Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Ngày mới tờ mờ sáng.

Người hầu liền bắt đầu làm việc, lão quản gia khó hiểu nhìn cậu chủ từ phòng khách đi ra.

"Cậu chủ có gì phân phó?" lão hỏi.

"Chuẩn bị thức ăn nhiều một chút."

"Vâng, tôi sẽ kêu người chuẩn bị."

"Còn nữa, toàn bộ đồ dùng cá nhân chuẩn bị thêm cho một người."

"Vâng." Lão quản gia rời đi.

Trương Khởi Linh buổi sáng không có hội nghị, việc ở công ty cũng công đạo cho người khác. Hắn ngồi trên sô pha đọc báo, vốn định chờ Ngô Tà tỉnh dậy cùng nhau ăn bữa sáng. Nhưng người này ngủ một giấc lại đến giữa trưa.

"A~ ngủ đến thật là thoải mái~" Ngô Tà duỗi người, mắt híp híp, gióng nói có chút khàn khàn: "Mẹ, con đói bụng."

Không có người đáp lại, đầu óc y hỗn độn nữa khắc liền thanh tỉnh, nhớ lại chuyện đêm qua, không khỏi vò đầu bứt tai.

Mở cửa phòng ra, đã có nữ hầu đứng chờ y.

"Ngô thiếu gia, mời đi hướng này."

Ngô Tà được dẫn đến phòng khách. Nhìn xem xung quanh, đồ vật bài trí cũng thật hoa lệ. Lại nhìn đến người ngồi trên sô pha bộ dáng thanh nhã.

"Tỉnh."

"Ục ục" y định trả lời, nhưng mà bụng lại thành thật kêu to trước.

"Lại đây."

Ngô Tà chậm rãi dịch bước chân, ngửi thấy mùi thức ăn, liền biết nhất định là ăn ngon, vừa kích động vừa bồn chồn. Bất quá, ngoài mặt vẫn là bảo trì bình tĩnh, không thể để người phàm xem thường được.

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà bộ dáng kém chút nữa chảy nước miếng, không khỏi buồn cười. Đợi người đến gần, liền bắt lấy cổ tay mảnh khảnh.

"Đi rửa mặt trước."

Ngô Tà vừa muốn kháng nghị, đã bị một đường kéo đến phòng tắm. Nhìn chính mình trong gương, không khỏi kinh ngạc.

Thiên a!!! Người này là ai!!! Sao có thể là tiểu gia ta!!!

Y trừng mắt nhìn người trong gương vừa xa lạ vừa quen thuộc... Tóc bạc dài đến hông biến thành màu nâu hạt dẻ, đôi mắt màu hoàng kim trở nên đen nhánh. Y phục màu trắng trên người không có thay đổi, chẳng trách người kia đêm qua ánh mắt nhìn y kỳ lạ như vậy, cũng may là hắn không có nghĩ y là kẻ điên mà đuổi đi.

"Ai~" Ngô Tà nặng nề thở dài, cúi đầu nhìn một loạt chai lọ vại bình, tức khắc mắt choáng váng, 'Đây là gì? Không có thau đồng thì rửa mặt như thế nào?'

Trương Khởi Linh dựa vào cạnh cửa, nhìn vẻ mặt sững sờ của Ngô Tà, vừa nhìn liền hiểu ngay.

"Hồ yêu không thường đến thế giới này?"

"Bọn họ thường tới, ta không thường tới."

Quay đầu lại, nhìn Trương Khởi Linh một đầu tóc ngắn, nói tiếp.

"Có kéo không?"

Trương Khởi Linh kéo ra ngăn kéo thứ nhất, lấy ra một cây kéo cắt tóc.

Ngô Tà muốn tiếp nhận, lại bị người chặn lại.

"Để tôi."

Xúc cảm của ngón tay khi chạm vào những sợi tóc nhu thuận thập phần thoải mái.

"Sát sát~" mấy đường đi qua, tóc dài cập eo rơi xuống đất. Ngô Tà nhìn đầu tóc trong gương, chịu không được cười thành tiếng.

"Haha~, cái dạng này nhìn giống như con nhím bị ta chọc ghẹo lúc trước, thật buồn cười."

Người kia làm ngơ Ngô Tà cười nhạo, buông kéo xuống, phủi rớt những sợi tóc tàn lưu trên vai y, nói.

"Chút nữa lại chỉnh sửa."

Trương Khởi Linh cầm lấy ly nước súc miệng mà quản gia đã chuẩn bị, lại trích kem đánh răng, đem bàn chải đánh răng đưa tới trước mặt Ngô Tà.

Y trừng mắt nhìn đồ vật kỳ quái, mặt trên còn có cái gì giống như con ốc sên.

"Đánh răng."

Ngô Tà lắc đầu, y tuyệt đối cự tuyệt đem con ốc sên phóng vào miệng mình.

Trương Khởi Linh "sách" một tiếng, một tay từ phía sau vòng lấy Ngô Tà, cái tay khác đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng y.

"Woo woo~" Ngô Tà nhắm miệng kháng nghị, lúc sau nếm được một chút thanh hương vị bạc hà, eo bị người nhéo một chút.

"Không được nuốt."

Ngô Tà bị niết, toàn thân liền muốn nhũn ra, phải biết rằng eo là điểm yếu của y.

Trương Khởi Linh đương nhiên không biết hành vi vừa rồi của hắn đưa tới hậu quả nghiêm trọng. Vì Ngô Tà tránh né phần eo bị đụng chạm, một trận loạn vặn mà đụng vào bộ vị xấu hổ nào đó của người kia, dần dần có phản ứng.

Tiểu hồ ly hồn nhiên không biết, chạy nhanh bưng lên ly nước, súc rớt bọt biển màu trắng trong miệng. Y nghĩ muốn chạy trốn ngay lập tức, không muốn bị người khác biết chính mình còn có một cái nhược điểm như vậy.

Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh động tác mở ra vòi nước, chuẩn bị rửa mặt, vừa mới cong lưng, liền cảm giác phía sau có cái đồ vật ngạnh ngạnh chống vào mông.

'Gây gỗ từ đâu ra? Hắn không phải muốn đánh ta chứ?' thanh thuần tiểu hồ ly duỗi tay muốn bắt lấy, lại bị người bắt lấy.

"Đừng nhúc nhích."

Âm thanh có chút hỗn loạn, lời nói khàn khàn trong phòng tắm nghe tới phá lệ làm người mặt đỏ tai hồng. Ngô Tà nhìn chính mình khoé miệng dính bọt biển trong gương, cùng nam nhân phía sau nhíu mày âm trầm ánh mắt, y như hiểu ra cái gì.

Gương mặt trắng nõn của Ngô Tà hiện tại đỏ bừng một mảnh, y ngại ngùng chậm rãi thu hồi tay, nuốt nuốt nước miếng, không dám lộn xộn.

Trương Khởi Linh ánh mắt thâm thuý chăm chú nhìn tiểu hồ ly nơm nớp lo sợ trong gương, bởi vì xấu hổ mà khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt tròn xoe trừng lớn, hơn nữa khoé miệng hồng nhuận dính một chút bọt biển màu trắng...

Phía dưới phản ứng lại tăng thêm.

Đúng lúc này, tiếng điện thoại đột ngột vang lên cứu vớt Ngô Tà.

"Linh linh linh___"

Trương Khởi Linh cả khuôn mặt đều đen, không chỉ vì cú điện thoại này, còn có dục vọng dễ dàng bị kích khởi. Hắn mở ra di động, chuyển một bên đi nhanh ra ngoài.

Thấy cửa đóng lại, Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thật là kỳ quái.

"Bá____" Y đem nước lạnh đánh vào trên mặt, cảm giác lành lạnh làm y có chút thanh tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com