Peeking at you (8)
12.
Hanbin thức dậy với một chiếc đầu đau như búa bổ, hẳn là hệ quả của việc quá chén đêm qua. Cậu choáng váng nhớ lại chút ký ức mơ hồ còn sót lại trước khi hoàn toàn chìm vào cơn mê sảng. Để xem nào...có ai đó đã gọi cậu vì có chuyện muốn gặp, cậu còn chẳng nghe rõ được tên của người kia, sau đó cậu nhìn thấy Hao đứng bơ vơ một góc rồi quên luôn ai đó cần phải gặp cậu, rồi...sao nữa nhỉ?
Lúc này Hanbin chỉ mong rằng dưới men say của rượu bia cậu đã không làm hoặc nói gì đó ngu ngốc với người kia, dẫu vậy cậu vẫn dấy lên một cảm giác lo lắng, bất an từ tận đáy lòng. Vội vàng nhắn tin tới người bạn chí cốt, cậu gần như ngã ngửa khi nghe người kia kể rằng cậu đã ngủ gục lên vai người mình thích làm đối phương phải nhờ vả tới sự giúp đỡ của người khác để vác cậu trở về nhà an toàn. Hanbin lúc này bối rối vô cùng, vốn không nghĩ là bản thân lại làm phiền đối phương như vậy nên đành sửa soạn phóng vội qua nhà người kia để nói lời xin lỗi, mặc cho cơ thể chưa được nghỉ ngơi đủ giấc của cậu vẫn đang thét gào
"Tớ đang ở trước cửa nhà cậu..."
"Sẽ là không phiền nếu tớ nói chuyện với cậu về vụ hôm qua được chứ?"
Chưa bao giờ Hanbin cảm thấy dòng chữ "Đã xem" kia lại đáng sợ tới như vậy, cậu cũng chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm như lúc này, chỉ vài ba phút cỏn con thôi nhưng ngỡ như là vài năm vậy. Ngay khoảnh khắc cánh cửa im lìm kia được mở ra, cậu cảm tưởng như có một dòng điện bất chợt chạy xuyên qua nơi đại não, quả tim hồi hộp ban nãy giờ đây đã rơi cái "bịch" mà yên vị ở trên đất. Cậu đơ mình ra một lúc mới có thể hít thở thật sâu, lấy hết can đảm mà đối mặt với Hao
"Xin lỗi vì ngày hôm qua đã làm phiền cậu nhiều như vậy..."
"À không sao đâu, hôm qua tớ nhờ bạn cậu đưa cậu về ấy mà" Hao nở một nụ cười nhẹ trên môi, tay còn xòa xòa thể như đó không phải là vấn đề gì to tác lắm
"Nếu hôm qua tớ có lỡ làm gì không phải với cậu, mong cậu bỏ qua nhé"
Hanbin không hiểu tại vì sao lúc này người đối diện lại trợn tròn mắt lên tỏ vẻ khó tin, ngay sau đó đôi mày người kia dần co lại, khuôn miệng bé xinh mím chặt lại mà thở dài lấy một hơi
"Sung Hanbin, cậu có biết là tối qua..."
"Tối qua?" Hanbin khó hiểu nhìn Hao, chút ánh đỏ dần ửng trên gò má người kia càng làm cậu cảm thấy bất an hơn bao giờ hết
Chẳng lẽ là!!
"Tối hôm qua...cậu...đã nói là cậu thích tớ..."
Cậu như điếng người sau khi nghe lấy lời đối phương nói. Vậy là mình đã tỏ tình với người ấy, một cách vô thưởng vô phạt, chỉ vì chút men say trong người ư? Thế chẳng phải là kế hoạch tỏ tình cậu chuẩn bị bấy lâu nay đi tong rồi à. Không, không được, tại sao lại có thể bày tỏ tình cảm với người cậu thích xuề xòa như vậy được chứ...
Hay mình chối đi là được nhỉ
Dẫu cậu vẫn không có can đảm nói lời từ chối với Hao, chỉ là cậu lắc đầu liên tục tỏ vẻ chối từ. Đúng hơn là cậu vẫn chưa thể tin được rằng hôm qua mình đã lỡ lời làm cho mọi chuyện rối tung rối mù lên hết, chẳng còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu
Nhưng nhìn khuôn mặt có chút rầu rĩ của Hao, hình như cậu ấy hiểu sai ý rồi thì phải...
"Vậy là cậu không thích tớ hả..."
"Tiếc nhỉ, tớ tưởng cậu cũng giống như tớ cơ"
"Giống cái gì mới được cơ chứ?" Sung Hanbin lúc này hoảng loạn lắm rồi, cậu thật sự chẳng thể suy nghĩ kĩ càng, thấu đáo như mọi khi nữa, chỉ có thể trả lời theo bản năng và thầm mong rằng bản thân sẽ lại không lại thốt ra gì đó ngu ngốc nữa
"Cậu cũng có tình cảm với tớ giống như cách tớ có tình cảm với cậu í"
Bùm
"Tớ...tớ..." Chỉ là một câu nói ẩn ý từ đối phương mà khiến tứ chi cậu như bị tê liệt, đại não lúc này như quá tải chẳng thể nào hoạt động được làm cho cậu ngu ngơ ra trước lời nói vừa rồi. Cậu cứ đứng tẩn ngẩn ra đấy mà nhìn Hao, có chút bất ngờ, có chút khó tin, dẫu như thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn chẳng thể cưỡng lại được cái cảm xúc lâng lâng, vui sướng trong lòng. Chỉ tiếc là cơ thể cậu giờ đây lại chẳng thể phản ứng được, cứ mãi ì ạch ở một nơi thế thôi
Tiếp đó một tiếng "chụt" rõ to làm khuấy động cả không gian yên tĩnh kia, cậu cảm nhận rõ được sự mềm mại đi cùng với hơi nóng nhè nhẹ vừa nhẹ nhàng hạ cánh nơi gò má cậu tựa chuồn chuồn thấm nước. Hao vừa hôn cậu, có đúng không...
"Nếu cậu không có tình cảm với tớ, thì đêm qua cậu đã không hôn tớ rồi..."
"Nụ hôn này, xem như tớ trả lại cậu vì hôm qua đã hôn tớ nhé"
"Sung Hanbin, cậu biết gì không?"
"Tớ thích cậu, rất rất thích cậu, thích cậu từ rất lâu rồi..."
Thịch thịch, cậu có thể nghe rõ ràng được tiếng nhịp đập con tim của bản thân ngay giờ phút này, đập mạnh vì ai kia. Vốn dĩ đây là một ván cược, ăn cả hoặc ngã về không, bởi cậu lo lắng rằng người kia đã không còn tình cảm với cậu nữa. Thế nhưng hình như ván cược này Sung Hanbin thắng đậm rồi thì phải...
"Nhưng mà cậu đâu thích tớ..."
"Coi như là ban nãy tớ quá phận đi ha..."
Nói xong người kia chầm chậm quay đi, tính để lại Hanbin ngơ ngác đứng đấy. Nhưng cậu đã nhanh hơn một bước, vội vàng chộp lấy cổ tay của Hao mà kéo vào lòng mình. Sau đó liền chầm chậm nắm lấy bàn tay mềm mại của đối phương rồi để lên nơi ngực trái mình
"Cậu nghe thấy gì không?"
Thình thịch...thình thịch
"Trái tim tớ...loạn nhịp vì cậu đấy"
Mặt Hao đỏ ửng lên cả vì ngượng, thế nhưng chút ngại ngùng kia vẫn chẳng thể ngăn được tiếng cười khúc khích của cậu sau khi cuối cùng cũng nghe được lời bày tỏ của Hanbin
"Vậy tại sao cậu lại nói dối là mình không có tình cảm với tớ, hửm?"
Hanbin lúc này đây lại chẳng thể nói gì, thực ra cậu rất muốn nói nhiều thứ để bao biện cho cái hành vi ngu ngốc của mình lắm, thế nhưng có vẻ dưới ánh nhìn kiên định của người kia mọi suy nghĩ của cậu như thể bị nuốt ngược xuống cuống họng. Lúc này cậu chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn về phía đối phương, mong rằng người kia sẽ mủi lòng mà không truy cứu vụ việc kia nữa
Và...hình như nó có tác dụng thật...Hao khoanh tay tỏ vẻ cứng rắn được một lúc rồi cũng mềm xèo trước ánh nhìn của Hanbin đành thở dài một tiếng, tiến thêm một bước sát gần với người đối diện hơn rồi nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của Hanbin, hít thở một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói
"Tớ thích cậu, mà cậu cũng thích tớ nữa..."
"Sung Hanbin cậu trả lời xem, giờ chúng mình là gì của nhau?"
"Giờ hả...giờ thì chúng mình vẫn là bạn của nhau..." Có chút mất mát hiện rõ trên khuôn mặt của Hao, Sung Hanbin đúng là đồ ngốc, tới giờ này vẫn còn nói như thế được
"Bởi tớ vẫn chưa ngỏ lời yêu cậu mà..."
"Zhang Hao, tớ muốn cậu là người cùng tớ bước tiếp trên chặng đường dài kia...muốn nắm tay cậu mãi không rời..."
"Vậy...cậu có đồng ý là người yêu của tớ không?"
"Ừm, tớ đồng ý" Hao sụt sịt khóc, Hanbin lúc này đã vòng tay qua ôm trọn lấy bờ lưng của cậu mà xoa nhẹ hòng trấn an lấy dòng cảm xúc đang tuôn trào mãnh liệt của cậu. Cuối cùng thì hai người cũng ở bên nhau rồi
"Hao này, từ nay về sau tớ gọi cậu là bạn bé nhé?"
"Sao cũng được..." Hao vẫn đang tựa cằm lên bờ vai của người kia mơ hồ không quá quan tâm tới mấy cái biệt danh trẻ con mà Hanbin đặt, cậu quan tâm tới kết quả của đoạn tình cảm này hơn cơ
"Hao là bạn bé, bạn bé của tớ, bạn bé của riêng tớ thôi!"
"Này!" Cậu ngượng đỏ hết cả mặt sau khi nghe được lời nói sến rện kia, rõ ràng là ban nãy Hanbin ngại lắm mà ta, còn lắp ba lắp bắp nói không rõ chữ nữa. Đúng là lừa đảo mà
"Mà..."
"Ban nãy cậu mới hôn má trái tớ thôi, còn bên này nữa..."
Hao cạn lời thở dài một tiếng, sau cùng vẫn miễn cưỡng chạm nhẹ môi lên má phải của Hanbin, phỏng đúng theo nguyện vọng của đối phương. Hanbin lúc này đây khoái chí lắm, cứ cười ngu ngơ mà ôm cậu mãi không chịu buông
"Ban nãy bạn bé hôn tớ một cái, giờ tớ trả bạn bé mười cái nhé, nợ một trả mười luôn!"
"Yah Sung Hanbin bỏ tớ ra, cậu vô liêm sỉ vừa vừa phải phải thôi!!"
----
Inspired by: Tell me you love me
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com