Chương 6: Trước đây anh ta cầm đầu thiên hạ, sau đó ông nội anh ta đến.....
Chương Hạo nhìn Thành Viễn Sâm. Trong sách không miêu tả nhiều nhân vật này, trong ấn tượng mơ hồ của cậu, đây là một người cực kì nghiêm khắc, khí thế lôi đình mạnh mẽ, quyết đoán vô cùng.
Hôm nay vừa gặp, đã thấy cực kỳ nghiêm khắc.
Ánh mắt sắc sảo, tựa như lưỡi dao sắc bén vậy.
Ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng đường nào đường nấy nghiêm khắc đến thế.
Nhưng sao ông ấy lại đến tìm mình?
Hàng nguyên bản vốn muốn gả cho nhà họ Thành, đóng vai nạn nhân rồi đem mọi chuyện kể lể hết với Thành Viễn Sâm.
Nhưng mà cậu không nói gì hết á.
Lẽ nào là chú Vương?
Nhưng cậu trước đó chưa từng quen chú Vương cho đến ngày hôm qua mà.
Chương Hạo nghi ngờ đưa mắt nhìn Vương quản gia.
Vương quản gia cúi thấp đầu, không nhìn thẳng vào cậu.
Thành Viễn Sâm mở lời trước, "Tiểu Chương, đến thăm con đột ngột thế này là do ta mạo muội quá rồi. Nhưng ta có vài điều nhất định phải nói với con. Mong con hiểu cho tính hấp tấp vội vàng này của ta."
Chương Hạo trong lòng hẫng một cái, không biết Thành lão gia đã biết được điều gì rồi, "Ông.... Ông muốn nói chuyện gì với con ạ?"
Thành Viễn Sâm nói, "Ở đây nói chuyện không được thích hợp lắm. Chi bằng chúng ta lên xe rồi chúng ta tới chỗ nào tiện hơn?"
Chương Hạo không muốn đi với ông ấy, còn phải đi bệnh viện nữa cơ mà. Khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định, sao có thể chỉ vì mỗi thế này mà đã đứt gánh rồi.
Nhưng Thành Viễn Sâm là bậc trưởng bối bề trên. Người lớn tuổi đường xá xa xôi đến nhà, từ chối thì không lịch sự chút nào.
"Thành lão tiên sinh. Nếu như ông không ghét bỏ thì lên nhà con được không ạ?"
Ba người đi thang máy đến phòng trọ của Chương Hạo.
Vừa mở cửa ra, mùi mì tôm ăn liền xộc thẳng ra ngoài.
Chương Hạo tự nhẩm trong lòng, tiêu rồi, vừa nãy ăn xong quên không rửa bát.
Cậu vội vã mở cửa sổ cho thông gió, đem bát đũa bỏ vội vào bồn rửa bát.
Quay đầu nhìn, Thành Viễn Sâm với Vương quản gia vẫn đang đứng ở cửa.
Chương Hạo nói, "Mời mọi người vào nhà, không cần phải cởi giày đâu ạ."
Phòng trọ nhỏ chỉ có một chiếc ghế sofa đơn, không có cái ghế sofa nào nữa. Chương Hạo đành lấy mấy cái đệm, lót lên ghế của bàn ăn, nói với Thành Viễn Sâm, "Ông ngồi đi ạ. Ngại quá, phòng con hơi lộn xộn."
"Chú Vương cũng ngồi đi." Nói xong cậu lại rót ba chén trà.
"Cảm ơn." Thành Viễn Sâm nhìn tứ phía. Ngoại trừ việc ban nãy không rửa bát. Tổng thể thì cũng khá sạch sẽ, ngăn nắp.
Nhưng mà đứa bé này lại ăn mì ăn liền?
Như thế làm sao mà được, không phải là đang làm càn sao?
Chương Hạo bận bịu tay chân xong, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu ngồi đối diện với Thành Viễn Sâm, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Thành Viễn Sâm nói, "Ta cũng không phí lời nữa, nên ta sẽ nói thẳng, chuyện của con với Thành Hàn Bân, ta biết hết rồi."
"Khụ, khụ khụ......"
Chương Hạo sặc nước trà lên mũi.
Vương quản gia liền đứng dậy giúp cậu vỗ vỗ lưng, ho nửa ngày mới hít thở được bình thường.
Một phút này trôi qua, suy nghĩ cứ chạy nườm nượp trong đầu Chương Hạo, cũng không ngạc nhiên lắm.
Thành Viễn Sâm biết, rất bình thường, ông là một người cực kì nhanh nhạy.
Dựa theo tính cách của Thành Hàn Bân, nhất định sẽ ngửa bài với Thôi Nhiên Thuân.
Tin tức này không thể nào che mắt được Thành lão gia. Ông phái vài người đi điều tra, thì cái gì cũng tỏ tường cả rồi.
Nói không chừng còn thuê cả phòng trống bên cạnh của khách sạn, xem nguyên chủ sống chết mặt dày bám gót cháu trai mình vào phòng.
Lẽ nào ông nội Thành hôm nay đến để chi phiếu vả vào mặt cậu, đe dọa cậu không được bám dính lấy cháu nội của ông nữa?
Nhưng cậu đã lấy tiền bịt miệng rồi mà. Cái lễ nghi đạo đức này cậu có đó nha.
Chương Hạo cướp lời mở miệng trước, "Ông yên tâm, chuyện này con tuyệt đối coi như chưa từng xảy ra, sẽ không bám dính lấy cháu của ông đâu. Càng không ra ngoài nói bậy."
"Làm càn!"
Chương Hạo sợ đến mất hồn.
Quả nhiên hung dữ, danh tiếng quả không phải là giả.
Thành Viễn Sâm ngượng ngùng khụ một tiếng, "Tiểu Chương, không phải ta tức giận với con. Chỉ là ta quen kiểu nói chuyện này rồi."
"À, không sao ạ." Chương Hạo tim đang đập bình bịch trong lồng ngực, "Quả, Quả thực là làm càn. Hôm đó...... do uống say quá, sau này sẽ không tái phạm đâu ạ."
Thành Viễn Sâm không kiên nhẫn, đứa bé này nghĩ đi đâu rồi?
"Không phải là ta đang trách con. Chỉ là ta muốn biết, con thấy Thành Hàn Bân như thế nào?" Thành Viễn Sâm nói, "Nếu như để cho con kết hôn với nó, con có đồng ý không?"
"Gì cơ ạ?"
"Kết, kết hôn?"
Chương Hạo không ngờ chuyện sẽ đi theo cái hướng này. May mà không uống trà nữa, không thì chắc sặc chết luôn.
"Thành tiên sinh, bọn con tuy rằng.... tuy rằng..... như kia," Chương Hạo khó khăn mở lời, "Đúng thế, như kia rồi cũng không nhất định phải kết hôn bằng được. Kết hôn là chuyện cả đời người. Con hi vọng có thể chọn người mà con có tình cảm, chung sống với nhau cả đời. Con tin Thành Hàn Bân cũng muốn như vậy. Chuyện này là ngoài ý muốn......."
Thành Viễn Sâm cắt ngang lời cậu, "Ta hiểu. Ta không phải kiểu người cổ hủ như thế. Chuyện như vậy chắc chắn là ngoài ý muốn."
Thành Viễn Sâm dừng lại một chút, "Nhưng đứa bé không có tội tình gì. Làm một người cha, lẽ nào không chịu trách nhiệm cho đứa bé một gia đình sao?"
Chương Hạo trợn tròn mắt, chầm chậm nhìn sang Vương quản gia.
Chú là cái đồ nội gián!!!!
Vương quản gia không chần chừ quay đầu đi, như thể đang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đến thất thần vậy.
Tối qua Vương quản gia xử lý công chuyện cho Thành tiên sinh, đang ở nhà vệ sinh thì thấy Chương Hạo quen quen.
Đây không phải là ca sĩ nhỏ mà Thành tiên sinh giao cho mình đi điều tra sao?
Ban đầu thì đúng là Vương quản gia tốt bụng nên giúp đỡ, nhìn bộ dạng cậu đứng không vững mới đưa cậu đến bệnh viện.
Không ngờ vô tình nhìn thấy tờ khám xét nghiệm siêu âm, mới biết chuyện ca sĩ nhỏ có thai.
Hơn nữa tính theo thời điểm có thai, cũng trùng với thời điểm mà thiếu gia bị kẻ khác bỏ thuốc.
Chuyện quan trọng như này, đương nhiên là phải cấp báo cho Thành tiên sinh rồi.
Chương Hạo hít sâu một hơi, "Thành tiên sinh. Con xin phép được nói thật. Vừa rồi con ra ngoài là con muốn đi bệnh viện."
Sau đó cậu nhè nhẹ rụt cổ lại, đợi mãi mà không thấy hai chữ "làm càn".
"Đứa trẻ ngoan," Thành Viễn Sâm ngữ khí hiền hòa, "Làm khó cho con rồi. Ta biết con mang thai đứa bé rất vất vả. Nhưng nó không chỉ có mỗi một người cha, con không thể tự mình đưa ra quyết định được. Cũng phải nghe ý kiến của người cha khác nữa. Ta nói có đúng không?"
Chương Hạo trầm mặc một lúc lâu, gật đầu.
Ngồi trên xe rồi, Chương Hạo mới thấy bản thân mình quá ngốc. Thành lão gia là lão hồ ly, nói vài lời dụ dỗ liền khiến cho cậu dao động rồi.
Thành Viễn Sâm đưa Chương Hạo đến một quán trà đạo yên tĩnh kín đáo.
Ông gọi một ấm hồng trà.
Anh trai Chương Hạo cũng rất thích uống trà. Cậu bây giờ rất nhớ anh trai mình.
Đến thế giới này rồi, dường như không gặp được chuyện gì tốt lành cả.
Ngay cả chú Vương tốt bụng, đến cùng cũng là tiếp cận cậu có mục đích cả.
Đúng là lòng người khó đoán.
Chương Hạo nhìn tách trà liền nhớ đến anh trai, bản thân cũng muốn uống trà.
Thành Viễn Sâm cản cậu lại, "Con bây giờ không nên uống trà."
Sau đó nhân viên phục vụ đưa cho cậu một ly sữa bò.
Chương Hạo: "......."
Khoảng mười phút sau, Thành Hàn Bân mở cửa, bước vào.
Anh lại mặc một bộ tây trang đắt tiền cao quý, từ đầu đến chân chỉ có thể dùng một chữ để khái quát: "ĐẸP".
Chương Hạo: Thú đội lốt người.
Vì chuyện mang thai, bao nhiêu hận thù tức giận cậu đều trút hết lên Thành Hàn Bân. Đều tại anh, học đòi người ta trổ tài thiện xạ. Đấy, một phát trúng luôn.
Bản thân cũng chẳng phải là công chính, có tư cách gì có hết cả chức năng thế chứ.
Tầm nhìn của Thành Hàn Bân cũng dừng lại trên người Chương Hạo một giây.
Anh nghĩ, quả nhiên là thế, mồm năm miệng mười thề thốt đảm bảo không nói ra. Thế mà đùng một cái đã tìm đến tận ông nội anh luôn rồi.
"Ông nội," Thành Hàn Bân ngồi xuống phía đối diện, "Ông gọi con đến có việc gì ạ?"
Thành Viễn Sâm nói, "Chuyện Tiểu Chương có thai, con biết chưa?"
Chương Hạo thấy trên mặt Thành Hàn Bân xuất hiện một tia giật mình kì quái.
Đừng nói đến Thành Hàn Bân, ngay cả bản thân cậu cũng rất giật mình ấy chứ. Nghe người khác nói chuyện mình mang thai. Ôi cái loại cảm giác này nó kì quái đến kì cục ấy, làm cho cả người cậu cực kì khó chịu.
"Có thai?"
Thành Hàn Bân rủ mắt xuống, cầm tách trà lên uống một ngụm. Khi nhìn lên, biểu cảm bình tĩnh lạnh lùng lại trở về như ban đầu,
"Trước đây không biết, bây giờ con biết rồi."
Chương Hạo không nhịn được cảm thán. Đây là tổng tài bá đạo cho nên khi cậu vừa biết bản thân mình mang thai liền hoài nghi nhân sinh ba tiếng đồng hồ, còn Thành Hàn Bân mất ba giây để xử lý à?
Thành Viễn Sâm quay đầu qua hỏi Chương Hạo, "Tiểu Chương, nói dự định của con đi."
Chương Hạo liếm sữa bò còn dính ở trên môi, "Dự định gì cơ ạ?"
Thành Viễn Sâm một mặt vui vẻ hòa nhã nói: "Dự định của con với đứa bé này."
"Con mới mười chín tuổi. Thực ra con vẫn chưa có bất kì sự chuẩn bị nào cả. Vì thế, con tính, con...." Chương Hạo cảm thấy bản thân mình quá độc ác, không tài nào nói tiếp được.
Thành Viễn Sâm đặt tách trà xuống bàn "cạch" một cái. "Con xem con tạo nghiệp gì!"
Thành Hàn Bân nhíu mày, cúi đầu, "Là lỗi của con."
Chương Hạo nhìn bộ dạng ngoan ngoãn ăn mắng, trong lòng cảm thấy rất đã.
Thành Hàn Bân cũng có ngày hôm nay.
Trước đây anh là bá chủ, là bá vương.
Sau đấy ông nội anh tới....
Nghĩ đến đây Chương Hạo không nhịn được trên mặt hiện ý cười.
Thành Hàn Bân lạnh nhạt nhìn cậu một cái.
Chương Hạo cảm thấy ánh mắt ấy như muốn nói, cậu đắc ý lắm hả?
Cậu biết Thành Hàn Bân nhất định cho rằng cậu đang giả vờ giả vịt, trong lòng nhận định chính cậu đã nói chuyện mang thai cho Thành lão gia nghe.
Cậu trả lại cho Thành Hàn Bân một ánh nhìn khinh miệt.
Ý là, không phải tôi nói, miệng tôi kín lắm, cầm tiền rồi không có đi nói linh tinh đâu.
Thành Viễn Sâm nghiêm khắc nói, "Con thì sao, nghĩ thế nào?"
Thành Hàn Bân vẫn lạnh nhạt như cũ, "Con kiến nghị không bỏ đứa bé này đi. Nhưng nếu Nguyễn tiên sinh nghĩ như thế, con tôn trọng ý kiến của cậu ấy."
Chương Hạo gật đầu. Xem anh biết điều.
Thành Hàn Bân mặt không cảm xúc, cậu muốn diễn, tôi diễn với cậu.
Thành Viễn Sâm liền đổi ngay cách hòa hoãn khác, "Tiểu Chương, ta biết để con sinh đứa bé này ra sẽ ủy khuất cho con. Nhưng có một chuyện, nhất định phải nói cho con biết."
Chương Hạo: "Chuyện gì ạ?"
"Ta nghe nói đàn ông phá thai, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"!!!" Chương Hạo như thấy sét đánh ngang tai, "Thật, thật ạ?"
Thành Viễn Sâm nói, "Đương nhiên. Chuyện này sao ông nội lừa con được."
Thoát ra khỏi cơn chấn động vừa rồi, Chương Hạo liền lấy điện thoại ra. Cậu không hoàn toàn tin tưởng ông cụ xảo quyệt này được.
Nhưng Thành Viễn Sâm quả thật không dọa cậu. Kết quả tìm kiếm đầu tiên là tin tức từ mấy năm trước, một người đàn ông phá thai, băng huyết mà chết.
Chương Hạo không tin, tiếp tục lướt xuống dưới. Đàn ông mang thai vốn là chuyện hiếm thấy, những tin tức như này, tính ra cũng chỉ có bốn năm tin ở trong nước thôi.
Không phải là trong lúc phẫu thuật băng huyết mà chết thì cũng là sau khi phẫu thuật xong không rõ nguyên nhân mà chết. Vì chuyện rất ít, cụ thể ra sao cũng không rõ.
Chương Hạo nghiến răng.
Cậu vẫn chưa đến hai mươi tuổi, vẫn chưa muốn chết.
Đây là đang bức cậu vào mức đường cùng!
Cậu quay đầu trừng mắt với Thành Hàn Bân.
Chương Hạo biết mình không thể làm loạn vô cớ được. Nhưng không nhịn được giận đến run người.
Tại sao Thành Hàn Bân không đẩy cậu ra? Nếu anh đánh cậu một trận, ném cậu ra ngoài, cậu sẽ biết ơn đến mấy.
Thành Hàn Bân bị trừng mắt liền cảm thấy có chút dao động.
Nhìn dáng vẻ của Chương Hạo, không giống như đang diễn kịch.
Hơn nữa, cậu cũng chẳng có lý do gì phải làm thế cả.
Có đứa bé này, cậu sẽ không phản đối chuyện kết hôn nữa.
Thành Hàn Bân nói, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nguyễn tiên sinh khi nào rảnh, có thể hẹn cùng nhau đi đăng kí kết hôn."
Thành Viễn Sâm hài lòng gật đầu.
Chương Hạo cảm giác như toàn thân mình đang nứt ra. Chuyện hôn nhân, sao người này có thể tùy tiện đến thế?
Có biết bản thân mình là nam phụ không hả?
Bởi vì anh quá là tùy tiện!
Bây giờ kết hôn, đợi đến khi anh nhận ra mình đã phải lòng Thôi Nhiên Thuân thì hối hận không kịp.
Thành Viễn Sâm nói, "Tiểu Chương, con đến Thành gia, ta sẽ bảo vệ con. Không có ai dám bắt nạt con nữa."
Hai ông cháu đều nhìn Chương Hạo, đợi cậu cười nói đồng ý.
Chương Hạo nói.
"Con không đồng ý."
Trong lòng cậu biết rõ. Kết hôn với Thành Hàn Bân là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cậu không muốn.
Cậu vẫn chưa thích ai hết, vẫn chưa từng yêu đương hẹn hò với ai.
Cậu không muốn cả đời này phải đối mặt với Thành Hàn Bân lạnh lùng như tảng băng.
Cậu không muốn một người chồng không bao giờ yêu cậu.
Cậu không muốn sinh con rồi, lại bị ràng buộc bởi hôn nhân.
Hơn nữa người này ghét cậu, cho rằng cậu là kẻ tâm cơ mưu kế lươn lẹo.
Sống mũi Chương Hạo cay cay, liền rụt cổ lại, cúi đầu lấy tay áo lau vội nước mắt. Khóe mắt đỏ lên.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thành Hàn Bân: Ai bảo anh sẽ không yêu em?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com