extra: in another life [1]
seoul, tháng 2 năm 2047.
tôi là han yujin.
hôm nay là một ngày mát mẻ, khí trời mùa xuân trong lành khoan khoái..
thời gian mới đó mà trôi nhanh như thổi, tôi bây giờ không còn là cậu sinh viên năm nhất ngây ngô nữa mà đã trở thành một giảng viên tại ngay ngôi trường đại học năm xưa. anh gyuvin thì trở thành bác sĩ tại bệnh viện trung tâm thành phố, anh jiwoong thì đã trở thành viện trưởng rồi.
20 năm qua đã có rất nhiều chuyện không còn như xưa nữa.
như việc anh ricky, người bạn thân của hanbin đã tiếp quản lại quán cà phê của anh ấy, nhận nhiệm vụ chăm sóc cho gia đình của hanbin. đám chúng tôi gặp ricky lần đầu tiên là ở đám tang của anh hanbin, khi ấy ricky sụt sùi, lôi tệp hồ sơ bệnh lý ra đưa cho chúng tôi xem.
ricky nói, anh hanbin bị trầm cảm 5 năm trước khi quyết định tìm đến cái chết.
khi đó tất cả chúng tôi đều chết lặng.
sau đám tang của chương hạo, hanbin đã rời khỏi seoul cùng tro cốt và kẹo đường, chúng tôi không biết hanbin đi đâu, cũng không cách nào liên lạc được với anh.
cứ như thế, sung hanbin cứ như bốc hơi khỏi cuộc sống của chúng tôi.
lần sau đó gặp lại thì hanbin đã nằm trên giường với cổ tay bị rạch nát rồi.
nhưng khoảnh khắc ấy tôi thấy anh ấy nằm trong quan tài, hanbin dường như đã nở một nụ cười mãn nguyện hạnh phúc.
chỉ mới hôm qua chúng tôi còn quây quần bên ngọn lửa cùng nhau nướng khoai, tâm tình về những trăn trở và hứa hẹn vô số điều, vậy mà hôm nay chúng tôi đã phải chứng kiến hai người bạn của mình lần lượt ra đi.
nếu không có ricky báo tin, chúng tôi cũng chẳng biết rằng người anh em của chúng tôi đã rời khỏi trần thế này mãi mãi.
ricky nói, hanbin muốn được chôn cạnh mộ của chương hạo, đó là ước nguyện cuối cùng của anh.
nghe nói sau khi rời khỏi seoul, hanbin đã đem tro cốt của chương hạo cùng kẹo đường ngao du khắp nơi, đến mọi địa điểm trên thế giới, chụp lại vô vàn những tấm ảnh xinh đẹp.
hanbin nói, anh vẫn luôn muốn cùng hạo đi du lịch như thế này.
lật xem từng bức ảnh trong quyển album hanbin để lại, chúng tôi nhìn thấy một chỗ rất quen thuộc. đó là cái cây ước nguyện ở đảo jeju, nơi mà chúng tôi đã cùng nhau ghi lại những điều ước của mình.
thêm một tấm ảnh nữa, hanbin đã chụp lại điều ước của chương hạo.
"tôi ước chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi"
nhưng điều ước của hạo đã không trở thành hiện thực. cả điều ước của tất cả chúng tôi cũng vậy.
chúng tôi đã không thể ở ở bên nhau mãi mãi.
sau đó hanbin đã thuê một căn nhà ở phúc kiến, nghe ricky kể rằng khoảng thời gian đó cậu ta luôn thấy hanbin ngồi bần thần nhìn hũ tro cốt của anh hạo, có hôm còn ngồi nói chuyện với nó. hanbin chưa bao giờ khóc trong khoảng thời gian đó, lúc nào cũng thấy anh ấy mỉm cười, nhưng đằng sau dường như chứa đựng muôn vàn tâm sự.
một năm sau đó, ricky vô tình phát hiện những lọ thuốc và giấy chẩn bệnh của hanbin, khi đó cậu ta mới biết hanbin bị trầm cảm.
không phải khóc lóc hay than vãn, trầm cảm cười, một căn bệnh không cho phép người ta được rơi nước mắt.
hanbin đã dùng nụ cười của mình để chống chọi qua suốt 5 năm, cho đến khi anh ấy không thể kiên cường được nữa, hanbin đã đi gặp chương hạo của anh ấy.
trong đám tang của hanbin, chúng tôi không thể không khóc, nhưng không hiểu vì sao, tôi lại thấy thật tốt.
hơn cả việc tiếp tục sống để gặm nhấm cơn đau không thể chấm dứt mỗi ngày, đoàn tụ với người mình luôn mong nhớ là một sự giải thoát.
ở một kiếp sống khác, xin hãy tìm lại và hạnh phúc bên nhau.
.
hôm nay tôi có tiết với một lớp năm nhất ở khoa mỹ thuật, sau đó tôi sẽ đến bệnh viện để ăn trưa cùng anh gyuvin. dạo này số lượng bệnh nhân tăng lên nên anh ấy cũng bận rộn hơn rất nhiều.
bước vào lớp như mọi khi, vì nổi tiếng là một giáo viên khó tính nên tất cả mọi người có phần dè chừng tôi. lớp có rất đông sinh viên nên tôi chẳng thể nào nhìn hết rõ mặt được, nhưng điểm danh thì vẫn phải làm.
“kim haesoo.”
“có ạ.”
“park hyeonmin.”
“dạ có.”
điểm danh lần lượt gần hết lớp, đến cái tên cuối cùng trong danh sách, cái tên khiến tôi trầm trồ đến ngạc nhiên.
“sung hanbin.”
trùng hợp thật, có một em sinh viên cùng tên với người anh em quá cố của tôi.
không thấy ai lên tiếng, tôi đẩy gọng kính, gọi lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.
“ngày đầu tiên mà đã cúp học rồi sao?”
cầm bút lên, tôi vừa chuẩn bị ghi lại tên em ấy thì bỗng có tiếng người hốt hoảng chạy vào.
cậu sinh viên đứng thở dốc, áo sơ mi đẫm cả mồ hôi.
“mới ngày đầu tiên mà em lại đi trễ sao?”
tôi lên tiếng chất vấn, cậu sinh viên lấy lại hơi thở: “em xin lỗi ạ.”
khoảnh khắc cậu ấy ngước mặt lên, tôi hoảng hồn đến mức cây bút trên tay rơi xuống đất.
gương mặt này, dáng vẻ này…
là của người đã mất 20 năm trước.
“a-anh hanbin?”
tôi cố đứng vững, cố ngăn hốc mắt của mình đỏ ngầu lên và bắt đầu khóc.
cậu sinh viên nghệt người ra: “sao thầy lại gọi em như vậy?”
như thể không tin vào mắt mình, tôi nhanh chóng lật hồ sơ sinh viên ra.
họ và tên, sung hanbin.
sinh ngày 25, tháng 7, năm 2027.
là ngày mất của anh hanbin.
cả cơ thể tôi cứng đờ, bàn tay đổ mồ hôi thấm ướt cả tay áo. tôi cố hít thở, lấy lại bình tĩnh.
“xin lỗi, trông em giống một người bạn cũ của tôi, lần sau không được đi trễ nữa, mau vào chỗ ngồi đi.”
cậu sinh viên ríu rít cảm ơn, sau đó chạy mất.
nụ cười ấy, đã 20 năm rồi tôi mới lại nhìn thấy.
nhưng tôi biết rõ, em ấy không phải anh hanbin của chúng tôi, anh hanbin của chúng tôi đã vĩnh viễn ra đi rồi.
.
xong công việc ở trường, tôi vội vã đến chỗ anh gyuvin, tôi sợ anh đói.
“em đến rồi sao? xin lỗi em nhé vì gần đây anh bận quá không thể đưa em đi ăn được.”
tôi lắc đầu nguầy nguậy, sà vào cái ôm của anh để nạp năng lượng.
“chúng ta đã kết hôn rồi, đừng câu nệ vậy mà, anh đói rồi đúng không?”
hôm nay tôi có làm cơm trưa, dẫu kỹ năng nấu ăn của tôi không tốt lắm nhưng vẫn đủ nấu cho anh gyuvin một bữa no bụng.
“ngon không?”
chăm chú quan sát biểu cảm của gyuvin, tôi có chút mong chờ. quả nhiên gyuvin vẫn thế, bật ngón cái với tôi: "ngon lắm."
tôi mỉm cười, tất cả mọi thứ mà tôi nấu dẫu có ngon hay dở thì gyuvin vẫn luôn tán thưởng nó, bất cứ điều gì tôi làm anh đều ủng hộ tôi và tôi cũng làm điều ngược lại.
2 năm trước, chúng tôi quyết định ra nước ngoài đăng ký kết hôn, mua một căn nhà nhỏ ở seoul, muốn cùng nhau sống suốt đời.
tôi thật may mắn khi có gyuvin bên cạnh.
"anh à."
gyuvin ngẩng mặt lên nhìn tôi: "sao vậy?"
tôi chần chừ, không biết có nên nói cho gyuvin biết hay không.
chúng tôi đã thống nhất hạn chế hết mức nhắc đến anh hanbin và anh hạo, vì hơn ai hết nỗi đau đó chúng tôi đều thấu cảm, nhưng người đau đớn nhất vẫn là gyuvin.
tôi còn nhớ dáng vẻ của anh ấy khi tôi mở cửa phòng ra sau 1 tuần gyuvin tự nhốt mình. dáng vẻ khổ sở đó tôi không muốn thấy dẫu chỉ là thêm một lần.
nhưng giấu diếm không phải là cách mà một người đồng hành cả đời nên làm.
"anh có tin vào chuyện chúng ta sẽ đầu thai không?"
gyuvin ngẩn người: "sao em lại hỏi vậy?"
gyuvin lập tức nắm lấy tay tôi, anh có một năng lực đặc biệt, anh luôn biết khoảnh khắc nào tôi đang lo lắng và cần giúp đỡ, khi đó anh sẽ luôn nắm lấy tay tôi và tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
"anh có tin em không?"
gyuvin mỉm cười: "anh luôn luôn tin em."
tôi hít sâu một hơi, lấy điện thoại, đưa tấm ảnh chụp hồ sơ sinh viên cho gyuvin xem.
giống như tôi, chiếc đũa trên tay anh cũng rơi xuống đất phân thành 2 hướng.
tay anh gyuvin run lên, tôi lập tức nắm lấy, tôi hiểu cảm xúc này của anh, chính tôi cũng đã vô cùng kinh hồn bạt vía.
"vô tình em đang dạy lớp của cậu ấy, ngày sinh của cậu ấy cũng là vào ngày đám tang của anh hanbin."
gyuvin đờ người, anh quay đầu nhìn tôi, như thể thật sự không tin vào sự thần kỳ này.
"em cũng thấy nó thật sự nhiệm màu lắm, chúng ta có thể tin rằng anh hanbin đã có một cuộc đời khác hay không?"
cuối cùng gyuvin cũng lấy lại được bình tĩnh: "anh muốn gặp cậu ấy có được không?"
tôi chần chừ, cũng không phải là không được.
"ừm."
.
vì thế hôm sau gyuvin liền xin nghỉ.
tôi đến lớp như mọi khi, hôm nay sung hanbin không còn đi trễ nữa, cậu sinh viên đến rất đúng giờ, lại còn vô cùng chăm chỉ học tập khiến tôi có chút hoài niệm.
anh hanbin của chúng tôi vốn là một người nỗ lực nghiêm túc như vậy đấy.
gyuvin đứng ở ngoài từ đầu cho đến cuối, tôi nhìn thấy được biểu cảm của anh ấy khi gặp được sung hanbin.
nó khiến tôi có chút buồn cười, trông rất giống tôi khi lần đầu gặp cậu ấy.
biểu cảm như không thể tin nổi.
tôi phát hiện mình cười nhiều hơn mỗi khi giao tiếp với cậu sinh viên đó trong khi hình tượng của tôi thì vốn không nên cười nhiều đến vậy.
cậu ấy khiến tôi lại muốn trở thành em trai nhỏ được anh hanbin cưng chiều.
nếu là anh, anh sẽ luôn xoa đầu tôi và chiều theo ý tôi muốn.
tiết học hôm nay kết thúc trễ hơn mọi khi, gyuvin đứng ngoài cửa quan sát từng người một đi ra, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài với anh.
tôi sợ anh gyuvin sẽ quá khích mà làm gì đó ngốc nghếch.
đoán không hề sai, anh đã định gọi sung hanbin lại thế nhưng bị tôi ngăn cản.
"sao em lại ngăn anh?"
tôi lắc đầu, nắm lấy bàn tay đang run của anh: "cậu ấy không phải anh hanbin của chúng ta, đừng gây phiền toái cho cậu ấy, được chứ?"
gyuvin ngoan ngoãn nghe lời tôi như cún con nhưng ánh mắt thì cứ mải nhìn theo người đã đi xa mất.
"thần kỳ nhỉ?"
anh gật đầu: "thật tốt."
tôi ngạc nhiên: "sao lại tốt?"
anh mỉm cười, tôi có thể thấy được sự mãn nguyện trong nụ cười của gyuvin.
"trông cậu ấy rất vui vẻ rất hạnh phúc, vậy là tốt rồi."
.
bây giờ là 3:05 sáng, up fic giờ địa phủ 💀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com