xem.
Bình An đọc xong thì cơn tức lập tức bùng lên, cô mặc kệ fan hâm mộ Đàm Tuyền công kích cô thế nào, nhưng nếu ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá của cô cũng bị mang ra chửi thì cô không nuốt trôi cơn tức này cho được, đáng giận nhất là có kẻ còn dám nói ba cô không biết dạy con.
Sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn, tính nhẫn nại của mỗi người đều có điểm dừng, bạn cô vì che chở cô mà bị công kích, ngay cả ba cô cũng bị liên lụy luôn thì cô không thể nào im lặng như không có chuyện gì xảy ra được nữa.
Cô đưa mắt lạnh lùng nhìn những người vây quanh Đàm Tuyền, "Tiếu Tiếu, cậu mới vừa nói gì, nhóm Khâu Thiếu à?"
"Đúng vậy, giống như tên đại ca bọn họ là Khâu Thiếu gì đó." Tống Tiếu Tiếu nói.
Kỷ Túy Ý vừa ăn món mì thập cẩm mà cô thích nhất vừa cười cười nhìn đám người, gầm gừ, "Nói chuyện nhỏ tiếng quá, khí thế yếu xìu, chẳng kích thích chút nào."
囧... Tống Tiếu Tiếu ngọng, "Chị hai Kỷ à, chị nghĩ đây là Xã Hội Đen đấu súng đó à?"
"Bình An, cậu định đi đâu thế?" Vi Úy Úy kéo tay Bình An đang ra khỏi chỗ, kinh ngạc hỏi.
"Đi tính sổ." Bình An cười lạnh nói.
Khi đến gần cái bàn bị bao quanh kia mới phát hiện một bàn khác cũng ngồi đầy mấy nữ sinh đang căm hận trừng mắt nhìn cô, chắc cũng là đám ủng hộ Đàm Tuyền đây...
"Làm ơn cho qua." Bình An mặc kệ bọn họ, vỗ lưng một nam sinh đang đứng phía trước.
"Lộn xộn cái gì, cút ngay." Nam sinh quay đầu lại, vừa thấy là một nữ sinh thì liền cho là fan hâm mộ của Đàm Tuyền nên lập tức hung dữ quát một tiếng.
Bình An lạnh lùng nhếch môi, "Gọi Khâu Thiếu Triết ra đây cho tôi."
"Cô muốn làm gì?" Có hai tên nam sinh sừng sộ.
"Bình An?" Quả nhiên có giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền ra, Bình An thật muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài.
Khâu Thiếu Triết mặc quần jean đen áo sơ mi xanh vạch đám người đang vây quanh ra, mặt mày hớn hở nhìn Bình An, "Đúng là em rồi. Em tới đúng lúc thật, anh đang thay em dạy dỗ tên vô liêm sỉ này nè."
Bình An đưa mắt thoáng nhìn, thấy ánh mắt Đàm Tuyền nhìn cô khinh miệt cùng châm chọc, cố ý cất cao giọng, "Phương Bình An, cô có năng lực thật, tìm người tới đe dọa tôi đấy à. Cô nghĩ là tôi sẽ sợ cô sao? Thật là hèn hạ vô sỉ."
"Đúng vậy, thật đáng xấu hổ." Bàn nữ sinh kế bên lập tức phụ lời.
"Mày nói cái gì." Khâu Thiếu Triết đập mạnh mặt bàn, dữ tợn trừng mắt nhìn Đàm Tuyền.
"Đàm Tuyền, ai hèn hạ vô sỉ thì tự biết rõ. Về sau tốt nhất đừng để tôi thấy trên diễn đàn có câu nào nhục mạ Phương Bình An tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu. A, đúng rồi, các người nói tôi ỷ thế hiếp người chứ gì? Giờ tôi sẽ ỷ thế hiếp người cho mấy người xem. Tôi đi ngay đứng thẳng, ai có ý kiến gì với tôi thì cứ thẳng mặt tôi mà nói, chứ để cho tôi biết được kẻ nào công kích bạn tôi, thậm chí dám công kích cả người nhà tôi..." Nụ cười luôn ôn hòa của Bình An trở nên cực kỳ lạnh lẽo khiến ai nấy đều cảm giác đang đặt mình trong băng động ngàn năm, "Vậy thì đừng trách tôi thật sự ỷ thế hiếp người nha. A, thường thì tôi cũng thích liên lụy cả nhà."
"Cô dám uy hiếp bạn học." Đàm Tuyền đứng phắt dậy, nghiêm nghị như chính nghĩa thuộc về ta mà nhìn chằm chằm Bình An.
Bình An cười lạnh, "So với những kẻ nào đó nhân phẩm tuột dốc đến vô hạn công kích người khác trên diễn đàn, tôi thế này xem như là quang minh chính đại lắm rồi."
"Quang minh chính đại? Vậy họ là gì? Cô không thấy họ nhục mạ bạn học sao? Đúng là không bằng cầm thú." Đàm Tuyền rít răng, ra vẻ ta đây đang bảo vệ chính nghĩa.
"Xì, đừng so bản thiếu gia với cậu, cậu ngon hơn được không?" Khâu Thiếu Triết liếc mắt xem thường Đàm Tuyền, "Đàn ông chân chính sẽ không so đo với phụ nữ, trước mặt mọi người bắt nạt con gái thì còn ra thể thống gì?"
"Mới nãy trên diễn đàn các người cũng liên hợp bắt nạt con gái đấy thôi." Đàm Tuyền tái mặt nhìn Khâu Thiếu Triết, anh ta không có chút ấn tượng nào đối với nam sinh đột nhiên xuất hiện này, trước giờ chưa từng thấy người này đi cùng với Phương Bình An, nếu anh ta có gặp qua thì nhất định đã nhớ rồi.
Mấy nữ sinh khác cũng nghĩ giống Đàm Tuyền, các cô hoàn toàn không biết Khâu Thiếu Triết từ đâu xuất hiện mà trước giờ chưa từng thấy mặt, bởi nếu đã từng gặp một nam sinh anh tuấn như vậy thì nhất định phải nhớ rõ chứ.
"Ai biết mấy kẻ mồm miệng ác độc hùa nhau mắng một cô gái đó cũng là con gái đâu, tôi còn tưởng là thứ cặn bã gì chứ. Nếu biết đó cũng là con gái thì chúng tôi chắc chắn đã dịu dàng hơn một chút rồi." Một nam sinh đứng cạnh Khâu Thiếu Triết cười xấu xa trả lời.
Những người khác cười ầm lên, "Đúng vậy, trên mạng thì làm sao biết được ai là heo nái ai là khủng long, ai biết đó có phải là một tên biến thái vừa xuất hiện thích mắng chửi nữ sinh hay không?"
Đàm Tuyền và đám nữ sinh tức đến nỗi mặt mày tái mét cả...
Bình An tức giận trừng mắt Khâu Thiếu Triết.
Khâu Thiếu Triết sờ sờ chóp mũi, nói với những nam sinh khác, "Thôi được rồi, các cậu nên làm gì thì đi làm đi, chớ phiền anh đây nữa."
"Trọng sắc khinh bạn nha." Những nam sinh kia phá lên cười.
"Được rồi, đừng quấy rầy thời khắc gặp mặt tốt đẹp của Khâu Thiếu nữa." Họ lập tức giải tán, không ai xem Đàm Tuyền ra gì.
Khu căn tin số 2 hiếm khi nào ngồi đầy người như vậy, không cần nhìn cũng biết tầm mắt của mọi người đều tập trung về phía này.
Bình An nhìn Đàm Tuyền, khí thế mạnh mẽ như một nữ chiến sĩ đang tuyên chiến, "Đàm Tuyền, chúng ta cãi tới cãi lui cũng chẳng có nghĩa lý gì, chi bằng chúng ta đánh cuộc đi, xem cuối cùng ai sẽ trở thành Hội trưởng mới của Hội Sinh viên."
"Cô dám cam đoan sẽ không dùng các thủ đoạn hèn hạ không?" Cô ta là thiên kim Tập đoàn Phương Thị, muốn có được vị trí Hội trưởng Hội Sinh viên thì quá dễ.
"Anh không đáng để tôi phải giở thủ đoạn, vì công bằng liêm chính, đến lúc đó cứ để tập thể toàn trường bỏ phiếu đi." Bình An miệt thị nhìn Đàm Tuyền, kẻ có lòng dạ tiểu nhân sẽ luôn nghi người khác cũng hèn hạ giống anh ta.
Cô đã hạ chiến thư ngay trước mặt bạn học cả nhà ăn, bởi dù thế nào, cô cũng muốn cố gắng một lần. Có đôi khi làm người là vậy đấy, cho dù không thèm để ý đến cái danh lợi cỏn con kia nhưng cũng sẽ phải tranh một lần bõ tức.
"Được." Đàm Tuyền đồng ý ngay, anh ta không tin là Phương Bình An có thể dùng tiền mua chuộc được toàn bộ sinh viên trong trường. Với quan hệ của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không thua một thiên kim chỉ được cái nhà giàu mà chẳng có tích sự gì.
Đàm Tuyền thoải mái tự tin đồng ý như vậy cũng không lạ bởi anh ta hết sức tin rằng đa số người khác cũng như anh ta, đều có lòng thù dạ hận với người giàu có.
Nghe Đàm Tuyền đồng ý, Bình An cười nhạt, không nói thêm nửa lời kéo Khâu Thiếu Triết về chỗ của mình, ấn ngồi xuống rồi ghét bỏ nhìn anh ta lom lom, "Sao lại ở đây?"
Đám Kỷ Túy Ý nhìn nhau, đồng lòng giữ im lặng, hăng hái dạt dào nhìn Bình An và Khâu Thiếu Triết.
Khâu Thiếu Triết vừa thấy ba mỹ nữ ngồi đối diện lập tức giơ tay lên, "Xin chào ba vị mỹ nữ."
"Xin chào mỹ nam." Ba người đồng loạt gật đầu.
Bình An tức giận đá bắp chân Khâu Thiếu Triết một cái, "Khâu Thiếu Triết."
Khâu Thiếu Triết lập tức ngồi thẳng người, cười tủm tỉm nói, "Anh chuyển trường đến đây học, về sau chúng ta là bạn học, anh học năm 3, em mới năm 2 thôi, sau này phải gọi là học trưởng Khâu, biết chưa?"
"Anh chuyển trường..." Bình An lại nhức đầu rồi, ba anh ta Giám đốc Sở Giáo dục, muốn chuyển trường quả thật không khó, "Anh muốn làm gì thế, cãi vã với Đàm Tuyền chi vậy?"
"Nó đang ném đá dấu tay hiếp đáp em bởi rất nhiều tin nhắn trên diễn đàn BBS đều từ một IP, hơn nữa là IP của nó. Nếu không phải là nó giấu mặt cổ động người khác công kích em thì anh chặt đầu xuống làm banh đá." Khâu Thiếu Triết kêu lên.
Bình An yếu ớt nói, "Tôi biết anh ta là kẻ tiểu nhân, nhưng anh cũng không cần phải tính toán với anh ta làm gì, tôi tự có biện pháp đối phó. Hơn nữa trên diễn đàn nói gì cũng đều là chuyện của tôi chứ có phải của anh đâu."
Dừng một chút, Bình An lại nói, "Anh đã có bản lĩnh chuyển tới trường của chúng tôi, vậy chắc cũng có bản lĩnh xóa mấy bài đăng xóa đó chứ?"
Hai chuyện này có liên quan gì nhau đâu? Khâu Thiếu Triết sửng sốt một chút rồi vẫn nói, "Xóa bài đăng chắc chắn không thành vấn đề, lúc về sẽ kêu người xóa bỏ."
"Anh mới chuyển tới đây thôi mà, sao chưa gì đã biết nhiều người thế?" Nghe kiểu nói của anh ta thì thấy ngay anh ta là đại ca rồi.
"Toàn là quen biết trước, có mấy đứa là con của cấp dưới ba anh, dù quan hệ không sâu nhưng cũng coi như biết nhau." Khâu Thiếu Triết nhún vai, anh đương nhiên sẽ không nói cho Bình An biết là có mấy người là quen biết ở quán bar.
Bình An thở ra, cô cũng nhìn ra những người kia đều là dân bản địa Thành phố G, không nhắc tới họ nữa, "Khi không rỗi hơi anh lại chuyển tới trường chúng tôi làm gì?"
"Chơi cho vui." Khâu Thiếu Triết nhìn cô cười, "Lát nữa em dẫn anh đi tham quan xung quanh một chút, xem trường này như thế nào?"
"Không rảnh." Bình An không chút nghĩ ngợi liền từ chối thẳng thừng, cứ như Khâu Thiếu Triết là người mắc bệnh phong hủi mà cô nhất định phải tránh thật xa mới được.
"Uổng công anh vì em mà đắc tội với nhiều người như vậy, thế mà em vẫn không coi anh là bạn." Khâu Thiếu Triết ăn vạ.
"Vậy tôi tìm người khác đi cùng anh nhé?" Bình An chợt nở nụ cười, đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Khâu Thiếu Triết liếc cô một cái rồi đứng lên, "Thôi miễn đi, các mỹ nữ cứ từ từ mà ăn nhé, tôi đi trước đây, gặp lại sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com