7.
Bữa ăn tối vẫn tiếp diễn mà không có Thành Minh Sơn, anh mặc định là hắn bị quê nên tránh đi rồi. Trên bàn ăn Phác Hà Chi vì muốn thể hiện trước mặt ông Thành nên gắp đồ ăn vào bát cho Thành Hàn Bân, bà cười nụ cười giả tạo:
"Con ăn nhiều vào, dạo này gầy đi rồi."
Chương Hạo dập tắt màn diễn của bà, anh không nhân nhượng gắp miếng sườn xào cay bà vừa bỏ vào bát Thành Hàn Bân bỏ lại vào bát mình, anh nói:
"Thành Hàn Bân không ăn cay."
Bỗng dưng Thành Hàn Bân cảm thấy rất lạ, chỉ là hắn không biết cảm giác này là gì.
Ông Thành nhìn hắn, nói: "Con mau gắp cho Chương Hạo đi. Giao cho con nuôi nhưng sao càng nuôi lại càng gầy thế này."
Thành Hàn Bân vâng lời gắp thức ăn cho anh. Chương Hạo nhìn vào bát rồi trầm mặc, món đó vậy mà lại là thịt viên cà chua - món anh ghét nhất. Thành Hàn Bân để ý thấy anh không động đũa vào món mình gắp liền thắc mắc, nhưng có bố mẹ ở đây nên hắn không tiện hỏi. Giữa bữa ăn thì quản gia vào, lão nói:
"Có khách đến tìm ạ."
Phác Hà Chi gác đũa đi ra xem. Chưa được bao lâu đã nghe bà nói vọng vào: "Mình à, tìm mình đấy." Ông Thành vừa ra vừa lẩm nhẩm, không biết là ai lại tìm đúng lúc cả nhà đang dùng bữa.
Lúc này Thành Hàn Bân mới có cơ hội hỏi anh: "Sao lại không ăn? Không vừa miệng sao?"
"Không ăn cà chua." Thành Hàn Bân hơi sững người. Hắn nhận ra cảm xúc vừa nãy của mình là gì - là cảm giác tội lỗi. Hắn vốn chẳng bao giờ để tâm đến anh cả. Thành Hàn Bân nhớ lại lời đêm qua mình nói. Đúng thật, anh rất hiểu hắn nhưng hắn lại chẳng biết gì về anh cả. Hắn gắp viên thịt trong bát anh bỏ lại vào bát mình rồi đưa đũa sang món cá hấp - chọn miếng thịt trắng mềm bỏ vào bát anh, nói:
"Ăn nhiều chút, bố lại bảo em giành ăn với anh." Anh cười nhẹ rồi cúi đầu im lặng ăn tiếp.
Sau bữa cơm Thành Hàn Bân được ông Thành gọi lên phòng bàn về chút việc ở công ty. Chương Hạo lên phòng trước, anh định sẽ tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon. Anh bước vào phòng tắm, cởi áo được một nửa thì thấy trong góc tối của phòng có thứ đang loé sáng. Chương Hạo nhận ra gì đó, anh ngưng động tác lại rồi tiến lên cầm lấy thứ đang loé sáng kia.
Anh ngỡ ngàng khi thấy đó là một chiếc máy quay lén, không cần suy nghĩ anh cũng biết là ai đã làm chuyện này. Chương Hạo nổi da gà, anh không ngờ Thành Minh Sơn có thể dơ bẩn đến mức này. Anh cài lại nút áo rồi ngồi lên giường. Chương Hạo nhìn chiếc camera trên tay, trầm ngâm suy nghĩ. Thành Hàn Bân vừa lúc bước vào, thấy anh có biểu cảm kì lạ liền hỏi, Chương Hạo đưa thứ trên tay cho hắn:
"Anh đi tắm thì thấy cái này."
Hắn cầm camera rồi nhìn với ánh mắt như sắp giết người: "Anh...đã tắm chưa?"
"Cởi được một nữa..." Chưa nghe anh nói hết hắn đã siết chặt tay, quay lưng đi tìm Thành Minh Sơn, hắn nói:
"Em đi giết tên khốn đó." Chương Hạo giữ hắn lại. Anh biết bây giờ Thành Hàn Bân đang không kiểm soát được cảm xúc và hành động, nếu để hắn đi bây giờ thì ngày này năm sau xác định là giỗ của Thành Minh Sơn.
Chương Hạo đặt tay lên vai hắn, anh vỗ nhẹ rồi nói: "Nghe anh nói hết đã. Anh cởi được một nửa cái áo."
"Khác nhau sao? Cũng là cởi."
"Em bình tĩnh chút đi, người bị quay lén là anh mà."
"Anh bảo em bình tĩnh kiểu gì. Vì là anh nên mới..."
"Ừ được rồi, anh biết rồi. Chúng ta từ từ tìm cách giải quyết."
Nhờ anh mà Thành Hàn Bân dần bình tĩnh hơn, anh nhìn hắn: "Anh có cách này, chơi hắn không ngóc đầu lên nổi." Chương Hạo ghé vào tai Thành Hàn Bân nói gì đó, hắn cười:
"Không ngờ anh còn có thể nghĩ ra trò này."
Sau đó chỉ thấy hai người lén lút vào phòng Thành Minh Sơn rồi trở ra với vẻ mặt đắc ý.
Chương Hạo để Thành Hàn Bân kiểm tra một lượt quanh phòng tắm, sau khi xác định xung quanh không còn máy quay nữa mới yên tâm tắm rửa. Lúc trở ra thì hắn đã không còn trong phòng, trên bàn chỉ có một ly sữa nóng để sẵn. Anh uống nhanh ly sữa rồi tiến ra ban công hóng gió một chút, dưới sân là Thành Minh Sơn vừa từ ngoài trở về. Gã nhìn anh rồi cười khẩy, có lẽ gã vẫn chưa biết kế hoạch của mình đã bị anh chơi một vố. Đang lơ đãng nhìn xung quanh thì phía sau truyền đến một hơi ấm - Thành Hàn Bân đắp lên mình anh một cái chăn nhỏ, hắn nói:
"Không thấy lạnh sao?" Anh lắc đầu.
Hắn lại nói tiếp: "Đã uống sữa em để trên bàn chưa?"
"Rồi."
Hắn mãn nguyện rồi đưa tay sờ tóc anh: "Ban nãy em vừa bị bố mắng. Bố bảo anh gầy quá, là em chăm không kĩ."
Chương Hạo phì cười: "Không ngờ em lớn thế này còn bị bố mắng đấy."
"Lần nào cũng bị mắng vì anh thôi..." hắn thu lại đôi tay đang nghịch tóc anh.
"Vào thôi, trời bắt đầu lạnh rồi."
Vào đến giường anh liền vùi đầu vào gối, hắn ở cạnh hỏi anh: "Anh nghĩ sáng mai Thành Minh Sơn sẽ thế nào nhỉ?"
"Gã sẽ quê đến độ xuất cảnh cho coi."
Thành Hàn Bân nằm xuống cạnh anh, hắn có vẻ bất mãn: "Sau này anh đừng đi riêng với hắn ta nữa, cũng đừng để hắn động vào người anh. Thật bẩn."
Anh quay đầu sang nhìn hắn, bỗng dưng anh cười nhẹ rồi xoay lưng đi mà không nói gì. Hành động này của anh khiến hắn tò mò, hắn hỏi: "Anh cười gì thế?"
"Không có gì." Chỉ là bỗng dưng anh thấy hắn thật đáng yêu, anh muốn hỏi rằng có phải hắn ghen không. Nhưng anh sợ lại nhận được câu trả lời như tối qua nên anh quyết định im lặng. Thành Hàn Bân đắp chăn cho anh, hắn nằm nghiêng người về phía Chương Hạo rồi nói:
"Anh nói gì đó đi, như tối qua ấy."
"Muốn anh nói gì?"
"Nói về anh đi, mọi thứ về anh." Thế là Chương Hạo nằm nói rất lâu, nói về sở thích rồi tài lẻ của bản thân. Nhưng có một thứ mà đồ ngốc này không nói ra - anh không nói anh yêu cậu đến nhường nào. Thành Hàn Bân chiếm phần lớn trong cuộc đời Chương Hạo, anh thầm thích cậu bảy năm thanh xuân rồi đến cả ba năm sau khi cưới. Anh vốn không phải người giỏi trong việc kiên nhẫn nhưng đối với Chương Hạo hắn là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất anh theo đuổi bằng tất cả thời gian mà mình có. Có lẽ anh sẽ còn thích hắn thật lâu nữa, kể cả khi cả hai có ly hôn thì anh cũng sẽ ôm thứ tình cảm này mà rời xa Thành Hàn Bân.
Sáng hôm sau Thành Hàn Bân bị đánh thức bởi tiếng ồn dưới lầu, chưa bao lâu sau đã có người vội vã đến tìm hắn. Chương Hạo cũng theo đó ngồi dậy, cả hai nhìn nhau rồi đột nhiên cười mỉm. Đây là hai người duy nhất trong gia đình đang biết chuyện gì xảy ra. Đúng như dự đoán, dưới nhà là một mớ hỗn độn. Đập vào mắt anh là Thành Minh Sơn đang quỳ gối dưới sàn với gương mặt trắng bệch. Chương Hạo lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên bài báo đã được đăng lên. Đêm qua anh và hắn đem chiếc máy quay lén kia bỏ lại vào phòng hắn, cứ tưởng sẽ chỉ moi được vài cảnh bình thường nhưng không ngờ lại bội thu hơn anh tưởng - gã dùng thuốc kích thích. Lần này anh không để yên nữa, Chương Hạo gửi thẳng đoạn phim cho toà soạn bằng số điện thoại giả, việc còn lại chỉ là chờ đợi. Chuyện tốt Thành Minh Sơn làm cũng không phải lần một lần hai, chỉ là lần nào cũng được mẹ gã bao che rồi lặng lẽ chìm xuống. Gã cứ thế mà được nước lấn tới, có những lúc người giải quyết rắc rối cho gã là Thành Hàn Bân. Lần này anh quyết định cho gã lên báo lần đầu tiên - cũng là lần cuối.
Tất nhiên bây giờ Thành Minh Sơn đang phải chịu sự chất vấn của ông Thành vì làm xấu mặt công ty, Phác Hà Chi cũng không ngoại lệ.
Ông Thành tiến tại cho gã một bạt tai, nói: "Thằng thất bại! Tao nuôi mày không phải để mày phá nát cái cơ nghiệp của tao."
Phác Hà Chi thì vội chạy lên ngăn, anh từ trên cầu thang đi xuống thêm dầu vào lửa:
"Anh à, anh lớn hơn Thành Hàn Bân thì đáng lẽ nên làm gương mới phải. Hình ảnh thương hiệu quan trọng lắm đó."
Thành Hàn Bân cũng không im lặng: "Chà, nhiêu đây mà muốn khôi phục chắc cũng vài tháng nhỉ. Giá cổ phiếu giảm thì anh tính làm sao đây?"
Thành Minh Sơn nghiến răng nhìn hai người, Phác Hà Chi thì đưa ánh mắt cảnh cáo nói:
"Đừng nói nữa! Chẳng phải nó đã biết lỗi rồi sao, nó cũng chưa giết ai."
Anh cười khẩy: "Mẹ à, mẹ định đợi đến lúc anh ấy thật sự giết ai đó thì mới có tội hay sao?"
"Đã dùng rồi thì chắc chắn sẽ dừng lại ở thuốc thôi ạ? Không khéo là thật đấy." Thành Hàn Bân nhìn Chương Hạo "Anh nhỉ?" Chương Hạo gật đầu.
Thành Minh Sơn đay nghiến nhìn anh rồi cười phá lên: "Haha, tao cũng chẳng còn gì để mất nhỉ...Ông già, ông nghĩ tụi nó hạnh phúc lắm sao? Đồ mù!"
"Mày..." - Ông Thành thật không biết nói gì với đứa con này.
Trong phút chốc Thành Minh Sơn vớ lấy dao gọt hoa quả trên bàn, gã lao về phía anh, nói: "Là mày đúng chứ? Xuống địa ngục đi."
"Minh Sơn!" - Phác Hà Chi bất lực kêu lên. Gã cách cổ anh chỉ trong gang tấc, tay gã bị hắn giữ lại.
Hắn siết chặt cổ tay Thành Minh Sơn, nói: "Địa ngục là tao giữ đấy, anh ấy cũng là của tao. Mày xin phép tao chưa?"
"À, thế mày chết trước nó là được chứ gì."
Chương Hạo gần như hoảng lên: "Thành Hàn Bân, em tránh xa hắn..."
Anh vừa dứt câu thì gã đã giật phăng tay ra, Thành Hàn Bân vốn không ngờ gã có lá gan làm đến mức này. Thành Minh Sơn chém loạn vào người hắn, chỉ phút chốc sau đó căn phòng đã tràn ngập mùi máu tanh. Tay Thành Hàn Bân bị rạch một đường khiến máu bắn cả lên mặt gã, gã khoái chí rồi điên cuồng lao đến. Không để mọi chuyện đi quá xa ông Thành đã gọi người trong nhà đến lôi Thành Minh Sơn ra ngoài. Đúng vậy, chính xác là lôi ra ngoài. Gã bị đưa vào trại cải tạo còn Phác Hà Chi thì chỉ biết nuốt nước mắt nhìn con mình bị đưa đi. Ông Thành ngồi xuống thở dài:
"Đúng là nuôi hổ trong nhà. Cũng may Nhã Kỳ không đến, hai con tạm thời đừng nói cho con bé những chuyện này." Thành Hàn Bân gật đầu.
Hắn quay sang nhìn anh, hỏi: "Anh có bị thương ở đâu không? Ban nãy anh đứng gần em lắm."
"Em còn hỏi anh có làm sao không? Nhìn tay em kìa."
Anh cầm lấy cánh tay hắn rồi nói với giọng bực bội: "Còn là tay trái nữa chứ. Thật là, chẳng phải ban nãy anh bảo em tránh xa hắn một chút sao!"
"Em không..."
"Không sao cái khỉ, còn nói nữa là anh mặc kệ em luôn đấy!" Hắn đột nhiên cứng họng, ông Thành cũng bất ngờ không kém. Ông nhớ lại lời Thành Minh Sơn nói ban nãy rồi tự cảm thấy nực cười. Chương Hạo vội lôi Thành Hàn Bân lên phòng cầm máu rồi đưa hắn tới bệnh viện.
----- End chap 7 -----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com