Chap 31
Chương Bảo há to miệng nhìn anh trai đang được sếp lớn, tổng giám đốc của công ty mình bế trên tay, hình ảnh này đúng là quá mức kinh hồn mà.
Chương Hạo trừng mắt nhìn bộ mặt tỉnh như ruồi của Thành Hàn Bân, lần trước còn giả bộ quân tử nói cái gì là vì lo lắng cho cậu.
Định mệnh, chỉ vừa khiêu khích hắn một chút mà thật sự đè cậu xuống bàn làm việc, làm cậu tới tấp đến mức đi không nổi.
Thành Hàn Bân cũng không ngờ rằng hắn sẽ mất khống chế như vậy, nghĩ miếng thịt đã đưa đến miệng cắn một miếng cũng không sao, ai ngờ đã li3m đến nước thịt cũng không còn vẫn chưa thấy đủ.
Quốc Giang chú ý xung quanh, sau đó nói nhỏ vào tai Thành Hàn Bân: "Thành tổng, có người chụp ảnh."
"Cậu đi xử lý đi."
"Vâng."
Chương Bảo cứ đứng ngây như tượng chặn đường trước cửa, Thành Hàn Bân cũng không thể khó chịu với một người có bộ dạng y hệt như người yêu mình được.
Hắn trầm giọng hỏi: "Có thể tránh đường hay không?"
"A..." Chương Bảo lúc này mới có phản ứng, cậu vội vàng tránh sang một bên, còn lo lắng đi theo sau hai người vào nhà: "Anh, anh bị làm sao vậy?"
"Không sao, đã để bác sĩ kiểm tra rồi."
"Bác sĩ?" Nghe Thành Hàn Bân trả lời Chương Bảo càng lo lắng hơn: "Sao lại cần đến bác sĩ, anh thật sự không sao chứ?"
Chương Hạo bấu mạnh vào lưng Thành Hàn Bân, cậu cười với em trai: "Anh không cẩn thận nên bị trật chân, tại Thành tổng cứ làm quá lên thôi."
"Phòng của em ở đâu?"
"Ở bên kia."
Theo chỉ dẫn của Chương Hạo, Thành Hàn Bân mang cậu về phòng.
Vừa đặt xuống giường đã thấy người yêu nhăn mày một cái, Thành Hàn Bân hối hận nói: "Xin lỗi, anh sẽ chú ý hơn."
"Chú ý cái đầu anh." Chương Hạo bị đau mà tức giận, tên này đúng là sức trâu mà, làm cậu muốn kêu cha gọi mẹ còn khiến cậu bị đụng trúng cạnh bàn.
Mẹ nó, nếu không phải bác sĩ Thạch đã chắc chắn không có vấn đề gì cậu còn sợ con của mình không giữ được.
Thạch Hữu Huyền đã nói quan hệ trong thời gian này cũng không có vấn đề nguy hiểm đến thai nhi, nhưng phải chú ý không thể quá thô bạo giống như hôm nay.
Thành Hàn Bân cũng biết mình lần này không kiềm chế được, cảm giác khi đi vào trong người yêu thật sự còn tuyệt vời hơn cả đêm hôm đó khi hắn bị bỏ thuốc, khiến hắn như mất hết lý trí.
Nhưng tin tốt là hắn không cần phải quá hạn chế chính mình, chỉ cần hắn chú ý hơn là được.
Thành Hàn Bân hôn xuống trán người yêu: "Lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn."
Nhẹ nhàng hơn? Tin anh tôi mới là thằng ngu.
Chương Hạo còn muốn hét lớn với Thành Hàn Bân, nhưng khi nhìn thấy gương mặt điển trai của hắn thì lại nuốt một ngụm nước miếng.
Thôi thì tin hắn một lần cũng chẳng sao, người đàn ông này lúc l@m tình cũng thật là hấp dẫn không chịu được.
Lần trước dù đang say nhưng Chương Hạo còn nhớ rõ người này chẳng có chút hiểu biết hay kỹ thuật nào, hắn hoàn toàn bị thuốc kích d*c làm mất lý trí, chỉ biết gặm cắn rồi li3m lung tung, toàn phải dựa vào một mình cậu dẫn dắt.
Vậy mà không bao lâu đã trở nên thuần thục như vậy, cậu không thể không phục cái được gọi là "công chính" mà.
"Khụ... khụ khụ."
Hai người bị tiếng ho quấy rầy, quay đầu thì nhìn thấy Vương quản gia đang che mắt Chương Bảo đứng ở cửa.
Chương Bảo không biết là có nghe thấy hết hay không, cả gương mặt tới vành tai đỏ bừng cả lên, đứng im không nhúc nhích.
Chương Hạo vỗ trán mình một cái, cậu quên mất em trai song sinh của mình còn là trai tân.
Trong truyện có nói rõ ràng Chương Bảo và Hòa Trí Dương chưa từng phát sinh quan hệ, Hòa Trí Dương tỏ ra mình là một người hiểu lễ nghĩa, nếu hai người chưa phải quan hệ chồng chồng được pháp luật công nhận, vậy thì hắn sẽ tôn trọng mà không hủy trong sạch của Chương Bảo.
Tôn trọng cái mẹ nhà hắn, cái tên khốn nạn đó còn lén lút sau lưng Chương Bảo mà lên giường với Hạ Thư Minh không biết bao nhiêu lần kia kìa.
Mới đầu thì là an ủi Hạ Thư Minh khi đang say rượu vì chuyện tình cảm với Thành Hàn Bân, lúc đó hai người còn đang đóng chung một bộ phim nên có rất nhiều khoảng thời gian riêng bồi đắp tình cảm, về sau thì lỡ sai một lần trở thành không thể cứu vãn.
Càng nghĩ càng giận, Chương Hạo giận lây sang cả Thành Hàn Bân mà trừng mắt nhìn hắn.
Cái tên này rõ ràng bị Hạ Thư Minh chơi trên đầu trên cổ, vậy mà tại sao còn ngu đến mức sẽ tha thứ, chấp nhận chia sẻ cậu ta với Hòa Trí Dương?
Cũng chẳng biết tại sao người yêu đột nhiên khó chịu với mình, Thành Hàn Bân tự cho là cậu vẫn còn tức giận chuyện bị mình làm quá mức nên im lặng nhận tội.
Vương quản gia khi không có hai ông bà Chương ở nhà tự có quyền của bậc trưởng bối, ông ánh mắt khi ngờ đánh giá Thành Hàn Bân từ đầu đến chân, cũng không thể nhìn mặt mà đoán con người được, Hòa Trí Dương chính là ví dụ điển hình nhất.
"Anh, Thành... Thành tổng." Chương Bảo túm lấy bàn tay che mắt mình của Vương quản gia, hé mắt ngượng ngùng nhìn anh trai và Thành tổng: "Hai người... là quan hệ đó sao? Bao dưỡng...?"
Vương quản gia trợn mắt: "Bao dưỡng?"
"Khụ..." Chương Hạo bị sặc nước miếng, cậu lớn tiếng: "Bảo, đừng có nói linh tinh.
Bao dưỡng cái gì mà bao dưỡng, anh của em cần cái thứ đó sao?"
"Đúng vậy tiểu thiếu gia, mấy lời này không thể nói linh tinh."
Chương Bảo vội che miệng mình: "Xin lỗi, em không cố ý."
"Haizz." Chương Hạo thở dài: "Anh về được rồi, em cần nói chuyện riêng với em trai mình một chút."
Thành Hàn Bân không muốn đi, nhưng vì thái độ khó chịu của Chương Hạo đối với mình vừa rồi nên cũng không muốn làm trái ý cậu.
Hắn đừng lên vẫn không quên dặn dò Chương Hạo cho tốt mới chịu đi: "Biết là thời gian này khá bận nhưng cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm việc quá sức."
"Em biết rồi." Chương Hạo nói với Vương quản gia: "Bác Vương, phiền bác tiễn anh ấy giúp tôi.
"Vâng thưa đại thiếu gia." Đã thân cận đến vậy rồi sao? Vương quản gia nghiêm mặt đánh giá Thành Hàn Bân.
Thấy Thành Hàn Bân đã đi, Chương Bảo chạy ào đến nhảy lên giường: "Anh, chuyện này là sao đây? Anh với Thành tổng là thế nào?"
"Em không phải thấy rồi sao?"
"Thật à? Anh hẹn hò với Thành tổng?" Chương Bảo sau khi bất ngờ lại hớn hở cười: "Thật tốt quá, anh hẹn hò với sếp rồi còn phải sợ mình không nổi tiếng được hay sao?"
"Anh nổi tiếng được hay không có liên quan gì đến anh ta?"
"Nói không liên quan tự bản thân anh tin được sao?"
Chương Hạo thấy cũng đúng, chỉ việc Thành Hàn Bân đưa cậu đến tham gia bữa tiệc kia cũng đủ thấy con đường sự nghiệp của cậu sau này chắc chắn có liên quan đến hắn.
Chương Bảo vui vẻ vỗ tay cái bộp, cậu làm ra bộ mặt cầu xin với Chương Hạo: "Anh, em có chuyện muốn nhờ anh giúp có được không?"
"Không được."
"Tại sao?" Chương Bảo khó tin: "Em còn chưa nói là chuyện gì mà anh đã từ chối?"
Chương Hạo dùng tay búng trán Chương Bảo một cái "cốc" kêu vang: "Trong đầu em nghĩ cái gì anh không biết hay sao? Anh khuyên em nên từ bỏ hy vọng với vai diễn trong bộ phim đó đi."
Thật sự bị Chương Hạo đoán trúng, Chương Bảo đưa tay xoa trán mình, gương mặt buồn bã nói: "Lần này không phải em ngang bướng không nghe lời, chỉ là em không thể làm như không biết gì được."
" Bảo."
"Anh, em đã xem qua kịch bản của bộ phim đó, có quá nhiều cảnh thân mật thậm chí có cảnh quay cần đụng chạm da thịt thật." Chương Bảo nghiến răng: "Em không yên tâm nếu để người khác đóng vai đầu bếp kia, nhưng cũng không thể khuyên anh Dương từ chối bộ phim."
"Haizz." Chương Hạo lại thở dài sầu não, cậu nhìn em trai mình rầu rỉ vì Hòa Trí Dương, muốn tức giận cũng không tức giận được.
Chương Hạo đưa tay xoa đầu Chương Bảo: "Bảo, anh không giúp được em.
Em có biết vai diễn đầu bếp kia đã được quyết định chắc chắn rồi hay không?"
"Cái gì?"
.
.
_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_
Nói chung là không có h nha, không thì tui đã để tag 18+ warning rồi :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com