[Bình Tà]
"Hắn từng hứa với em, thắng trận nàyhắn về cưới em...
Vậy mà giờ đây, hắn lại thất hứa rồi..."
Năm ấy, hắn mặc giáp bạc, một tay dắt ngựa, một tay vuốt tóc ta hôn nhẹ nên trán mà nói:
"Chờ ta. Thắng trận này, ta trở về cưới em."
Giọng hắn trầm, mắt hắn sáng, như cả thiên hạ cũng không đáng giá bằng một lời hứa đối với ta.
Ta tin.
Ta mang hồi môn gửi người, chuẩn bị hỉ phục may theo số đo của hắn, thêu suốt 3 tháng trời, từng mũi kim dính máu ngón tay, ta vẫn cười, vì nghĩ tới ngày hắn về, ta sẽ gả cho hắn - không quan ấn, không binh quyền, chỉ có một Trương Khởi Linh là phu quân của Ngô Tà.
Nhưng thiên hạ này, có ai giữ lời trong chiến loạn?
Khi người ta đưa về tấm giáp đẫm máu và thanh đoản đao đã gãy làm đôi, ta không khóc.
Chỉ siết chặt trong tay đoạn khăn đỏ hắn từng cột lên tóc ta đến trước xuất chinh.
Một đoạn lụa, giờ thẫm máu.
"Trương tướng quân tử trận nơi biên thùy. Toàn quân thắng trận, nhưng người... "
Người không còn.
Ta cười, ngồi giữa linh đường, tự rót rượu hợp cẩn vào hai chén.
Một chén ta uống.
Một chén dưới lên tro tàn.
Khách đến phúng điếu hỏi: "Ngô Tiểu Tam Gia vì sao không lập thân, chẳng gả ai?"
Ta đáp: "Ta đã thành hôn rồi, chỉ là phu quân ta... đi vội quá, quên dắt ta theo."
Từ đó, thành Tây có một người áo tang trắng, mỗi năm đến ngày lập hạ lại đến biên thùy đốt hương, đặt trước mộ bia một hộp gỗ nhỏ, trong ấy chỉ có khăn cưới, đôi trâm ngọc, và một lời thề chưa kịp thành.
Hắn thắng trận thật đấy.
Chỉ là, ta thua cả đời.
( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com