Chap 22
Thấy Hạ Thư Minh không nói gì, vẫn làm bộ sợ sệt yếu đuối khiến cậu phát bệnh.
Chương Hạo tuy cũng là thụ nhưng không làm ra vẻ như cậu ta, bất quá là thích đàn ông thôi, không cần tự xem mình như phụ nữ luôn ít nhiều cần được che chở.
"Làm sao vậy." Chương Hạo cau mày, lời nói càng trở nên gắt gỏng: "Sợ tôi ăn thịt cậu sao? Ở đây có nhiều người như vậy cậu sợ cái gì?"
"Chương Hạo." Hòa Trí Dương lớn tiếng: "Cậu đừng có quá đáng."
"Tôi quá đáng cái gì? Không phải chỉ là bảo cậu ta giải thích cho rõ ràng thôi hay sao, nếu không tôi phải im lặng để anh tiếp tục khi nhục cùng đổ tội hại người à?"
"Nếu không phải cậu làm ra chuyện gì bắt nạt Thư Minh, em ấy sẽ sợ cậu đến mức không dám mở miệng nói chuyện sao?"
"Nực cười, tôi không nói thì anh bảo tôi làm chuyện xấu không dám giải thích, cậu ta miệng không mở anh lại bảo là do tôi ức hiếp cậu ta.
Tốt, thế giới này chắc cũng chỉ có cậu ta tốt nhất, dễ bắt nạt nhất." Chương Hạo cười khẩy: "Chương Hạo tôi tự nhận mình chẳng phải con người tốt đẹp gì như cậu ta, tính xấu cũng nhiều không đếm xuể, ức hiếp người cũng không phải không thể làm ra.
Nhưng dù là vậy thì chuyện tôi làm, tôi dám nhận.
Nếu không có, tôi càng không cho phép kẻ khác đổ tội lên đầu mình."
Thành Hàn Bân nhíu mày, những lời này của Chương Hạo hình như cũng không sai, cậu trước kia xấu tính ra sao, thường xuyên ức hiếp đồng nghiệp như thế nào có rất nhiều người biết.
Cho dù là vậy hắn cũng không vui khi Chương Hạo tự nói mình như thế, ít nhất bây giờ hắn cảm thấy người yêu của mình rất tốt.
"Đừng tức giận." Thành Hàn Bân lại vòng tay ôm lấy eo Chương Hạo, hắn kéo cậu sát vào người mình: "Những lời vừa rồi, không được phép nói nữa."
Chương Hạo chỉ là dựa theo con người trước kia của "Chương Hạo" mà nói, lúc này cậu nở nụ cười ngọt ngào với Thành Hàn Bân: "Được, không nói nữa."
"Kể cả những người khác cũng vậy." Thành Hàn Bân vừa nói lại liếc mắt nhìn Hòa Trí Dương, cũng chỉ là một nghệ sĩ của công ty mà thôi, cho dù không phải thì hắn cũng có thể dễ dàng khiến kẻ này thân bại danh liệt.
"Ha ha..." Chương Hạo bật cười, cậu càng lúc càng vừa ý Thành Hàn Bân.
Nếu ban đầu vì hắn là mẫu người cũng như phao cứu sinh của mình, thì bây giờ Chương Hạo thật sự thích tính cách của con người này, có thể anh ta không thật sự thấy cậu là người tốt, nhưng lại không cho phép bất cứ ai kể cả cậu được phép nói bản thân mình không tốt.
Đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không còn ngu ngốc như lúc xem truyện nữa, vừa bá đạo lại đáng yêu.
Không chỉ biết tôn trọng, tin tưởng vô điều kiện mà còn rất biết bao che khuyết điểm của người yêu nữa.
Tuy rằng Chương Hạo không bao giờ xem mình giống như phụ nữ trong mối quan hệ yêu đương giữa hai người đàn ông, thể nhưng cậu cũng không ghét việc được người yêu bảo vệ và bao che đâu.
Phải nói là cậu còn khá hưởng thụ khi Thành Hàn Bân tỏ rõ hắn đứng về phía cậu ấy chứ, nếu không phải đối phương một là tình địch, một là người yêu của em trai, cậu cũng lười phải nhiều lời với bọn họ.
Chương Hạo: "Hạ Thư Minh, cậu còn chưa giải thích với Hòa Trí Dương à? Anh ta nhất định cho rằng là tôi đẩy cậu xuống, ở đây chúng ta nói rõ ràng đi, tôi để cậu nói trước, vậy chứ vừa rồi trên cầu thang là thế nào, cậu vì sao lại ngã?"
"Tôi..." Hạ Thư Minh ngập ngừng không nói ra được, cậu đã tính kỹ như vậy, cho dù không thể kéo theo Chương Hạo nhưng cũng đủ để mọi người biết được cậu ta thường xuyên ngang ngược, ức hiếp những thành viên khác cùng nhóm nhạc.
Vừa rồi cậu cố ý giải thích thay Chương Hạo một cách mù mờ, cũng dám chắc chắn cậu ta không thoát khỏi bị người khác nghi ngờ.
Không cần nhiều chỉ cần Hòa Trí Dương cùng với Thành Hàn Bân chịu tin cậu bị Chương Hạo đẩy ngã, nhưng Hạ Thư Minh tính trước tính sau cũng không tính đến Thành Hàn Bân lại đứng ra bảo vệ Chương Hạo.
"Cho cậu cơ hội giải thích rõ ràng lại không nói? Vậy thì để tôi nói đi." Chương Hạo khoanh hai tay phía trước, cậu tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thư Minh lớn tiếng: "Vừa rồi cậu đuổi theo phía sau cố ý muốn đẩy tôi xuống, chẳng qua là do tôi lúc đó nắm chặt thành cầu thang nên mới không ngã, trái lại tự cậu hại mình còn muốn đổ tội ngược lại cho tôi?"
"Cậu nói bậy." Hạ Thư Minh giật mình, cậu đã nghĩ Chương Hạo sẽ không chịu nhận, nhưng lại không ngờ cậu ta sẽ cắn ngược lại mình: "Tôi không có."
"Ồ!" Chương Hạo bình thản nói: "Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi?"
"Cậu..."
"Tôi thế nào?" Chương Hạo nhếch môi cười: "Tôi chỉ đang nói sự thật."
"Cậu đừng nói bừa, rõ ràng là cậu..."
"Cậu ta đẩy em?" Lúc này Thành Hàn Bân lại đột nhiên lên tiếng hỏi, hắn căn bản không nghe Hạ Thư Minh giải thích, chỉ muốn nghe Chương Hạo trả lời có đúng hay không."
"Hàn Bân... không phải, em không..." Hạ Thư Minh vì quá hấp tấp mà tưởng rằng mối quan hệ của mình với Thành Hàn Bân vẫn giống như đời trước, vừa mở miệng đã bị cái liếc nhìn lạnh đến rét run của Thành Hàn Bân làm chết lặng.
Nhận ra ý đồ cảnh cáo rất rõ ràng của Thành Hàn Bân, Hòa Trí Dương cũng không thể đối cứng với Chương Hạo nữa.
Hắn vốn dĩ không muốn làm lớn chuyện hơn khiến cả mình và Hạ Thư Minh bị Thành Hàn Bân ghi thù, không ngờ Chương Hạo lúc này lại cắn chặt Hạ Thư Minh không buông.
Càng không lường trước lại có vài người lên tiếng nói thật sự nhìn thấy là Hạ Thư Minh đuổi theo sau Chương Hạo, chính là mấy cô nàng đứng cùng với Lý Chính Hiền ngay bên dưới cầu thang.
Tình thế hoàn toàn bị xoay ngược, Hoà Trí Dương đã có nhiều người xi xầm to nhỏ với nhau.
Cảm thấy cứ tiếp tục như vậy Hạ Thư Minh nhất định sẽ bị hiểu lầm, hắn lên tiếng nói: "Tôi tin Thư Minh không hề có ý định đẩy cậu, cũng không lợi dụng đổ oan cho cậu.
Vừa rồi em ấy còn thay cậu giải thích, nói là mình không cẩn thận mới ngã xuống, Chương Hạo cậu cũng đừng đẩy người khác vào bước đường cùng."
Nói cũng thật hay, nói đến nói đi vẫn là Chương Hạo cậu đóng vai ác, chỉ có Hạ Thư Minh là thánh thiện nhất, vô tội nhất.
Đáng tiếc cậu cũng không phải "Chương Hạo", lúc bị cậu ta giăng bẫy cũng chỉ biết lớn tiếng la mắng để chứng minh mình vô tội.
"Thì ra là vậy" Chương Hạo cười nói: "Đã như thế thì ngược lại tôi càng muốn hỏi lại Hòa ảnh đế, nếu Hạ Thư Minh từ đầu đã nói rõ ràng mình tự không cẩn thận mới bị ngã, vậy nguyên do gì anh nhất định nói là tôi đẩy cậu ta? Cùng một câu hỏi trước đó, là anh nhìn thấy tôi đẩy cậu ta xuống sao?"
Hòa Trí Dương đã tính trước nếu Chương Hạo cứ khăng khăng muốn đổ tội, những lời của Hạ Thư Minh trước đó có nhiều người nghe thấy cũng đủ khiến bọn họ tin tưởng em ấy.
Chương Hạo thế mà rất nhanh lại chuyển sang một hướng khác, nhắm thẳng vào hắn.
"Tôi cũng cảm thấy lạ, vì sao Hòa ảnh đế cứ khăng khăng nhắm vào Chương Hạo."
"Mới đầu tôi cũng nghi ngờ có phải Chương Hạo đẩy cậu thiếu niên kia hay không, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì thấy không hợp lý."
"Mọi người có nhớ vẻ mặt hoảng sợ của Chương Hạo lúc đó không? Cậu ta gương mặt tái mét, còn ngồi xổm xuống giữ chặt thành cầu thang không buông, nói không chừng chuyện bị cậu Hạ Thư Minh kia đuổi theo đẩy xuống là thật."
"Nhìn cậu ta có vẻ yếu ớt vô tội như vậy, không ngờ tâm cũng thật đen, hại người không thành còn muốn đổ tội cho người ta đẩy mình sao?"
"Ngược lại tôi càng tò mò về mối quan hệ của Hòa ảnh đế với cậu thiếu niên kia hơn, có ai cảm thấy giữa họ không phải mối quan hệ bình thường không?"
"Trước đây từng có tin đồn Hòa ảnh đế có người yêu, hình như cũng là người trong giới giải trí, không biết có phải là cậu Hạ Thư Minh này hay không."
.
.
_*_*_*_*_*_*_*_*_*
Hạo Hạo phản dame thấm quá, xuất xắc 10 điểm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com