Chương 8
Sung Hanbin thật sự là muốn đưa sợi dây chuyền ấy cho Zhang Hao lắm luôn nhưng mà cả hai đang gần kề với thi giữa kỳ rồi. Cậu bắt đầu overthinking nhiều lắm, nào là làm cách nào đưa sợi dây chuyền này cho anh đây, đưa rồi thì nói gì đây, rồi hả gì mà nói sự thật thì ảnh có vui quá mà sao nhãn việc học không vân vân và mây mây, nên là cậu vẫn chưa nói chuyện về vấn đề đó với anh cũng như trả lại cho anh sợi dây chuyền, cậu là đang muốn tốt cho anh nhưng tôi lại thấy mất thời gian.
Còn Zhang Hao thì muốn lấy cái sợi dây về lắm rồi, mà anh chẳng thấy Hanbin giữ sợi dây bên mình, sợ là cậu đã vứt đi rồi nên cũng chưa dám hỏi. Hai con người này kì kèo riết mà mệt luôn. Thôi kệ qua giữa kỳ đi rồi cả hai muốn làm gì làm.
Hanbin đang ngồi ôn bài thì có tiếng gõ cửa phòng, cậu không buồn quay mặt nhìn về hướng cửa vẫn chăm chú vô bài học mà cất tiếng.
"Vào đi ạ, cửa không có khoá." Người bên ngoài cũng mở cửa bước vào, thấy cậu vẫn đang tập trung ôn bài, nên cũng đi nhẹ nhàng đến bàn cậu. Đặt ly cacao nóng lên trên bàn của cậu, vuốt nhẹ đầu cậu.
"Con trai uống miếng cacao nóng đi rồi học bài tiếp." Mẹ Sung thường hung dữ với cậu vậy thôi, nhưng mà thương cậu lắm. Người ta nói thương cho roi cho vọt mà.
"Mẹ để đó đi ạ, con làm bài xíu nữa rồi uống ạ." Còn cậu thì ở ngoài là hổ dữ còn ở nhà là mèo con của ba mẹ.
"Không được để xíu, xíu rồi nguội hết bây giờ." Cậu cũng dạ rồi ngưng bút mà cầm ly cacao lên uống. Cậu vừa thổi vừa uống, nhâm nhi từng miếng một.
"Mẹ ơi, con đã tìm được người cứu con năm xưa rồi ạ."
Mẹ Sung đang ngồi nhìn cậu uống, khi nghe cậu nói vậy liền bật người thẳng dậy.
"Thiệt sao, là ai vậy Hanbinie?"
"Là Zhang Hao đó mẹ, con nuôi của dì Kim đấy ạ." Mẹ Sung bất ngờ với câu trả lời của cậu, cũng có chút không tin lắm. Hanbin thấy được biểu hiện của mẹ mình nên cũng nhanh chóng giải thích mọi sự việc cho mẹ Sung nghe.
Mẹ Sung gật đầu đã hiểu, đặt tay lên con trai mình rồi nói.
"Nếu vậy con dẫn thằng bé về gặp bố mẹ nhé, mẹ biết ơn thằng bé lắm, vì đã hy sinh bản thân mà cứu con trai của mẹ."
"Chưa được đâu ạ, mọi chuyện con vẫn chưa nói rõ với anh ấy nên bây giờ vẫn chưa phải lúc."
"Không sao mẹ đợi được, cái ngày mẹ nhìn thấy Zhang Hao mẹ thật sự nhìn rất thương thằng bé. Nếu không qua đây thì mẹ có thể qua dì Kim thăm thằng bé cũng được."
Hanbin vui mừng, mẹ cậu cũng thương Zhang Hao, nếu vậy lỡ sau này cả hai tiến đến bước yêu nhau thì chắc sẽ được mẹ Sung chống lưng mà ha.
"Vậy cũng được ạ, mẹ con uống xong rồi, con ôn bài tiếp nha." Mẹ Sung lấy cái ly trên tay cậu rồi ra ngoài. Cậu cũng quay lại mà ôn bài, cậu phải thi thật tốt, để Zhang Hao thấy anh không phải là đứa chỉ thích bạo lực mà còn rất học giỏi, vậy anh mới chịu thích cậu.
Kỳ thi giữ kỳ cũng đã đến, mấy nay Hanbin không thể hẹn Zhang Hao ra ngoài riêng gặp mặt, vì anh ôn bài suốt buổi, ngoài trừ gặp ở trường ra thì không còn thời gian nào gặp nữa hết, đến Yujin muốn sang nhà chơi cũng bị anh đuổi về, nên thằng bé nó dỗi mấy ngày liền, Gyuvin phải khổ sở dữ lắm mới tìm cách dỗ dành được em.
Hôm nay cậu phải gặp được anh, ôm anh một cái để có động lực thi. Lúc này cậu đã đứng gần phòng thi của anh rồi, ngóng trong hình bóng anh. Zhang Hao hình như tới hơi muộn còn 5 phút nữa là vô thi rồi, học sinh cũng đã vô phòng ngồi đợi hết, nhưng anh chẳng thấy đâu. Cậu định quay đi về phòng thi của mình, thì đằng sau phát ra tiếng gọi quen thuộc.
"Hanbinie à." Là anh, anh đã tới rồi, hình như anh ngủ quên thì phải.
"Hao hyung à từ từ thôi, thở đều nào vẫn chưa vô thi đâu đừng gấp."
Zhang Hao thở hỗn hển, đêm qua anh ôn tận khuya nên bây giờ mới ngủ quên dậy trễ. Cậu lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên cổ của anh.
"Xin lỗi Hanbinie để em đứng đợi ở đây nhé." Hanbin lắc đầu, sau đó dang tay rộng ra, ý là muốn anh chui vào mà ôm ôm á.
"Không sao, ôm em một cái để có động lực với ạ." Zhang Hao phì cười, Hanbin thật dễ thương, nay làm nũng với anh nữa. Zhang Hao cũng ngay lập tức mà ôm lấy cậu, tay vuốt vuốt nhẹ lưng của cậu.
"Hanbinie thi thật tốt nhé, rồi cùng nhau đi ăn nhé!"
"Hao hyung cũng thi tốt ạ, anh thi tốt rồi em sẽ đưa cho anh một thứ quan trọng ạ." Anh nghe xong liền nghĩ gì quan trọng nhỉ, là sợi dây chuyền hả, nếu vậy là Hanbin còn giữ hả. Lúc này Zhang Hao vô cùng vui luôn, lát vô thi chắc kết quả cao đây.
"Reng chuông rồi vào lớp đi, em cũng đi luôn đây, nhưng mà...anh thả em ra để em đi được không?"
Lúc này Zhang Hao mới phát hiện mà hai đứa vẫn còn ôm nhau, liền giật mình đẩy nhẹ cậu ra, chạy thẳng vào lớp. Hanbin ngốc được ôm mà vậy đó, cậu cười trừ rồi quay đi về lớp thi của mình.
Vài ngày kỳ thi cũng đã xong, bây giờ học sinh cũng đã thở phào nhẹ nhõm đi một phần, vẫn là phải đợi điểm ra thì mới nhẹ nhàng hẳng được. Giờ bốn người cùng nhau xuống canteen ăn mừng nhẹ, đợi điểm có rồi thì sẽ đi ăn mừng thật to, trời tưởng đâu thi tốt nghiệp xong rồi á chứ.
"Mấy học bá ở đây mà cũng lo lắng điểm số sao?" Gyuvin là người khởi xướng câu chuyện, chứ nét mặt mọi người nãy giờ hơi bị nghiêm.
"Bộ học bá là không cho lo hả thằng này!" Hanbin ngồi đối diện y, đấm một phát vào vai y. Gyuvin liền xuýt xoa cánh tay bị đấm của mình, quay sang Yujin mà ra vẻ uất ức, nhưng mà em cũng không có quan tâm vì em thấy đáng lắm.
"Yujinie hết thương anh rồi." Gyuvin chưng đôi mắt cún mình ra nhìn Yujin, thế là bị em đánh cho thêm một cái nữa.
"Ai thương anh hồi nào mà hết thương." Thế là hai người cứ một người làm nũng một người đánh.
Hanbin với Zhang Hao ngồi chả để tâm gì đến hai người kia, bên đây một người ăn một người gắp đồ ăn qua. Zhang Hao vừa ăn hết thịt viên là Hanbin gắp thịt viên bên khay mình qua cho Zhang Hao. Anh một họng đồ ăn nhưng vẫn nói chuyện cho được.
"Hanbin có lo điểm số của mình hem?" Hai má của anh phòng lên do đồ ăn đầy trong miệng, Hanbin thuận tay mà đưa lên nhéo nhẹ má của anh, người gì mà đáng yêu hết sức.
"Em không có lo, em học giỏi mà, với lại chiều nay mẹ em của qua nhà anh chơi đấy." Zhang Hao vừa nghe mẹ Sung qua nhà anh chơi liền muốn phun đồ ăn ra hết, hên là Hanbin bụm miệng anh lại kịp chứ không là hai người đối diện hưởng trọn hết rồi.
"Anh cũng từng gặp mẹ em rồi mà, làm gì mà phản ứng dữ vậy?" Đúng là anh đã gặp rồi, nhưng trước đó là xa lạ giờ gặp với danh nghĩa mẹ chồng tương lai của chồng tương lai thì phải luống cuống rồi.
"Vậy...vậy em có qua cùng không?"
"Có chứ nhưng mà em về cùng anh luôn, mẹ em sẽ qua sau hoặc sẽ sớm hơn á."
Anh gật đầu rồi cắm cúi ăn tiếp, chứ không biết nói gì nữa rồi, một hồi gặp mẹ Sung anh không biết sao đây, thể hiện như thế nào cho tốt. Anh muốn mẹ Sung thích mình, để anh còn danh chính ngôn thuận được quen Hanbin chứ mà lỡ có hẹn hò mà lén lút thì anh không chịu đâu.
Còn tiếp....
Viết xong: 13/05 13h15
Chỉnh sửa: 15/05 8h53
Bật mí: Chap sau là nhận nhau nhe ahihii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com