Chương 2: Lẽ nào nên nói không cần khách khí
Giọng nói trầm thấp của đối phương truyền qua loa điện thoại, làm cho Chương Hạo cảm thấy một luồng không khí đè nghẹt như muốn chèn ép người mình. Chương Hạo dựng lưng ngồi thẳng tức thì, tay vô thức nắm chặt lấy tay vịn của ghế, mặt bất giác nóng dần lên, "Anh, anh có việc gì sao?"
Thành Hàn Bân: "Khi nào rảnh? Chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Gặp mặt?
Tại sao lại muốn gặp mặt?
Cứ nghĩ đến cảnh bản thân bị một trong ba người theo đuổi Thôi Nhiên Thuân hành hạ đay nghiến cho phải vào tù mà sống, Chương Hạo quyết định phải rời xa chốn xô bồ, không muốn gặp Thành Hàn Bân một tí nào cả.
Hơn nữa, Thành Hàn Bân này mặt lạnh như tiền, tính tình thì tẩm ngẩm tầm ngầm, thế lực đằng trước đằng sau thì cường đại, mỗi phút mỗi giây lại đe doạ các công ty khác đối mặt với nguy cơ phá sản. Đến cuối cùng thì vì chỗ bằng chứng mà Thành Hàn Bân điều tra được ra mà "Chương Hạo" phải ngồi tù mọt gông.
Lại chưa kể đến dù Thành Hàn Bân đẹp trai đúng kiểu gu của Chương Hạo, cậu cũng không có dám đi giành người đàn ông của nam chính đâu. Người ta gọi đấy là chán sống đó, biết hông?
Chương Hạo từ chối ngay tắp lự: "Không có gì để nói hết, chuyện hôm đó tôi coi như chưa từng xảy ra."
Chưa từng xảy ra?
Thành Hàn Bân nhớ lại hình ảnh Chương Hạo chủ động hết mình hôm đó, đuổi cũng không chịu đi, anh không tin cậu thực sự định cho qua đơn giản như vậy, phải nhanh chóng giải quyết cục nợ này thôi.
Tuy là đối phương chủ động, nhưng cho đến cùng vẫn là do anh dao động, anh cảm thấy vẫn phải đền bù cho đối phương phần nào đó.
Thành Hàn Bân: "Cậu có thể xem như chưa từng xảy ra, nhưng tôi thì không."
Chương Hạo không thể hiểu nổi, "Anh có cái gì mà không thể? Người chịu thiệt cũng có phải anh đâu. Đều là người lớn cả rồi, không cần phải để tâm quá như vậy chứ?"
Thành Hàn Bân: "......"
Không biết cậu đang định giở mánh khoé gì nữa.
"Tối mai 7h, nhà hàng Đông Li. Nếu như cậu không đến......" Thành Hàn Bân nhàn nhạt nói, "Cậu thất nghiệp, ở nhà không làm gì hết, tôi biết nhà cậu ở đâu."
"......" Đây là đang đe doạ cậu hả?
Chương Hạo cảm thấy rất chi là mệt tim.
Hình như đối phương rất để ý đến việc này.
Trong "Quyến luyến không thể chia xa" có một luật bất di bất dịch đó là nội quy của nhà họ Thành cực kì nghiêm khắc, trưởng bối yêu cầu trước khi kết hôn phải giữ cho mình trong sạch.
Thành Hàn Bân cảm thấy xảy ra chuyện như thế này cực kì có lỗi với Thôi Nhiên Thuân, quyết định từ hôn. Hàng nguyên bản lại còn đem chuyện này bù lu bù loa chỗ ông nội Thành, Thành Hàn Bân dù không muốn kết hôn với hàng nguyên bản, cũng không thể không nghe lời ông nội.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho hàng nguyên bản thành công kết hôn với Thành Hàn Bân.
Nhưng mà cậu không muốn đối mặt với Thành Hàn Bân.
Dù thế nào đi chăng nữa, thì đó vẫn là lần đầu tiên của cậu, bảo không để ý thì là nói dối. Phía đằng sau vẫn còn đau đây này, gặp mặt thì còn ngại ngùng hơn.
Vả lại cũng chẳng có gì để nói cả.
Hàng nguyên bản muốn kết hôn với Thành Hàn Bân, còn cậu thì không.
Đường đường một thanh niên trai tráng, có tay có chân nhưng lại chỉ muốn người khác bao nuôi mình, sao lại chả có chí tiến thủ làm ăn thế!
Nhưng mà Thành Hàn Bân này được thiết lập là chủ tịch bá đạo, trước giờ anh nói một thì chả ai dám nói hai cả, Chương Hạo thấy bản thân mình không thể vượt qua anh được, quyết định ngoan ngoãn đến chỗ hẹn.
—————————————
Thôi Nhiên Thuân xong lớp luyện hình thể xong, đi đến tiệm trà gần công ty.
"Anh Thành sao hôm nay lại đến tìm em thế?"
Thành Hàn Bân giúp cậu rót trà, "Có chuyện muốn nói với cậu."
"Cảm ơn. Có chuyện gì thế?" Thôi Nhiên Thuân nhận lấy chén trà, "Nếu em không phải giảm cân cho bộ phim mới thì chúng ta đã có thể đi ăn bữa cơm rồi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Thành Hàn Bân trực tiếp nói luôn, "Thôi Nhiên Thuân, tôi rất xin lỗi, hôn ước của chúng ta, tôi hi vọng có thể huỷ bỏ."
Tay cầm chén trà của Thôi Nhiên Thuân run nhẹ, trầm mặc vài giây: "Em có thể hỏi tại sao không?"
Thực ra cậu có thể đoán ra được rồi.
Ngày này cuối cùng cũng đến rồi.
Thật sự đến rồi.
Hai người họ đều là vì hứa hôn của trưởng bối mà đính hôn với nhau.
Thực tế chỉ là hôn định mà trưởng bối hẹn miệng với nhau mà thôi, không nhất định phải tuân theo, cha mẹ Thôi Nhiên Thuân luôn tôn trọng quyết định của trưởng bối, nhưng Thôi Nhiên Thuân rất có cảm tình với Thành Hàn Bân. Có thể nói là đến mức thích.
Thôi Nhiên Thuân biết Thành Hàn Bân không có tình cảm với cậu, nhưng anh cũng không thích ai hết.
Thôi Nhiên Thuân tin tưởng rằng ở bên nhau tiếp xúc lâu dài, Thành Hàn Bân sẽ nảy sinh tình cảm với cậu.
Hơn nữa Thôi Nhiên Thuân và Thành Hàn Bân đính hôn được một năm, hai người cũng dần quen với nhau hơn. Nếu như trong vòng một năm, Thành Hàn Bân thích người khác, hôn ước sẽ bị huỷ bỏ.
Nếu như trong một năm "người đó" không xuất hiện thì hai người họ sẽ đăng kí kết hôn.
Thành Hàn Bân nói, "Tôi đã làm một số chuyện, nếu như vẫn kết hôn thì sẽ rất bất công với cậu."
Làm một số chuyện...... Là chuyện gì?
Thôi Nhiên Thuân cố gắng ghìm nỗi buồn đang tràn ngập trong lòng, "Thành tiên sinh có, có người mình thích rồi sao?"
Thành Hàn Bân nói, "Ừm."
Anh không hề phủ định, bởi vì nếu nói sự thật ra thì còn khiến người khác tổn thương nhiều hơn nữa, dù sao kết quả cũng vậy mà thôi.
Thôi Nhiên Thuân khó khăn nhịn, miễn cưỡng nở nụ cười, "Được, em biết rồi. Chúc mừng anh."
Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Thành Hàn Bân là kẻ cuồng công việc, là người sống theo quy luật nghiêm ngặt, anh đồng ý tìm hiểu thêm về Thôi Nhiên Thuân, mỗi tuần đều hẹn gặp Thôi Nhiên Thuân một ngày.
Thôi Nhiên Thuân nghĩ bụng, công việc của anh bận như vậy, thì lấy đâu thời gian mà thích người khác? Là người trong công ty sao?
Thành Hàn Bân nói, "Việc này là lỗi của tôi. Khi nào bác nhà có thời gian, tôi nhất định sẽ đến tận nhà để xin lỗi. Dự án hợp tác của hai nhà chúng ta, tôi sẽ cho bên phòng pháp luật sửa đổi lại hợp đồng......."
"Anh không cần phải làm như vậy, " Thôi Nhiên Thuân cắt ngang lời của Thành Hàn Bân, "Anh không làm gì sai hết, chúng ta đã ước định ngay từ đầu rồi, nên thế anh không cần phải xin lỗi gì hết."
"Xin lỗi, " Thành Hàn Bân nói, "Cậu là một người rất giỏi, rất tốt bụng, hi vọng sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn."
Đây là đang phát cho cậu tấm phiếu người tốt rồi, Thôi Nhiên Thuân lấy lại tinh thần, cười nói, "Đương nhiên."
Thành Hàn Bân đưa Thôi Nhiên Thuân về nhà, quay xe về địa điểm hẹn gặp Chương Hạo.
Anh có thể cảm nhận được sự mất mát của Thôi Nhiên Thuân.
Anh cũng thấy tiếc nuối.
Thôi Nhiên Thuân ấm áp dịu dàng, là đối tượng kết hôn lí tưởng.
Tuy rằng không hề có cảm giác "yêu đương" với cậu, nhưng Thành Hàn Bân cho rằng hai người họ có thể xây dựng gia đình ấm áp thì quá xa xỉ. Hai người họ kết hôn xong cứ như chủ nhà với khách đến chơi là đã đủ rồi.
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, anh tự thấy có lỗi với Thôi Nhiên Thuân, dù cho Thôi Nhiên Thuân không để bụng, thì anh cũng không thể nào cứ nhắm mắt làm ngơ được.
————————–
Chương Hạo chuẩn bị đồ, đầu giờ chiều thì đi đến trạm tàu điện.
Quần áo của bản gốc đều là hàng hiệu, Chương Hạo giữ lại một ít, còn lại thì cậu chụp ảnh, đăng lên mạng bán. Chỉ một loáng đã bán được mấy đơn liền.
Tính cách Chương Hạo với hàng nguyên bản rất khác nhau. Ngay từ phong cách quần áo thì đã có thể nhìn ra được là theo style "trai đẹp u sầu".
Vất vả lắm Chương Hạo mới tìm được một cái áo T-shirt trắng đơn giản, mặc thêm một cái quần bò xanh giản dị, cắt thêm quả tóc 30 tệ, định chỉnh lại kiểu tóc nửa dài nửa ngắn bồng bềnh che hết cả gáy này được.
Vừa cắt tóc xong, Chương Hạo liền cảm thấy khá hài lòng với tay nghề của thợ cắt tóc. Nhìn ngon nghẻ ra phết.
Thành Hàn Bân thật sự biết nhà cậu ở đâu, đặt chỗ hẹn gần ngay nhà của cậu.
Chỉ bước vài bước là tới.
Nhà hàng được bày trí trang nhã thanh lịch, nhìn qua thôi đã biết giá cả đã phải trên trời rồi. Chỉ là tên "nhà hàng Đông Li" này bên ngoài còn có một câu khẩu hiệu "Hái đoá hoa cúc Đông Li" làm Chương Hạo liên tưởng đến một vài thứ có thứ không được duyên dáng cho lắm.
Chương Hạo theo chân bồi bàn vào phòng được đặt riêng. Thành Hàn Bân đã ngồi ở trong rồi.
Thấy Chương Hạo bước vào, Thành Hàn Bân quay sang nhìn cậu, ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc.
Hôm nay Thành Hàn Bân mặc một bộ âu phục sẫm màu, cả người toát ra một phong thái lạnh lẽo cấm dục, bày ra khí thế "kẻ khác chớ lại gần".
Nếu không phải tự mình đã thể nghiệm rồi, Chương Hạo sẽ không bao giờ tưởng tượng được bộ dạng hoang dã của người kia, mặc quần áo với không mặc quần áo hoàn toàn là hai thế cực khác nhau.
Cậu liền nghĩ đến cụm: "lưu manh giả danh tri thức".
Thành Hàn Bân cũng âm thầm đánh giá Chương Hạo một lượt.
Mắt to tròn lấp lánh lanh lợi, tóc ngắn đi, cảm thấy rất có chí tiến thủ, sáng lạn hẳn ra.
Bên ngoài thì thấy là một học sinh sạch sẽ gọn gàng, trong sáng, không ngờ thâm tâm lại mưu mô xảo quyệt đến thế.
Hai đôi mắt cứ đọ mắt nhìn nhau như thế, đều âm thầm đoán xem đối phương đang nghĩ gì, cũng không thể không nghĩ đến chuyện đêm hôm đó.
Vẫn là Chương Hạo không thể kiểm soát được hô hấp, tai đỏ lên không nhìn vào mắt đối phương, "Không phải anh muốn nói chuyện sao? Nói đi chứ."
Thành Hàn Bân nói, "Cậu muốn gì?"
Chương Hạo lơ mơ, "Tôi muốn cái gì...... Tôi còn có thể muốn cái gì chứ?"
Thành Hàn Bân ngữ khí nhàn nhạt, "Chương tiên sinh, tôi rất cố gắng giao tiếp với cậu, mong có thể thành thật một chút."
Chương Hạo cũng chẳng vừa, "Tôi thành thật lắm mà. Nếu như anh muốn nói đến chuyện hôm đó, thì tôi đã nói rồi, tôi xem như chưa có gì xảy ra hết. Không muốn vòi vĩnh cái gì từ anh hết, anh cũng đừng bận tâm làm gì."
Không có mục đích? Thành Hàn Bân không tin.
Nếu muốn tiền thì đơn giản. Anh thiếu gì chứ không bao giờ thiếu tiền. Nhưng nếu Chương Hạo lợi dụng điểm yếu này để gả vào nhà họ Thành...... thì quả thật là không đơn giản chút nào.
Anh không muốn kết hôn với một đứa nhóc 19 tuổi nhưng đã một bụng mưu mô nhường này.
Thành Hàn Bân bình thản nói, "Xin lỗi, tôi không hiểu lắm, nếu như cậu không có mục đích gì, vậy tại sao đêm đó cậu lại vào phòng của tôi?"
"Tôi......" Cái này thì đúng là khó giải thích thật. Cậu không thể nói, người vào phòng của anh với người cưỡi lên người anh là hai người khác nhau được.
"Tôi uống say." Chương Hạo nói một cách máy móc.
Thành Hàn Bân không hài lòng với câu trả lời này. Người uống say có thể vững chân bám theo anh đến tận cửa phòng sao?
Anh biết chuyện nhà Chương Hạo phá sản, bây giờ bảo là tiếp cận anh mà không có mục đích gì hết. Không thuyết phục gì hết.
Thành Hàn Bân vẫn nhìn Chương Hạo bằng ánh mắt lạnh tanh, nhưng Chương Hạo lại cảm thấy như có áp lực đè lên mình vậy.
Chương Hạo vội vàng đánh phủ đầu, "Anh xem, tôi nói thì anh cũng không tin. Thực ra thì tôi chính là thấy anh đẹp trai liền nổi hứng lên thôi. Chúng ta đều là người lớn cả rồi, không phải rất là bình thường sao?"
Thành Hàn Bân nhíu nhíu mày, trong lòng vẫn đầy hoài nghi. Nhưng nếu đối phương không nói dối...... Thành Hàn Bân ngẫm nghĩ một chút, tìm kiếm một từ để hình dung người này: "không đứng đắn".
Anh không biết nói mấy lời hạ tiện, đây là lời bình kém sang nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi.
Thành Hàn Bân vừa định nói gì đó thì bụng Chương Hạo réo một tiếng.
Cực kì vang dội.
Chương Hạo che miệng khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng.
Thành Hàn Bân không nói gì, rung chuông, gọi phục vụ lên món.
Chương Hạo không hề khách khí, gọi toàn món mình thích.
Vừa ăn vừa đánh giá, bào ngư hầm ít tí tẹo, gan ngỗng phi lê cũng tàm tạm...... tóm lại là trình độ kém, đầu bếp không đủ trình.
Thành Hàn Bân theo dõi thanh niên 19 tuổi ngồi trước mặt đây.
Đối với người 27 tuổi như anh thì có thể coi là một đứa bé.
Thật sự không biết là cậu ta định giở trò gì.
Chương Hạo chuyên tâm ăn uống, Thành Hàn Bân lấy một tấm thẻ để lên trên bàn, đẩy ra trước mặt cậu.
"50 triệu, coi như là tiền bồi thường." (Khoảng 166 tỉ vnđ)
Chương Hạo mắt trừng trừng nhìn tấm thẻ. Lại rời mắt đi, từ từ uống ngụm canh tổ yến.
Hoá ra tiểu thuyết viết là thật. Chủ tịch bá đạo sẽ đem tiền đi bịt mồm kẻ khác.
Thực sự cậu rất muốn cầm. Nhưng cảm thấy nếu làm thế thì bản thân mình rất là kém sang.
Nếu như là trước đây, cậu vẫn là con nhà giàu, lúc nào thiếu tiền, chắc chắn sẽ vênh mặt cầm tiền Thành Hàn Bân đi tiêu.
Nhưng mà nếu không lấy, hàng nguyên bản còn đang nợ một đống một khiêng kìa.
Chương Hạo mạnh mẽ đấu tranh tư tưởng 3 giây, quyết định, vẫn nên giả vờ khách khí một chút, học theo mấy chiêu thức trên bàn rượu, biểu diễn một chút sự trưởng thành giả dối của người lớn.
Cậu tỏ vẻ thật thà nói, "Ay dô, cái này, cái này sao mà được."
Thành Hàn Bân không nói gì.
Bởi vì anh bí lời, không biết phải nói gì.
Chương Hạo thấy đối phương không đáp lời, cảm thấy người này chẳng có cảm xúc gì cả.
Nhưng mà tiền thì không thể không lấy được. Cậu để bát xuống bàn, nhét tấm thẻ kia vào túi quần, "Nếu như anh đã thành tâm thế, thì cảm ơn nhá."
Thành Hàn Bân, "......."
Lẽ nào cậu không nên khách khí?
Chương Hạo thấy cơm ăn no rồi, tiền cũng đút túi rồi, chùi miệng đứng dậy, "Ờ thì, tôi ăn no rồi, không có chuyện gì thì tôi đi trước nhá. Cảm ơn anh mời tôi ăn cơm."
Cậu phải lượn lẹ thôi, trên web có người đặt hàng rồi, phải về để còn ship nữa.
Thành Hàn Bân mở miệng, "Đợi đã."
Chương Hạo: "Hở?" Vẫn chưa hết chuyện hả?
Thành Hàn Bân mặt lạnh tanh nói, "Nếu như cậu đã cầm tiền rồi, thì chuyện chúng ta xem như đã xong, chuyện này mời cậu giữ kín miệng cho."
Chương Hạo đương nhiêu hiểu chuyện, "Chắc chắn rồi, anh yên tâm."
Thành Hàn Bân nhàn nhạt nói, "Tốt nhất là thế."
Chương Hạo nghiêm mặt một lúc. Đối phương rõ ràng nói chẳng có cảm xúc gì, nhưng mà da gà cậu tự động nổi hết cả lên.
Người này chẳng ấm áp như bề ngoài tẹo nào.
Chương Hạo nghiêm túc nói, "Đêm hôm đó là chuyện ngoài ý muốn, thật đó. Sau này đi đường mà gặp phải anh, tôi xem như không quen biết."
Nói xong thì đẩy cửa đi ra.
Thành Hàn Bân day day trán.
Toàn bộ chuyện này, đều hoang đường không thể hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com