51
Chương Hạo thấy cả người bạn trai cậu đột nhiên cứng đờ lại, nhẹ nhàng kéo kéo tay anh: "Sao vậy?"
Thành Hàn Bân không gì, nặng nề nuốt nước bọt rồi quay người --
Đằng sau anh là một con quỷ mặt trắng bệch, trên da nham nhở vệt máu đỏ lòm đang treo mình trên trần nhà, mái tóc dài luộm thuộm rũ rượi thả xuống mặt đất, nó đang nhe răng cười tươi chào Thành Hàn Bân
"......"
Bầu không khí đột nhiên im lặng đến lạ thường
Giây tiếp theo, tiếng gào thét của ai đó như muốn vứt thẳng nóc nhà của cậu ta đi để chạy vậy
Anh siết chặt nắm đấm muốn tẩn cho con quỷ kia một trận, nhưng lại nhớ tới ban nãy nhân viên nhà ma bảo là không được đánh quỷ. Thành Hàn Bân chỉ đành gắng gượng nuốt lại nỗi sợ vào bụng, sợ đến mức tim gan đều run phát đau.
Thành Hàn Bân chuyển sang bám chặt lấy Chương Hạo, anh vừa hét lớn vừa che chở cho bạn trai, ôm chặt đến nỗi chỉ hận không vùi nguyên quả đầu vào trong lòng cậu luôn.
Trương Vọng thấy Thành Hàn Bân hét lớn quá bèn quay sang nhìn, con quỷ thắt cổ đang treo lủng lẳng trên trần nhà cũng nở nụ cười tươi rói nhìn hắn
"Con lột mằn gì đây... cứuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu"
Phương Ái sắp sợ phát khóc luôn rồi, cô níu chặt cổ áo Trương Vọng hét: "Quỷ thắt cổ chứ còn mẹ gì nữa?! Rõ như ban ngày anh còn không thấy???"
"...... Hai tụi bây nói gì vậy, đáp ngu có thưởng?"
Hồn của Triệu Nhã Chính đã theo nỗi sợ bay đi đâu mất tiêu, con quỷ tóc dài mặt trắng như bôi kem trộn kia đã đi được nửa ngày rồi mà cậu vẫn chưa hoàn hồn lại được. Tiền Húy cười Trương Vọng đủ rồi, quay sang nhìn Triệu Nhã Chính yếu ớt như vậy đau lòng muốn chết, đành ôm chặt cậu vào lòng an ủi: "Không sao không sao! Tất cả đều là giả, chỉ là người giả ma thôi mà..."
Ai bận việc nấy nên chẳng mấy ai để ý đến Thành Hàn Bân đang run rẩy ôm chặt lấy bạn trai anh ở một xó
Chương Hạo cố gắng rút tay ra ôm lại anh, cậu vừa đau lòng lại vừa thấy buồn cười, nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về em bé Thành Hàn Bân: "Không sao đâu anh, ổn cả rồi."
"Đấy không phải là quỷ thắt cổ hàng thật giá thật đâu anh, chỉ là hàng fake do nhân viên nhà ma đóng giả thôi mà. Với lại nó đi rồi, không tin thì anh ngẩng đầu lên mà xem."
Thành Hàn Bân thận trọng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, nơi ban nãy anh gặp con quỷ treo cổ nay đã trống trơn không còn bóng dáng. Chưa nói đến quỷ đâu, đến cả vải áo cũng chẳng còn.
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ về trái tim nhỏ đáng thương vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi
"Anh ơi, cho em phỏng vấn xíu nào. Sao anh có thể dung hòa giữa nhát gan và dũng cảm lại được với nhau vậy?"
Chương Hạo trêu ghẹo anh, cậu không ngờ đến việc dù anh đã sợ muốn chết rồi mà vẫn còn tâm tư bảo vệ cậu, ngăn cậu khỏi mọi quỷ dữ đến gần cơ đấy.
"Sợ? Ai sợ?" Thành Hàn Bân nhất quyết không thừa nhận: "Chỉ là nó đột ngột kéo đến nên anh chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mà thôi, bây giờ anh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, em cứ chờ mà xem. Đợi đến lúc nó quay lại hù anh anh cũng chẳng thèm chớp mắt ấy chứ lại."
"Thật?" Chương Hạo nghi ngờ hỏi anh
"Tất nhiên." Thành Hàn Bân nói: "Lừa em làm gì, ba cái thứ tào lao này nhìn phát đã biết là đồ giả rồi, đàn ông con trai ai lại đi sợ ba thứ này cơ chứ?"
"Ok." Chương Hạo lựa chọn tin tưởng bạn trai vô điều kiện: "Vậy thì em sẽ xem biểu hiện của anh lúc sau như nào vậy"
"Không thành vấn đề!"
Thành Hàn Bân hiên ngang lẫm liệt tẩy não Chương Hạo một hồi, vô tình tẩy luôn cả não bản thân. Trong lòng anh lại cháy lên ngọn lửa tự tin nồng liệt, suýt thì quên mất ai đó vừa gặp mỗi con quỷ thắt cổ cái đã bị dọa đến mức "hoa dung thất sắc"
Sự thật chứng minh rằng tốt nhất là đừng nói trước, không thì có mà khỏi bước qua. Kết quả là không những tự bóp dái bản thân cực mạnh mà lại còn thêm -- mặt hết mặt mũi.
Bước nhạc đệm nhỏ "êm đềm" trôi qua, năm đứa che lại trái tim nhỏ đáng thương rồi đi tiếp
Ngoại trừ Tiền Húy.
Không hổ danh là người nghe chuyện ma ở thôn quê mà lớn, cậu ta không những chẳng sợ bất cứ thứ gì trong đây mà ngược lại còn có vẻ vô cùng thích thú nữa. Đến cả con nhện ngoằn ngoèo suýt thì làm Phương Ái sợ phát ngất kia cũng có thể vươn tay kéo chân nó cơ chứ.
Nếu không phải do Triệu Nhã Chính run rẩy kêu cậu ta giữ chặt nó lại nên nó mới bình yên thoát kiếp, chứ không thì giờ Tiền Húy đã móc mắt nó ra rồi.
Sau khi đi dọc theo dãy hành lang dài một lúc lâu, cuối cùng con đường cũng thoáng hơn được một chút
Bọn họ đi đến một căn phòng rộng có rất nhiều hộp đen đang chen chúc chồng chất lên nhau, trên trần nhà là hàng sương mù dày đặc che kín mít không để ánh mặt trời lọt vào. Ánh sáng từ cây đèn yếu ớt phát ra, xung quanh còn được trang trí thêm cành cây khô với cả cánh dơi rách nát tả tơi thi thoảng lại đong đưa vài cái. Không khí căng thẳng vô cùng.
"Này lại là gì đây..."
Phương Ái ôm chặt cánh tay của bạn trai mãi không dám buông ra, con quỷ kem trộn với quả điệu cười ám ảnh ban nãy khiến cô còn chưa hết khiếp vía đây này. Bây giờ từng đường đi nước bước cô đều cảm thấy cẳng chân mình nhũn mềm ra, gân chân căng chặt gồng mình đỡ lấy.
"Không biết." Trương Vọng nói: "Nhưng trông vẫn ổn lắm, chắc không dọa người như ban nãy đâu. Bọn mình cứ đi đi, không sao đâu."
Hắn vừa dứt lời thì ánh đèn chợt nhấp nháy liên hồi, căn phòng vốn đang yên tĩnh bỗng xuất hiện tiếng cười vừa ma mị lại vừa rợn người. Tiếng gió cũng không chịu yếu thế, gào thét ầm ĩ hòa với tiếng quạ kêu ám ánh lan ra khắp bốn phương tám hướng, hợp lại thành bản nhạc khủng bố màng nhĩ người nghe.
Phương Ái: "..... Trương Vọng, nếu anh không nói được lời hay ý đẹp gì thì xin hãy câm mồm lại, nha anh?"
Trương Vọng: "...... Nếu vợ đã muốn thì anh cũng không còn ý kiến gì nữa."
Dưới chân đã bốc lên màn sương mù trắng toát từ bao giờ, lượn lờ xung quanh tạo thành màn sương kín mít dày đặc
Nhưng chẳng ai để ý tới cả
Vì cùng lúc đó, đám hộp đen kì dị kia cũng bắt đầu nhả ra màn sương trắng mù mịt. Lớp sương càng ngày càng dày đặc hơn, nó ngập khắp căn phòng khiến bọn họ chẳng nhìn thấy gì cả.
Có những lúc đồ ở ngay trước mắt rồi còn chẳng nhìn ra, mà đến lúc ủ lên nó một màn sương bao quanh rồi bỗng dưng lại trở nên dễ phát hiện hơn hẳn.
Chương Hạo yên lặng quan sát xung quanh một hồi rồi mới quay sang nhìn về phía Thành Hàn Bân: "Anh có thấy chỗ này giống mộ phần lắm không?"
"......"
Thành Hàn Bân không nói gì cả, nhưng lòng bàn tay đang úa mồ hôi lạnh liên tục đã bán đứng anh
Thấy chứ.
Thậm chí còn nhận ra mấy cái rương đen xì này không phải là rương, mà là đống quan tài dị hợm khó coi!
Cả lũ ai ai cũng nhận ra
Phương Ái: "Nói thật chứ tôi thấy sợ vãi cả ra.... hối hận vì đã vào quá đi mất......"
Triệu Nhã Chính run rẩy sợ hãi, ánh mắt kinh hoàng của cậu khiến Tiền Húy đột nhiên dấy lên nỗi lòng muốn bảo vệ người thương, cậu ta dứt khoát ôm chặt lấy Triệu Nhã Chính, vùi mặt cậu vào lòng mình.
"Không nhìn thì sẽ không thấy, không thấy là không sợ đâu."
Trương Vọng cẩn thận thăm dò xung quanh, lầm bầm nói ra phỏng đoán trong lòng: "Chỉ bốc khói thôi à? Liệu bên trong sẽ có cương thi bò ra không?"
Thình thịch.
Hắn vừa dứt lời thì bỗng dưng nắp quan tài bị dựng lên
Sau đó là cái hai cái, ba cái...... Vô số nắp quan tài dần dần dựng lên
"......"
"......"
"......"
Cánh tay gầy gò trơ xương nhớp nháp đầy dịch bẩn đang quơ quơ nắm lấy thành quan tài, Phương Ái vội vã siết chặt lấy cánh tay Trương Vọng.
Thành Hàn Bân hít sâu một hơi, nhẫn nhịn cực cùng không dám lui lại: "Thằng chó Trương Vọng này mồm linh thế, uống nước thánh à?"
Trương Vọng: "...... Tao chỉ đoán mò thôi ai ngờ đúng mẹ luôn đâu?"
Tiền Húy: "Chắc tẹo về bàn với chú hai giảm độ kinh dị của nhà ma đi mất...."
"Bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây?" Triệu Nhã Chính ló mặt ra hỏi: "Đi tiếp à?"
Trương Vọng: "Chỗ này chỉ có một đường dẫn đến đích thôi, nếu không đi tiếp thì cũng phải về bằng đường cũ."
"Không phải đâu." Tiền Húy chỉ vào lối rẽ nhỏ ở gần đó: "Ở kia còn một đường nữa cơ --"
Đậu xanh rau má!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một em "thây ma" dán bùa trên mặt đang đứng ở chỗ Tiền Húy chỉ, cổ vặn sang một bên nhìn chằm chằm về phía bọn họ
Sau đó thì các em thây ma khác cũng lần lượt ngồi dậy, một em rồi lại thêm một em. Tất cả đều mặc chung một bộ đồ, đều dán chung một loại bùa, lớp da cháy đen thui sau tấm bùa kia giống hệt như xác chết cháy khô biết đi biết đứng vậy.
"Đệt......mẹ......"
Thây ma đầu đàn nhanh chóng bò ra phía bọn họ, cả lũ sáu người không nhịn được nữa, đành cắm đầu chạy trối chết.
Nhưng đường lui đã bị chặn đứng không còn lối đi, lại còn bị dọa đến mức sắp đái cả ra quần nữa nên chưa chạy được bao lâu đã bị lũ thây ma đuổi kịp.
Thây ma bao kín xung quanh bọn họ, hơi thở của Thành Hàn Bân bỗng chốc cứng nghẹt lại, toàn thân căng cứng run rẩy che chở cho Chương Hạo.
Phương Ái sợ đến mức cứng họng không nói lời nào nữa, chỉ đành nhắm nghiền mắt, hai tay cố gắng bịt chặt tay lại còn miệng thì liên tục lẩm bẩm hết tám điều vinh, tám điều nhục rồi lại đến giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, khúc quân hành ca...
"Có bùa đuổi tà ma không?"
Tên thây ma đầu đàn chợt hỏi một câu, cả đám ngẩn ngơ đứng đần hết cả ra
Tiền Húy nhanh chóng tỉnh táo lại, gào rống lên: "Trương Vọng!!! Mày có mua mà đúng không?! Lấy ra nhanh lên!!!"
"À đúng đúng! Bọn tôi có!" Hắn luống cuống dỗ dành bạn gái đang hồn siêu phách lạc, lục lọi túi đồ của cô lấy ra chiếc bùa đuổi tà ma: "Nhìn đây!"
Tên thây ma đầu đàn ngó dọc nhìn ngang tấm bùa đuổi tà ma này một hồi, ra hiệu với đám đàn em: "Bỏ qua anh này."
"......"
Thành Hàn Bân ngẩn người
Bùa đuổi tà ma dùng kiểu này á hả?
Mẹ...! Sao không ai nói sớmmmmmmm!!!
Anh trơ mắt nhìn đám thây ma lướt qua Trương Vọng lao về phía mình, Thành Hàn Bân chỉ hận không thê thăng thiên, ngay bây giờ, ngay lúc này
Chiếc bùa dán trên trán lũ thây ma lệch sang một bên, để lộ ra lớp da rách tung tóe. Thành Hàn Bân vừa nhìn một cái thôi mà máu đã tràn lên não rồi.
Muốn chết quá đi mất.
Chương Hạo nhìn bạn trai cậu sắp ngất xỉu rồi, mà cậu không nỡ để bạn trai đứng ra giông ba bão lớn một mình như vậy nên chỉ đành vươn tay che mắt anh lại. Đám thây ma kia nhân cơ hội chen chúc thi nhau ùa tới, ỷ vào người đông thế mạnh kéo tay cậu chui tọt vào trong phòng kín
Mặt Thành Hàn Bân bỗng chốc trắng bệch lại, anh cố gắng níu kéo lấy tay cậu nhưng đám thây ma đằng sau cứ ép chặt lấy không cho anh động đậy, Thành Hàn Bân chỉ có thể trơ mắt nhìn Chương Hạo bị người khác kéo vào quan tài rồi biến mất trong làn sương đêm.
Tên cương thi đầu đàn ra lệnh cho đám đàn em rút lui, cơn kích thích ngắn ngủi ban nãy cũng trôi qua nhanh chóng
Đoàn quân sáu người nay lại chỉ còn đúng năm người
Trương Vọng thở hắt: "May là mua bùa đuổi tà ma đấy, ai ngờ hữu ích đúng lúc này"
Tiền Húy ôm Triệu Nhã Chính, vụng về an ủi cậu. Thành Hàn Bân thở hổn hển dựa vào tường, cố gắng điều chỉnh nhịp thở rồi hỏi Tiền Húy: "Bọn họ đưa Hạo Hạo đến chỗ nào?"
"Chắc là trong phòng tối, còn cụ thể là chỗ nào thì tao không biết." Tiền Húy giải thích: "Cơ mà mày cứ yên tâm, chỉ cần bọn mình thoát được ra ngoài thì cậu ta cũng sẽ được thả. Với lại cậu ấy ở trong phòng tối như vậy thì cũng không phải trải qua mấy trò kinh thiên động địa này nữa, đúng không?
"Ý là từ giờ đến lúc bọn mình thoát được ra ngoài thì em ấy sẽ bị nhốt một mình trong phòng tối?"
Tiền Húy: "Theo nguyên tắc thì sẽ là như vậy."
Thành Hàn Bân lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đứng dậy chạy tới phòng chứa quan tài
Tiền Húy thấy thế vội vàng gọi anh lại: "Anh Bân, bây giờ mày đi cũng vô ích thôi! Mày không biết Chương Hạo đang ở đâu, vừa tốn công vô sức lại còn chẳng biết sẽ gặp được thứ gì nữa chứ. Chẳng bằng chúng ta mau mau kiếm đường rời khỏi chỗ này, như vậy thì Chương Hạo cũng sẽ sớm được thả ra mà."
"Không được." Thành Hàn Bân cắn răng, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, chạy thẳng về phía trước: "Không thể để em ấy ở một mình ở nơi này được!"
Sâu bên trong lối rẽ chật hẹp kia là một màn đêm tăm tối.
Dưới chân nhầy nhụa đầy chất dịch gì đó, Thành Hàn Bân nương theo ánh sáng mờ nhạt nhìn xuống dưới, quả nhiên là thứ chất lỏng màu đỏ tươi quen thuộc lành lạnh thường thấy trong nhà ma.
"......"
Bỗng dưng muốn hỏi dạo gần đây chú hai nhà Tiền Húy có ổn không vậy?
Sao lại chân thực đến mức này cơ chứ?
Anh thở một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi đi tiếp, may là quãng đường này không có nhánh rẽ nên tỉ lệ tìm được người của anh càng trở nên cao hơn.
Thành Hàn Bân thuận lợi vượt qua quãng đường dài đằng đẵng này, vừa mới buông lỏng cảnh giác được một chút thì đã đụng mặt một bộ xương khô có cánh dơi dài phía sau lưng, chất lỏng màu đỏ tươi trên hốc mắt nó liên tục nhỏ xuống đất
Anh trừng mắt nhìn nó, lùi lại vài bước.
Chiếc khăn trùm đầu trên bộ xương khô liên tục phát ra tiếng lách cách, như thể đang nghiến răng nghiến lợi, lại vừa giống như đang nhai xương nuốt thịt vậy. Cực kì hợp với chất lỏng đang không ngừng trào ra từ khoang miệng nó vậy
"Chỗ này... Người sống... Không thể... Đi qua..."
Là giọng nói phát ra từ đầu lâu, thanh âm đã trải qua máy móc biến đổi các kiểu nên không nghe rõ ra là giọng nam hay là giọng nữ, hệt như Hắc Sơn Lão Yêu vậy.
Hầu kết của Thành Hàn Bân khẽ lăn một vòng, anh im bặt chẳng nói gì cả
Bộ xương khô kia tập tễnh tiến về phía trước một bước, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu làm ra đủ các tư thế vặn vẹo uốn éo dọa người nhìn. Nó còn đang định nói gì đó thì trước mặt bỗng xuất hiện bóng người.
Nó vội vã nhảy qua, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
"......"
Mẹ...
Không thể đánh quỷ thì có thể chửi chết quỷ được không?!
Tim của Thành Hàn Bân đập nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi lồng ngực, cánh tay nhũn mềm ra
Anh vọt vào lối rẽ nhỏ thì thấy trước mặt là một căn phòng được làm bằng sắt ở cuối con đường
Hai mắt Thành Hàn Bân chợt sáng bừng lên, anh còn đang định chạy đến thì bên cạnh bỗng dưng xuất hiện bóng người, liên tục lắc lư uốn éo
Trên người ả ta mặc đồng phục y tá nát tươm, chiếc mũ y tá đã nhuốm đầy vệt máu tươi. Ả ta kéo theo một chiếc cưa điện lớn, khập khễnh từng bước từng bước đi đến bên Thành Hàn Bân, vừa đi vừa nở nụ cười ám ảnh
Thành Hàn Bân cảm thấy đầu mình trống rỗng, tay chân mất hết sức lực
Lạy... Cái nhà ma này... còn gì khủng khiếp hơn nữa không...
Y tá ma vừa đi vừa nhả từng ngụm máu tươi xuống, trong đầu Thành Hàn Bân chỉ còn lại đúng một giọt máu, chợt nghĩ:
Hạo Hạo của anh ở một mình bên trong đấy cũng phải đối mặt với đám này?
Có phải em ấy sợ lắm không, có phải em ấy luôn cầu mong anh mau mau tìm được mình không?
Đệt...
Không được phép dọa Hạo Hạo!!!
Cũng không biết anh móc ra dũng khí ở chỗ nào. Đối mặt với ả y tá ma càng lúc càng đến gần mình, Thành Hàn Bân không những không sợ hãi trốn chạy, ngược lại còn nghiến răng lao đến cạnh ả.
Đến gần trước mặt người ta rồi mà vẫn chưa thấy anh ngừng lại, ý muốn rất rõ ràng: Mày không cho tao vượt, vậy thì chúng ta - một người một quỷ cùng nhau sứt càng gãy gọng.
Y tá ma: "......"
Là sao vậy ba?
Hình như... cầm nhầm kịch bản rồi!
Cuối cùng thì y tá ma không chịu nổi Thành Hàn Bân đang phát khùng phát điên đấu đá loạn xì nhặng kia nữa, ả lết chiếc cưa điện khổng lồ dịch sang một bên.
Thành Hàn Bân chỉ lo chạy thẳng về phía trước, bên tai giờ chỉ toàn là tiếng gió ù ù. Anh không dám nhìn vào mặt ả y tá ma, chỉ sợ nhìn chút thôi sẽ khiến công sức dồn hết lòng dũng cảm thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất..
Anh vọt thẳng vào bên trong phòng sắt. Xung quanh căn phòng dán đầy bùa vàng rách nát dính đầy máu, ánh đèn tăm tối nhàn nhạt ánh đỏ sậm như máu tươi, giữa phòng là một chiếc quan tài đầy lỗ.
Đến gần chút thì có thể thấy Chương Hạo đang giãy giụa đẩy nắp quan tài ra nhưng không nổi
Sau khi Chương Hạo bị đám thây ma này kéo đi, chúng dẫn cậu đến một căn phòng u ám nào đó nhét thẳng vào trong chiếc quan tài này.
Hình như cậu là người duy nhất ở trong này, không khí tĩnh lặng không chút tiếng động, chắc canh chẳng có ai đến để giúp cậu cả.
Ván quan tài đã cũ nát nhưng lại chẳng hề nhẹ chút nào, cộng thêm lực cản từ việc đẩy từ trong ra ngoài khiến cậu tốn công phí sức nửa ngày cũng chẳng làm nó nhúc nhích được tẹo nào.
...... Thôi được rồi.
Cậu thầm cảm thán rằng chú hai của Tiền Húy chắc hẳn đã tốn nhiều công sức và tiền bạc lắm mới tạo ra được cái nhà ma quái quỷ này, sau đó buông thõng tay xuống chuẩn bị đẩy nắp lần hai.
Chương Hạo vừa mới chạm tay lên mặt ván thì nắp quan tài đã bị ai đó đột ngột xốc lên
Ánh sáng đỏ sậm phả thẳng vào mắt cậu
Chương Hạo híp híp mắt, vừa mới chống tay ngồi dậy cái đã bị người ta ôm chặt vào lòng
Hơi thở quen thuộc này, cậu chẳng cần nhìn cũng biết người ôm cậu mãi không chịu buông ra là ai
"Anh ơi."
Cậu không hề giãy giụa, ngược lại còn đưa tay ra ôm chặt lấy thiếu niên kia. Ánh đèn kì quái trong phòng gợi lên cảm giác như Chương Hạo vừa mới chết đi sống lại vậy.
"Em có sao không? Có sợ không? Mấy con thây ma kia có làm gì em không? Tên đầu lâu mồm đầy máu có tới đây không? Con ả y tá ma cầm cưa điện có dọa sợ em không?"
Thành Hàn Bân càng siết chặt tay cậu hơn, sợ đến mức nói gì cũng không biết, quanh đi quẩn lại một hồi rồi thành ra kể lể xem việc mình bao nhiêu yêu ma quỷ quái trên đường tới đây.
"Không có, em không gặp được ai hết."
Chỗ này chẳng có ai cả nên Chương Hạo cũng không muốn Thành Hàn Bân phải giữ thể diện nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng anh an ủi như muốn dùng cách này để trấn an trái tim nhỏ đáng thương đang run rẩy kinh hoàng của anh: "Không sao đâu anh, em vẫn ổn mà. Ma quỷ ở đây đều là giả, sau này chúng ta cũng sẽ không đến đây nữa."
Cậu hôn nhẹ lên vành tai anh, không hề thúc giục vội vã bắt Thành Hàn Bân phải hết sợ ngay bây giờ. Tận đến lúc cánh tay anh đang siết chặt lấy tay mình dần thả lỏng rồi cậu mới dần rút tay ra: "Chúng ta đừng phát ngốc ở chỗ này nữa, đi ra ngoài nha?"
Thành Hàn Bân đỏ mặt vùi đầu vào lòng Chương Hạo, rầu rĩ ừ một tiếng
Năm ngón tay của cậu cuộn tròn lại, nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn lòng bàn tay anh đang nhũn mềm. Chương Hạo đang định buông ra để ôm anh thì ánh sáng trên đầu đột nhiên mờ dần đi
Vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của thây ma tái nhợt xanh mét, tròng mắt lòi ra ngập máu nhìn anh không chớp mắt, bàn tay gầy gò đầy vết sẹo đang bám lấy thành quan tài
Không biết là nó đã nằm dưới quan tài bao lâu rồi, bò ra ngoài từ khi nào
Thành Hàn Bân ánh mắt đăm đăm: "...... Mày định làm gì?"
Thây ma mặt tái mét kia nở nụ cười quái dị: "Anh đẹp trai--"
"......"
Dây lý trí cuối cùng của Thành Hàn Bân chính thức đứt thành đôi
Thành Hàn Bân gào lớn, gào đến mức kinh thiên động địa, cánh tay vừa mới buông Chương Hạo ra được một lát giờ lại siết chặt cậu hơn, chỉ hận không giấu luôn quả đầu vào trong lòng cậu.
"Hạo Hạo!!! Có quỷ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!"
"......"
Thành Hàn Bân ôm chặt Chương Hạo đến nỗi cậu suýt thì tắc thở
Chương Hạo bất lực ôm đầu anh, vừa an ủi Thành Hàn Bân vừa quay sang nhìn tên thây ma mặt tái mét kia
Hai người nhìn nhau đúng ba giây
Lúc tên thây ma kia đang ưỡn ẹo làm trò hòng mong cậu sợ hãi thì Chương Hạo lại vô cảm không để chút để ý, nhàn nhạt hỏi nó: "Xin chào, bọn tôi muốn thoát ra, xin hỏi cửa đi ở đâu nhỉ?"
...
Tên thây ma dẫn hai người đến một cổng nhỏ dẫn ra bên ngoài
Cổng nhỏ này tạm thời chưa trang trí gì hết, chỉ sơn một màu trắng tinh. So với không khí ám ảnh rùng rợn bên trong thì quả nhiên là khác một trời một vực, Thành Hàn Bân vẫn phát ngốc mặc cho Chương Hạo kéo mình ra ngoài.
Cả hai lặng lẽ sóng vai nhau đi được một đoạn, bước chân của Chương Hạo dần dần chậm lại, sau đó dừng hẳn rồi quay người ôm chầm lấy Thành Hàn Bân.
Người được ôm ngơ ngác chớp mắt nhìn người ôm: "?"
Chương Hạo cọ cọ vào lồng ngực anh, sau đó ngẩng đầu nhìn Thành Hàn Bân, ánh mắt sáng ngời như ẩn chứa vô vàn mảnh vụn vỡ của vì sao: "Giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Thành Hàn Bân ngơ ngác chớp mắt một hồi, kéo lại hồn đang đi chơi xa nhập lại về với chủ
Anh nhớ lại cảnh ban nãy bản thân bị dọa sợ đến mức suýt thì kiếm lỗ chui xuống đất, ngại ngùng xoa mũi rồi lại ngại ngùng nhìn bạn trai, cúi người ôm lại cậu, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Thứ quỷ này dọa người hơn anh nghĩ đó...."
"Thôi được rồi, thiên tài nhỏ của em đã vấp ngã."
Cứ tưởng chỉ cần cho rằng ma quỷ bên trong đều là do nhân viên đóng giả thì sẽ không sợ nữa, ai ngờ lại thật vãi cả ra vậy đâu, lại còn rất sống động, không khí cũng rất chân thực nữa. Dọa người ta chết đi sống lại hồn bay mất vía.
"Cứ bảo anh nói nhảm đi, em cười anh cũng được chứ lúc ả y tá ma kia xông ra anh còn tưởng ả định cầm cưa điện lên chặt đầu anh cơ......"
"Anh thực sự rất tuyệt vời đó ~"
Chương Hạo nghiêng đầu thơm má anh, cậu cảm thấy vẫn không đủ, lập tức kéo mặt anh xuống hôn mạnh một cái: "Cực kì lợi hại."
Thành Hàn Bân còn đang ảo não chuẩn bị tinh thần bị bạn trai cười chê, bỗng dưng bất thình lình được ban tặng trái ngon quả ngọt, đầu óc choáng váng quay cuồng liên hồi.
"Hạo Hạo?"
Anh ngơ ngác gọi tên cậu, vô thức liếm khóe miệng như thể vừa được ăn một miếng kẹo bông gòn vậy, vừa ngọt vừa mềm lại còn có thể chảy xuống dạ dày rồi ngọt thấu khắp toàn bộ ngũ tạng lục phủ.
"Học sinh giỏi mấy em đi trêu ghẹo người khác toàn dùng phương thức như này thôi à?"
"Em đâu có trêu anh, khen anh mà."
"Nhưng.... nhưng là anh không bảo vệ được anh, lại còn để em bị đám thây ma bắt đi mất mà..."
"Nhưng anh vẫn tìm được em mà." Khóe miệng của Chương Hạo khẽ cong lên: "Y tá ma dọa người như vậy mà anh vẫn chạy vào phòng sát để cứu em mà, anh siêu siêu lợi hại, cực kì lợi hại! Là bạn trai lợi hại nhất thế giới này!"
Dù sợ muốn chết rồi nhưng vẫn không muốn bỏ em lại một mình, còn muốn vượt qua mọi chông gai đến cứu em nữa,
Bạn trai em.
Trên đường rời đi, vì Thành Hàn Bân không muốn chạm mặt bọn Tiền Húy nên thừa dịp bọn họ vẫn còn chưa ra ngoài đã gửi tin nanh thuật lại tình huống rồi chuồn luôn.
Một lát sau, quầy mua phiếu của nhà ma đã chật kín người, hai cô nàng ban nãy bị Thành Hàn Bân dạy cách tán đổ bạn trai cũng đang ở đấy.
Cảnh hai người tay trong tay quá nổi bật, chỉ mới liếc cái đã thấy.
Sáu mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng bất ngờ
Thiên tài nhỏ Thành Hàn Bân vẫn còn chưa an ủi xong trái tim nhỏ đáng thương, đuôi mắt khẽ ửng đỏ, nhìn là biết ban nãy đã trải qua những cung bậc cảm xúc gì.
Cô nhìn tay hai người đan chặt vào nhau, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng lại nhìn lên khóe mắt ửng đỏ của Thành Hàn Bân thì phát hiện anh còn ngại hơn mấy cô nhiều, thoáng chốc lại cảm thấy không xấu hổ nữa. Mấy cô nhìn nhau cười thầm, chủ động chạy ra chào hỏi
"Mấy anh đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Một trong hai cô cười tươi vung vẩy tấm vé vào trên tay: "Mấy anh vừa từ trong kia ra đúng không, ở trỏng đáng sợ lắm hả?"
Chương Hạo - người duy nhất chẳng biết gì về mối quan hệ của ba người kia - thẳng tanh trả lời: "Cũng ổn, không đáng sợ lắm."
"Thật vậy chăng?" Cô nàng mở to hai mắt, chỉ vào Thành Hàn Bân: "Nhưng trông anh này có vẻ sợ hãi lắm nhề."
Chương Hạo nhịn cười, liếc anh: "Anh thấy thế nào ấy ta?"
Thành Hàn Bân: "......"
Anh tức giận nhìn Chương Hạo, dùng tay nhéo nhéo má cậu
Rõ ràng là ban nãy bảo không trêu ghẹo anh!
Nhìn mấy cô nàng vừa cười vừa chờ mong câu trả lời từ anh, Thành Hàn Bân xoa mũi ngại ngùng nói: "Được rồi, bên trong đáng sợ lắm. Mấy cô đi vào thì chạy nhanh một chút, đừng đứng mãi một chỗ kẻo gặp thứ quỷ nào đó thì khổ."
Nói xong anh ngừng lại một chút, nghiêm túc bổ sung thêm: "À còn có bùa đuổi tà nữa, mấy cô nhất định phải mua đó! Nhất định phải mua! Nhất định phải mua! Tôi dùng kinh nghiệm thực tiễn để đúc kết ra cho mấy cô đó, không mua nhất định sẽ phải hối hận."
Hai cô nàng kia lại càng cười lớn hơn
"Cảm ơn lời khuyên, bọn tôi nhất định mua, sẽ không bị dọa đến mức khóc nhè như ai đó đâu."
Thành Hàn Bân bất lực cười khổ: "Ai khóc nhè chứ."
Thấy mấy cô cứ cười mãi không ngừng khiến Thành Hàn Bân chính thức biến thành Phật, bất chấp tất cả thừa nhận thẳng thừng: "Ừ thì tôi sợ phát khiếp đi được luôn, thấy ma cái là chẳng đi nổi bước nào."
Nói xong còn cầm tay Chương Hạo lên khẽ lắc lắc, đắc ý khoe mẽ: "Nhưng tôi có bạn trai bảo vệ ~ Còn hai cô nhớ cẩn thận chút, dũng cảm lên đó, cố lên!"
"......"
"......"
Anh đẹp zai, anh thắng rồi.
Anh đẹp zai, không hẹn ngày tái ngộ.
Lúc hai người rời khỏi trung tâm thương mại, tuyết bên ngoài không nhưng chẳng tạnh, ngược lại còn lớn hơn nữa.
Thành Hàn Bân sợ Chương Hạo bị cảm, mà cũng không muốn cản trở việc cậu ngắm tuyết nên mới chạy ra quầy hàng rong gần đó mua một chiếc dù trong suốt, kích thước vừa đủ rộng để che cả hai người.
Trung tâm thương mại đông nghìn nghịt, đi tới đi lui đâu đâu cũng thấy người với người nhưng xung quanh lại chỉ có mỗi mình bọn họ bung dù, nên hai người bỗng chốc trở thành tiêu điểm của dòng người qua lại gần đó.
Thành Hàn Bân không biết gì, toàn bộ lực chú ý đều dồn hết lên trên cây dù mới mua này
Anh còn định quay quay vài vòng, vui vẻ nói: "Anh thấy hơi là lạ, cảm giác chẳng riêng tư mấy, che như không che ý."
Chương Hạo được Thành Hàn Bân ôm trọn vào lòng, cậu ngẩng đầu nhìn anh: "Anh bung dù vì muốn hai ta có không gian riêng tư à?"
Thành Hàn Bân cười: "Chắc thế"
Những bông tuyết bé nhỏ bay phấp phới khắp nơi, đọng lại trên ô phát ra tiếng sột soạt
Chương Hạo thấy Thành Hàn Bân vươn tay nắm lấy bông tuyết đang từ từ rơi xuống, còn đang định đưa cậu xem thì nó tan ra thành vũng nước nhỏ, long lanh trên lòng bàn tay anh.
"Thực ra hôm nay anh chỉ muốn đưa em đi ngắm tuyết thôi"
Mũi Thành Hàn Bân đỏ bừng lên, ngại ngùng cười trừ: "Nhưng sau đó anh thấy ngắm tuyết không thôi thì chán lắm nên ngỏ ý mời em đi hẹn hò luôn, vừa lúc thằng Tiền gọi đến hỏi bọn mình có muốn đi nhà ma chơi không, anh hỏi thì em bảo được, thế là đi luôn."
"Ai ngờ tình thế lại bị đảo lộn tùng phèo này đâu, cuối cùng thì bọn mình vẫn ra đây ngắm tuyết. Biết thế thì anh đã không làm mấy trò hoa hòe lòe loẹt kia rồi."
"Không hề hoa hòe loè loẹt chút nào"
Chương Hạo nắm lấy tay anh, giọt nước trong lòng bàn tay Thành Hàn Bân dần dần bốc hơi: "Em thấy vui lắm. Dù là gắp thú bông, tham quan nhà ma hay chỉ đơn thuần là cùng nhau ngắm tuyết, chỉ cần ở bên cạnh anh thì em đều thấy vui hết."
Thành Hàn Bân bọc tay cậu vào trong tay anh
Nắm được một lúc vẫn thấy chưa đủ, anh lại bắt chước cách mà Chương Hạo thường dùng để luồn ngón tay vào kẽ tay anh như cậu vẫn hay làm trên lớp, hai tay đan chặt vào nhau, chẳng ai muốn buông nhau ra cả.
Không phải anh chưa từng được ngắm tuyết rơi, Thành Hàn Bân thích tuyết, chỉ là chưa từng thích như lúc ở bên người thương như này mà thôi
Thích đến mức muốn gói gọn trận tuyết với cậu chủ nhỏ này lại rồi giấu kín vào trong một góc.
Hai người đi được một đoạn thì mẹ Chương Hạo gọi cậu về
Bà ngoại đã xuất viện để về nhà dưỡng thương, hôm nay mẹ cậu tan làm về sớm, bảo muốn đưa cậu đi qua thăm bà.
Trước lúc đi tay cậu được nhét một phong thư vào, Chương Hạo nhìn phát là biết ngay phong thư này giống hệt với phong thư tình hồi trước cậu đưa cho anh.
Thành Hàn Bân bắt đầu ra vẻ nam trượng phu thẹn thùng.
Anh ngại ngùng gãi cổ: "Anh định để đến tết Âm rồi mới tặng em cơ, nhưng thấy lâu quá nên đưa luôn."
"Cứ cho là anh lắm lời đi chứ thứ này khó viết chết đi được, mà trình độ ngữ văn của anh chắc em biết rồi đó. Bức thư này đã chiếm dụng hết công suất não bộ của anh rồi, mong em đừng ghét nó, chờ sau này anh luyện văn thêm đã rồi sẽ tặng em thêm một bức khác hay hơn nhiều!"
Sao mà Chương Hạo dám ghét nó cho được cơ chứ?
Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ lâu rồi, dù bên trong là quyển sổ thu chi hay là một bài thơ được Thành Hàn Bân chính tay viết đi viết lại 300 lần đi cho nữa thì cậu vẫn sẽ thích nó.
Tuy vậy, Thành Hàn Bân vẫn luôn tìm cách làm cậu bất ngờ
Lúc trên xe, ba mẹ cậu có nói qua về việc đi công tác
Nhiệt độ trong xe và ngoài trời hai thế giới cách biệt nhau vậy.
Chương Hạo nhìn qua tấm kính phía sau, đợi đến lúc bóng dáng Thành Hàn Bân đã khuất mất rồi mới cúi đầu cẩn thận lấy bức thư trong bao bì ra.
Lúc cậu đọc được những gì được viết trên phong thư, Chương Hạo có chút ngạc nhiên
Một lúc lâu sau cậu mới khép phong thư lại rồi giấu nó trong lòng bàn tay, ý cười trên môi dần lan lên khóe mắt, trái tim như thể đắm chìm vào làn nước ấm áp được ánh mặt trời chiếu rọi xuống vậy.
Thư tình của Thành Hàn Bân không có sổ thu chi, lại không có bài thơ được viết đi viết lại 300 lần, thậm chí đây còn chẳng còn phải là hành văn nữa, chỉ có đúng một chữ vô cùng đơn giản:
【 Được. 】
-- Anh à, con đường phía trước còn dài lắm, nhưng em mong rằng anh sẽ vĩnh viễn sánh bước bên em, mong rằng bất cứ lúc nào, chỉ cần em đưa tay ra, đều có thể nắm chặt lấy tay anh.
-- Được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com