Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Peeking at you (3)

4.

Tới sáng hôm sau, khi lơ mơ tỉnh dậy thì cậu mới sực nhớ rằng bản thân đã quên mất kiểm tra điện thoại trước khi đi ngủ, tới lúc này cậu mới hoảng hồn vì tin nhắn được gửi tới từ đầu bên kia đã được gửi từ 8 tiếng trước, chình ình trên màn hình khóa của điện thoại


Cậu toang chắc rồi...


Cậu hít một hơi thật sâu sau đó thở ra, lặp lại như thế năm lần để lấy lại bình tĩnh, cũng đồng thời tự trấn an mình rằng mọi việc sẽ ổn thôi, sẽ chẳng có gì ngoài ý muốn xảy ra đâu...


Hồi hộp ấn vào hộp thoại tin nhắn, cầu mong rằng sẽ chỉ là vài dòng tin nhắn đơn giản, thật đơn giản thôi làm ơn mà...


Và không phụ lòng kỳ vọng của cậu, những gì Hanbin nhắn lại thực sự rất ngắn gọn, đi thẳng một mạch vào vấn đề, cũng nhờ thế mà cậu có thể thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng không tạo ấn tượng xấu với người ta rồi...


'Vậy trưa mai sau giờ học phiền cậu qua phòng hội đồng nha. Mọi người cũng sẽ bàn bạc ở đấy luôn'


Hiện tại Hao cũng chẳng biết phải trả lời như nào cho phải, thế nên đành ngậm ngùi thả tim vào tin nhắn của người kia. Cũng đã tám 8 tiếng trôi qua rồi, nhắn lại cái gì nữa chứ...




Hôm nay khi không thấy bóng dáng chiếc xe buýt định mệnh ấy nữa, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, nếu thực sự có xảy ra bất kì tình huống ngoài ý muốn như hôm qua nữa có lẽ cậu sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ và điểm đến cuối cùng của cậu sẽ là bệnh viện chứ chẳng phải là trường học đâu...


Có lẽ vì di chứng từ vụ việc hôm qua, tới hôm nay cậu chẳng còn can đảm nhìn lén Hanbin kiểm tra sĩ số từng lớp như mọi lần...


Cậu ngồi vào chỗ của Kuanjui, nơi khuất góc hơn nhiều sao với vị trí gốc của cậu, dù cho nó thật sự chỉ là di chuyển qua lại từ bên trái qua bên phải mà thôi. Vào cái khoảnh khắc mà Hanbin bước chân vào lớp, chỉ thấy Hao cúi gằm mặt xuống balo, tìm đủ mọi cách mong rằng đối phương không nhìn thấy mình. Lúc này Kuanjui mới lấy làm lạ mà hỏi, chẳng biết cậu bạn ngốc nghếch của mình đã làm phải chuyện gì mà lại né người ta như né tà thế này. Kuanjui thở dài, bất lực lay mạnh người bên cạnh, nhưng có vẻ người kia sẽ chẳng chịu ngóc đầu lên cho tới khi ai kia đi khỏi, hết cách, cậu đành phải ghé sát vào tai Hao mà thì thầm


'Này, cậu hôm nay làm sao đấy, sao không ngắm Hanbin như mọi khi nữa?'


Zhang Hao vẫn không trả lời, đầu ngoe nguẩy lắc qua lắc lại tỏ ý định không muốn nói. Cũng không rõ là nhìn nhầm hay không, mà Kuanjui thấy vành tai của người kia dần đỏ lên theo từng cái lắc đầu...Tới khi chắc chắn Hanbin đã đi khỏi, cậu mới đánh cái bốp vào tay người bên cạnh mà nói


'Hanbin đi rồi, ngồi dậy, kể tớ nghe xảy ra chuyện gì. Không thiếu nửa chữ'


Như vẫn chưa tin hoàn toàn lời của người kia, Hao ngẩng đầu lên ti hí đưa mắt ra nhìn, khi xác nhận rằng người kia đã hoàn toàn đi khỏi thì mới từ từ ngồi dậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới nhìn sang phải, Kuanjui vẫn ngồi đó, tay khoanh lại, dùng ánh mắt phán xét mà nhìn trừng trừng vào cậu. Giờ phút này Hao biết rằng chỉ cần thiếu một chữ cũng để kiến cậu hứng chịu cơn thịnh nộ của người kia rồi chứ ở đó mà khai gian khai dối. Cậu run sợ, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó chậm rãi kể cho cậu bạn thân về tất cả sự việc xảy ra ngày hôm qua...


'Thế giờ cậu tránh mặt người ta vì ngại đó hả, ngốc ạ, cậu phải biết tận dụng cơ hội chứ'


Nói đoạn Kuanjui nhéo vào bắp tay người bên kia một cái đau điếng


'Nào, đau tớ. Nhưng biết sao được, tớ vẫn chưa đủ can đảm đối diện với người ta mà...'


'Lát nữa đã phải họp bàn hội thảo sắp tới rồi đấy, cậu quên hả'


Câu nói này như lời thức tỉnh tới cậu, có lẽ mãi nghĩ tới sự việc xấu hổ ngày hôm qua đã làm cậu quên béng mất. Lúc này mới cậu ngồi thẳng lưng dậy, ánh mắt trầm tư suy nghĩ trong lúc tay vẫn cầm lấy cây bút chì mà ngõ theo từng nhịp lên mặt bàn, chẳng biết là đang suy nghĩ chuyện gì nữa. Kuanjui đảo mắt thở dài một tiếng rõ to, thôi mặc kệ vậy, để cậu ấy thích làm gì thì làm, đã tới giờ vào tiết luôn rồi


Ngày hôm ấy, Hao chỉ thao thao vào việc suy nghĩ nên biểu hiện trong phiên họp thế nào cùng với nên làm sao để giữ bình tĩnh trước mặt người ấy. Đây cũng là buổi học đầu tiên mà cậu lơ là trong việc học tập như thế này, tới mức giáo viên ai ai cũng nhìn thấy tình trạng bất thường của cậu học trò cưng này, mọi người đều một mực khuyên nhủ cậu nên xuống phòng y tế nghỉ ngơi đi bởi mặt cậu đỏ lắm rồi. Nhưng Hao một mực từ chối, bởi cậu biết rằng những vệt đỏ xuất hiện trên khuôn mặt mình khi ấy nào phải là do cơn sốt 'ảo' kia tạo nên đâu...




Cuối giờ học ngày hôm ấy, thay vì tới phòng hội đồng như dự tính, cậu nấn ná lại đôi chút ở nhà vệ sinh, tay bốc từng ngụm nước mà hất lên mặt hòng làm cho bản thân mình tỉnh táo, cũng như giúp cho khuôn mặt đỏ bừng của bản thân trở lại bình thường đi đôi chút. Chỉ là do mải mê để ý tới khuôn mặt đỏ bừng của mình mà cậu lố giờ mất rồi, vậy nên sau đó chúng ta thấy cảnh bạn học Zhang Hao ba chân bốn cẳng chạy vèo tới phòng hội đồng, mặc kệ trạng thái ngại ngùng của vài phút trước để cố gắng tới nơi mà không để mọi người phải đợi lâu


Cậu thở hồng hộc ngay khoảnh khắc đứng trước cửa phòng hội đồng, bình tĩnh lấy lại nhịp thở, sẵn tiễn đưa tay lên chỉnh lại mái tóc bù xù vì chạy kia một xíu. Hao cẩn thận cầm lấy tay nắm cửa, thế nhưng chưa kịp đẩy cửa bước vào, đã nghe thấy những lời khó ưa từ một vài vị bạn học ở phía trong nói vọng ra ngoài


'Cái cậu Zhang Hao gì đó, chẳng biết có tài cán gì không, thế nhưng ý thức là thấy không có rồi đấy'


Cậu nhận ra ngay đó chẳng ai khác là Ha Joong lớp C, sao nhỉ, một trong những người có thành tích học tập tốt nhất khối, thế nhưng bằng cách nào đó vẫn đứng sau cậu đó thôi, mà chẳng phải là trong vài năm cấp ba đổ lại đây, cậu ta vốn học chung trường cấp 2 với Hao nữa. Vậy nên có lẽ cậu ta đã có bài xích với cậu từ hồi trước cũng nên


'Chưa nói tới chuyện đi muộn, nếu học giỏi thật như thế, thì hẳn cậu ta đã phải làm cán bộ lớp rồi cơ, nhưng tao chưa từng thấy cậu ta tham gia bất kì hoạt động nào của bên bí thư lớp cả, chắc là lại gian lận mua điểm đó giờ chứ gì?'


Zhang Hao đứng trân ra đó, chỉ là trước giờ cậu không muốn phải tự mình ra mặt trong những sự kiện như thế, đâu có nghĩa là cậu ăn không rồi ngồi đâu? Cậu và Hanseo đã cùng nhau bàn bạc, lên ý tưởng cho biết bao kế hoạch. Vì cậu không tham gia, nên muốn đặt điều nói này nói nọ cậu như thế à? Zhang Hao này ngại, không thích tiếp xúc nhiều với đám đông nhưng không để cho người ta ức hiếp mình như thế nhé?


 Cậu hậm hực, định đẩy cửa bước vào mà phản bác lại những lời nói khó nghe kia, nhưng chưa kịp để cậu làm thế, một giọng nói trầm ấm, quen thuộc vô cùng đã thay cậu làm điều đó. Là Hanbin, làm sao mà cậu quên được thanh âm trong trẻo của người thương được chứ...


'Thứ nhất, vẫn còn rất nhiều người chưa tới lắm, đừng có mà tiêu chuẩn kép như thế, bạn học Ha Joong '


'Thứ hai, việc Zhang Hao có học lực tốt là điều mà ai cũng biết, có vẻ việc thành tích của mình không bằng người ta khiến cậu cay cú nhỉ?'


'Cuối cùng, tuy không nằm trong nội bộ lớp B nhưng mà Hao không vô dụng như cậu nói đâu, tin tôi đi, 10 cậu cũng không thắng nổi cậu ấy đâu'


Cậu đứng trân mình ra đó, mặt nghệt đi trông thấy trong khi não bộ vẫn đang cố gắng tiếp thu những gì vừa nghe được, có phải người cậu thầm thích vừa đứng ra nói đỡ cho cậu không, cậu không nghe nhầm đâu đúng không, khi nãy cậu ấy nói như thế thật ư...


'Chà, lại còn bao che cho nhau nữa đấy, chắc mày thích thằng nhãi kia có đúng không?'


Chẳng biết tại vì sao, ngay lúc đó Hao có thể thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình mà đưa hai tay ôm tai chạy mất, cậu cũng chẳng đi đâu xa, chỉ là cách xa phòng hội đồng một khoảng, một khoảng đủ để cậu chắc chắn rằng cậu sẽ không thể nghe thêm bất kỳ cuộc hội thoại ở trong căn phòng đó nữa...


'Hao, cậu làm gì ở đây thế, sao còn chưa vào phòng hội đồng?'


Là Hanseo, cô bạn lớp trưởng thân thương của cậu, xém tí nữa Hao đã òa khóc ngay trong vòng tay của cô bạn, cậu chẳng quan tâm mấy lời dèm pha người khác nói về bản thân đâu, nhưng người kia là Hanbin, là Sung Hanbin đấy. Nhờ vậy cậu xém tí nữa không còn giữ nổi bình tĩnh, cả người đỏ bừng theo từng câu nói của người kia, thật may vì lúc đó cậu đã không bước vào phòng. Thế nhưng phải nói gì bây giờ, hiện tại cậu lại không dám đối mặt với người ta nữa rồi, đã mất công điều chỉnh lại bản thân như thế mà, tại sao mà bây giờ lại thành ra thế này...Cậu khóc thầm trong lòng


'Tớ ngại...Cậu vào chung với tớ được không?'


Cảm tạ trời đất, ngay phút chót cậu đã nghĩ ra được gì đó để đáp lại người kia. Thật may là Hanseo cũng không để ý nhiều, bởi tính tình cậu vốn dễ ngượng đó giờ, nên chẳng khó hiểu khi người kia lấy đó làm lẽ đương nhiên. Hanseo nắm lấy tay cậu tiến từng bước về phòng hội đồng, vừa đi vừa nói rằng sẽ không có gì khó đâu, cứ để cậu ấy lo liệu, việc của cậu chỉ là cố gắng hết sức mình thôi...


Hao thực sự rất cảm kích cô bạn lớp trưởng này, nếu không có Hanseo thì chắc cậu đã toang từ lâu rồi


Mở cửa phòng bước vào, Hanseo đẩy nhẹ Hao vào phòng, dõng dạc nói


'Xin lỗi lớp tụi tớ có việc đột xuất nên tới muộn một chút, mong các cậu thông cảm'


Nói rồi cô phóng vèo đi như một cơn gió, để lại Hao ở đó. Cậu hít thở sâu, tự nhủ bản thân mình rằng phải bình tĩnh, cậu xử lý được. Nhưng cái khoảnh khắc cậu nhìn thấy ở nơi tất cả mọi người tập trung lại để bàn bạc chỉ còn hai ghế trống, là bên cạnh Hanbin và Ha Joong, cậu cắn răng chịu đựng, thà ngồi với Ha Joong còn tốt hơn, cậu vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh lại nhịp tim của mình sau phi vụ xe buýt hôm ấy đâu. Thế là cậu chậm rãi bước đi như đã định, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy giọng của Hanbin nghiêm nghị nói


'Hao à, qua đây'


Được rồi, không phải là do cậu hoảng hay gì, nhưng thực sự tông giọng của Hanbin lúc đấy quả quả thật có đôi chút đáng sợ, câu nói kia tưởng chừng như là mệnh lệnh buộc cậu phải làm theo. Hao giật nảy mình, tuy rằng không muốn nhưng cơ thể lại tự động tiến bước về phía người kia mà ngồi xuống. Cậu nghe được tiếng nhịp tim mình loạn nhịp chẳng khác lúc trên xe buýt là bao, còn kèm thêm vài phần sợ hãi, không biết được người ấy đang suy tính điều gì


'Đây là các phần chính cho hội thảo sắp tới, chính vì thời lượng khá nhiều nên ta sẽ chia thành nhóm hai người một để làm, các cậu muốn làm cùng ai?'


'Tớ muốn...'


Cậu còn chưa kịp hoàn thành câu nói của mình đã thấy Hanbin vòng tay qua mà ôm lấy vai cậu, chậm rãi cất giọng


'Tớ muốn chung nhóm với Hao, lấy phần thứ 3 có được không?'


Hao đơ người ra, quay sang phía người bên cạnh mà nhìn người ta bằng ánh mắt khó hiểu. Ngay sau đó, cậu đã nghe cô bạn chủ trì chốt sổ nhóm, tiện tay ghi chú thêm vào cuốn sổ nhỏ...


Hệt như vận mệnh đang trêu đùa,lúc này cậu biết là chết chắc rồi...


Tới cuối buổi họp, khi cậu vẫn đang lâng lâng trước lời nói của người kia thì Hanbin đã chủ động ngỏ lời đi theo cậu, để nói một chút chuyện...


Một chút chuyện...Là gì cơ được chứ, làm ơn, làm ơn đừng làm mình đau tim nữa...Hao nghĩ thầm


'Chỉ là trước khi cậu tới, Ha Joong và nhóm bạn của cậu ta có nói xấu cậu...Thế nên tớ không muốn cậu chung nhóm với cậu ta. Chỉ thế thôi...'


Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, may thật, bảo sao cậu ấy lại đứng ra giúp mình từ nãy tới giờ. Cậu đúng là nghĩ nhiều quá rồi...


Khóe miệng trên đôi môi ai kia cứ thế cong lên, làm lộ ra nụ cười rạng rỡ cùng với đôi mắt híp lại đầy vẻ tươi vui. Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa hè, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng những tia nắng cậu ghét cay ghét đắng lại trở nên dễ chịu tới nhường này. Trái tim cậu đập loạn xạ liên hồi, cảm kích vô cùng trước hành động của người ấy. Giờ đây, cậu lấy hết can đảm, nắm lấy tay Hanbin mà nói


'Cảm ơn cậu nhiều nhé! Giờ mình về thôi nào...'




Nhật ký theo đuổi người thương của Zhang Hao


Ngày thứ 328 thích lấy Sung Hanbin...


Hôm nay cậu ấy đã nói đỡ cho tớ đấy, còn giúp tớ giải vây nữa, Kuanjui nói đúng nhật ký ạ, cậu ấy thân thiện thật. Theo tớ quan sát đó giờ ai cậu ấy cũng thân thiện như thế đấy, thế có phải giờ tớ được tính là bạn bè của cậu ấy rồi không? Vui quá đi, kế hoạch làm bạn với cậu ấy sắp thành công rồi...



---------

Hơi muộn xí nhưng là quà Haloween nhóooo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com