26
Buổi tối mặc dù còn có hoạt động nhưng với tình trạng chân của Chương Hạo thì rất khó để tham gia. Kim Gyuvin chỉ bị đau tay, vì vậy cậu ta vẫn hào hứng với mấy hoạt động. Chỉ có Chương Hạo là có chút khó khăn, lại nghe Ricky nói đêm nay toàn trò vui chơi thì liền tiu nghỉu than "Mấy trò này thật không hợp với anh đâu."
Park Gunwook cũng rất muốn tham gia nhưng cậu ta lại không thể bỏ mặc Chương Hạo lại và để cho Sung Hanbin đưa về, vì vậy một người thích mấy hoạt động ngoài trời như Park Gunwook đành từ bỏ thú vui của mình để đi về với Chương Hạo. Nhìn anh nằm trên lưng cậu bạn họ Park, Sung Hanbin đưa mắt theo đến khi anh khuất dần trên dãy hành lang.
"Này, người ta đi cũng đi rồi, cậu còn nhìn gì nữa?" Ricky hỏi, sau đó khoanh tay thắc mắc "Thực sự tôi rất tò mò đấy, rốt cuộc cậu và anh ấy thân nhau đến mức nào mà tôi cảm thấy lúc nhìn hai người cứ quái quái...." Không tìm được từ ngữ thích hợp, Ricky cũng rất băn khoăn, nhưng cái chính cậu ấy muốn hỏi là việc Sung Hanbin và Chương Hạo đã thân đến mức độ nào.
Sung Hanbin trả lời "Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là một mối quan hệ hơn cả tình bạn rồi."
Kim Gyuvin như hiểu ra, "À" một tiếng, "Vậy là bước lên một mối quan hệ siêu siêu thân" nghĩ nghĩ lại phát hiện ra một chuyện nữa, liền to mắt kinh ngạc nhìn Sung Hanbin "Không phải chứ? Chỉ trong hơn 1 tháng à? Đỉnh vậy!"
Là gần 2 tháng. Sung Hanbin lặng lẽ sửa lại.
Quan trọng hơn là Kim Gyuvin, Sung Hanbin thắc mắc tại sao Kim Gyuvin đến giờ này mới đi xử lý vết thương, mà cậu và Chương Hạo đã ngồi với nhau một lúc lâu ở đó, hơn nữa còn cõng nhau đi ra, thời gian di chuyển cũng rất chậm. Nhưng Kim Gyuvin còn đến sau cả bọn họ. Nghe cậu hỏi, cậu ta nhún vai "Tôi bảo rồi mà, ban đầu chỉ thấy nhói, không có cảm giác gì lắm, đợi đến khi có người soi đèn đi đến và thấy vết thương rồi thì tôi mới đau đến muốn chết đi sống lại đấy!" Nói xong ngồi tựa vào thành giường thở dài "Ai biết người mình nắm chân lại là Han Yujin chứ, thằng bé bị nắm xong chạy nhanh quá không kịp rút tay lại, sau đó lại bị đàn anh nhẫm một cái. Nhưng mà cũng đen đủi thật, chân anh ấy đi không nổi, tay tôi cũng cầm nắm không được, mấy cậu xem, tay phải bị như vậy, rồi tắm rửa, ăn uống làm thế nào đây?"
"Phòng còn tận 3 người mà, chẳng lẽ chăm sóc không nổi một thân ngốc nghếch như cậu." Ricky phì cười, đập mạnh vào vai cậu bạn.
Kim Gyuvin nghe xong thoáng giật mình, cảm thấy nguy cơ cao là mình sống không qua khỏi hôm nay mất, vì vậy lắc đầu "Không, không, Kim Gyuvin tôi đây vẫn dùng được ngón cái và ngón áp út tay phải, hoàn toàn không cần mấy cậu chăm đâu." Ý chính là, mấy cậu làm gì thì làm, vết thương của tôi không quá nặng, không cần bận lòng vì tôi đâu, tôi sợ mấy cậu trả thù lắm...
Han Yujin cũng vỗ lấy vai của cậu ta, cười tươi nói "Anh yên tâm, em sẽ ra tay thật nhẹ nhàng."
Nhìn khuôn mặt tươi cười cùng với câu nói 'ra tay nhẹ nhàng' của Han Yujin, Kim Gyuvin chỉ muốn ngất đi ngay tức khắc.
.
.
.
Lúc này Park Gunwook đang cõng lấy Chương Hạo đi ra khỏi khu nhà để quay trở về ký túc xá.
Không khí hai người vô cùng im lặng, bên kia vẫn đang tổ chức lễ hội văn hoá, âm thanh rộn ràng, ồn ào và náo nhiệt cả một vùng trời. Chương Hạo sao không biết tính của Park Gunwook, cậu nhóc này từng học cùng một trường cấp 3 với anh, tính cách của cậu thân thiện, vui vẻ và ồn ào ào thế nào anh nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng những lúc cậu ta im lặng như thế, Chương Hạo biết hẳn là trong lòng cậu có tâm sự gì đó khó giãi bày.
Không thấy Park Gunwook nói, chỉ lặng lẽ cõng anh đi về phía trước, anh chỉ vào một máy bán nước tự động gần đó, vỗ vỗ bả vai của cậu nhóc, khẽ bảo "Qua đó một chút, anh muốn mua một lon coca."
Park Gunwook nhăn mặt "Anh đang bị thương đấy!"
"Bị thương thì không thể uống coca à?" Chương Hạo hỏi lại.
Park Gunwook thở dài "Thật hết chịu nổi anh mà...."
Nói là vậy nhưng cậu ta vẫn cõng Chương Hạo đến đỡ anh ngồi xuống ghế đá cạnh đó, rồi bước đến máy bán hàng tự động mua một chai nước khoáng cho người anh cùng phòng. Chương Hạo cầm lấy, nhìn Park Gunwook ngồi xuống bên cạnh liền đưa nước cho cậu ta "Này uống đi!"
"Anh không uống à?"
"Thì ý anh là mua nó cho em mà." Chương Hạo cười.
Park Gunwook nghe vậy liền vặn nắp ra uống một ngụm, lại im lặng nhìn vào khoảng trời xa xăm trước mặt. Chương Hạo huých vai cậu em, lặng lẽ hỏi "Có tâm sự gì à?"
Pảk Gưnook im lặng không trả lời. Ngay lúc Chương Hạo nghĩ cậu em mình không muốn nói thì lại thấy cậu quay sang vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi "Thực sự phải là cậu ta à?"
"Ai?"
"Sung Hanbin."
Chương Hạo im lặng hồi lâu rồi hỏi "Em ghét cậu ấy ư?"
"Không phải em ghét cậu ta." Park Gunwook trả lời "Nhưng mà em thấy cậu ta rất không đáng tin. Anh nghĩ xem, kiểu người có tất cả, được chú ý, được quan tâm lại còn hoạt ngôn như cậu ta, em thấy rất không đáng tin."
Chương Hạo nghe xong cũng buồn cười "Sao em toàn kể ưu điểm ra mà lại chốt như thế?"
Park Gunwook nói "Ý em là, những kiểu người đó rất dễ lăng nhăng."
"Dựa vào đâu mà em nghĩ thế?" Chương Hạo tò mò.
"Chẳng dựa vào đâu cả." Park Gunwook lắc đầu "Nói chung là em thấy như thế, anh phải tin mắt nhìn người của em."
Bầu không khí lại trở nên im lặng, im lặng đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng gió thoang thoảng thổi qua kẽ lá. Hồi lâu sau Chương Hạo mới nói "Không phải anh không tin mắt nhìn người của em." Park Gunwook nghe xong vui mừng muốn nói tiếp thì lại nghe giọng Chương Hạo khẽ khàng cất lên "Chỉ là anh cũng muốn thử tin vào cảm giác của mình."
"Anh Chương Hạo à...."
"Anh nghĩ, nếu ông trời đã để anh yêu một ai đó, vậy thì tại sao anh lại phải trốn tránh?" Chương Hạo quay đầu sang nhìn cậu em của mình, sau đó lại ngả người tựa lưng vào ghế ngẩng đầu nhìn tán cây trên kia.
Park Gunwook im lặng không đáp. Anh đặt tay lên vai của cậu ấy, nhỏ giọng nói "Anh biết em không có ý xấu hay có gì thực sự ghét Hanbin, nhưng mà anh vẫn muốn em hãy dịu dàng với cậu ấy một chút. Dù sao thì hiện tại cậu ấy cũng đã là bạn trai của anh rồi."
Park Gunwook im lặng, khuôn mặt có chút bất đắc dĩ, thấy hồi lâu cậu không đáp, anh liền đẩy nhẹ vai của cậu em phòng mình. Park Gunwook quay sang nhìn anh, cuối cùng mới gật đầu, khuôn mặt chán chường thấy rõ. Chương Hạo thấy cậu ta như vậy cũng chỉ cười nói "Mấy ngày sắp tới sẽ phải làm phiền em rồi..."
Park Gunwook lắc đầu mím môi "Chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, anh đừng nói khách sáo như vậy...."
"Vậy thì em phải hứa với anh."
Park Gunwook thở dài gật đầu lia lịa "Được rồi, được rồi, em hứa, dù sao thì em cũng không ghét cậu ta." Dừng một chút cậu lại bổ sung thêm "Em chỉ không thích cậu ta thôi."
Chương Hạo gật gật đầu, tỏ ra lý giải ý của Park Gunwook, anh sao không biết cậu em mình là người như thế nào, miệng thì nói mấy lời không quá hay ho nhưng thực chất trong lòng lại không đến mức khắc nghiệt như vậy.
Hai người cứ thế ngồi một lúc lâu sau đó mới trở về phòng.
.
.
.
Khoảng 16 giờ mọi người bắt đầu vào việc thu dọn, sau đó dùng bữa tối và bước vào thời gian tổ chức hoạt động về đêm. Giữa sân vận động lớn, nhiều người tập trung lại theo dõi những màn biểu diễn từ các câu lạc bộ. Sau đó khi câu lạc bộ báo chí đưa video phỏng vấn những khuôn mặt nổi bật từ các khoa lên, mọi người lại được một phen ồn ào. Đến phân đoạn chiếu phần phỏng vấn Sung Hanbin, mọi người đều xuýt xoa theo dõi, khen ngợi cậu không ngớt.
"Cười sáng cả màn hình nhỉ?"
"Cậu ấy ở khoa nào thế? Có phải năm nhất không?"
"Trước từng thấy cậu ấy ở một topic trên diễn đàn của trường đấy."
Ricky ở bên cạnh khẽ đẩy vai Sung Hanbin "Nổi tiếng thật rồi. Ăn mừng thôi!" Nói xong còn chỉ chỉ vào mình "Nhờ ai ấy nhỉ?" Còn ai vào đây nữa?
Sung Hanbin bật cười, đẩy cậu ta ra không đáp, Ricky thì cười phá lên kéo lấy Kim Gyuvin nói "Nhìn đi, cậu ấy xấu hổ rồi kìa."
Sung Hanbin cũng không để tâm đến lời trêu đùa, lặng lẽ lắc đầu.
Những tiết mục và các sản phẩm cuối cùng cũng được biểu diễn xong, người dẫn chương trình một lần nữa bước lên tổ chức mọi người hoạt động các lớp tại chỗ. Phần lớn các lớp đều điểm danh đủ, chỉ có một số người nghỉ vì lý do cá nhân.
Lớp của Sung Hanbin tập trung ngồi thành vòng tròn, bắt đầu bàn nhau xem nên chơi trò tập thể nào để mọi người cùng tham gia. Ricky nhìn mấy lớp bên kia đã bắt đầu tổ chức chơi mafia, đầu cũng nảy số rất nhanh như đã suy nghĩ từ trước, giơ tay lên hỏi cả lớp "Mọi người thấy Sự thật hay Mạo hiểm thì thế nào?"
Những người khác nghe xong cũng đồng tình với trò chơi này. Dù sao thì quay một vòng tên của gần 50 người, tỷ lệ quay đến tên mình là vô cùng nhỏ. Chỉ là giờ không biết nên dùng thứ gì để quay, 50 người ngồi một vòng tròn khá rộng, lớp trưởng cảm thấy chưa phù hợp lắm. Nhưng Ricky liền quay sang rút lấy từ trong balo ra một chiếc tab rất lớn, cười gian xảo nhìn các bạn. Hoá ra là cậu ta đã chuẩn bị từ trước rồi. Sung Hanbin giật giật khoé mắt, cảm giác chuẩn bị có chuyện gì không hay xảy ra.
Ricky bật tab, trên màn hình là một vòng quay có đầy đủ tên của cả lớp, cậu ta chỉnh lại thời gian quay rồi hỏi mọi người ai sẽ là người mở đầu. Cả lớp đồng loạt chỉ vào Ricky, cậu ta liền cười vui vẻ bấm quay. Mọi người cùng hướng mắt theo dõi xem ai sẽ là người đầu tiên bị lên thớt. Và người bị lên đầu tiên không ai khác chính là lớp phó của lớp. Ricky vừa thấy tên liền có chút thất vọng, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại bản thân, hỏi lớp phó chọn sự thật hay mạo hiểm. Cậu ta suy nghĩ một lúc lâu trong tiếng reo của mọi người chọn mạo hiểm.
Ricky vô cùng kinh ngạc vì cậu bạn lớp phó lớp mình, mặc dù cũng muốn nói yêu cầu nào đó dễ dàng nhưng miệng lại đưa ra một câu cực kì thiếu đánh "Thử thách của cậu chính là tỏ tình với crush ngay tại đây."
Một câu này thành công khiến cả lớp trở nên ồn ào. Cậu bạn lớp phó che mặt cười bất đắc dĩ, bước chân chạy chậm sang tận chỗ ngồi của góc bên kia, quả thật là đi tỏ tình với crush của cậu ta. Sung Hanbin nhìn theo, cảm thấy chọn mạo hiểm đúng là mạo hiểm, không biết người khác sẽ đưa ra yêu cầu gì quá đáng hay không, cậu quyết định nếu quay đến mình thì sẽ chọn sự thật cho an toàn.
Đợi đến khi lớp phó quay về, khuôn mặt vừa hồng vừa cười tủm tỉm, hiển nhiên là tỏ tình thành công rồi. Đập vai Ricky một cái, hứa sẽ khao cậu bạn một bữa. Bọn họ lại bắt đầu một vòng nữa. Lần tiếp theo người được quay đến chọn sự thật.
"Cậu mất nụ hôn đầu cho ai rồi?"
Sung Hanbin nghe xong câu hỏi không khỏi cảm thấy ngay cả chọn sự thật thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Cậu bắt đầu lo lắng, trong lòng lặng lẽ thắp một nén nhang, cầu trời khấn phật đừng quay đến mình.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com