Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Không được.

Đèn đóm rực rỡ, hắt xuống khuôn mặt Chương Hạo phản chiếu ra một vòng lông xù lấp lánh.

Thành Hàn Bân đánh đôi ba cái, lại than thở thu tay, bưng mặt cậu lên. Hàng mi mềm mại chớp chớp, cong vút tựa như cánh chim.

Trên đôi cánh còn đọng lại giọt nước ướt át.

"Đau?"

Cậu lắc đầu: "Không đau."

Chương Hạo không cảm thấy đau, Thành Hàn Bân an tâm, buông tay để cậu nằm cạnh mình. Chương Hạo vất vả từ đùi Bân gia trèo xuống chui vào chăn, cậu muốn mặc áo ngủ, bởi vì cả người trần truồng cứ cảm thấy không ổn lắm, nhưng muốn đến chỗ tủ quần áo, lại phải bò qua người Thành Hàn Bân. Cậu không biết Bân gia có làm trò xấu hay không, nên bèn dứt khoát rúc người vào chăn.

Nhưng mà chăn bên góc giường có chút lạnh, Chương Hạo hé mắt, lặng lẽ quan sát Bân gia ngồi đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc nãy có phải dùng lực hơi quá không?

Bình thường cậu không tự sờ qua, căn bản không biết khống chế lực độ, lại còn vô cùng khẩn trương, Bân gia khẳng định rất đau.

Trong lòng Chương Hạo dâng lên một tia áy náy khó chịu. Cậu nhéo chăn, ngón tay lướt qua hình phượng hoàng vàng kim, rồi chạm đến hình uyên ương xanh lục, cuối cùng rơi trên mu bàn tay Thành Bân gia đặt trên gối, hời hợt lướt qua.

Thành Hàn Bân nhắm mắt, túm tay cậu lại, "Sao thế?"

"Bân gia..." Chương Hạo nháy mắt mấy cái, châm chước hỏi: "Ngài... ngài có phải không thoải mái không?"

"Hửm?"

Cậu sột soạt mò đến bên cạnh Thành Hàn Bân, dùng bàn chân lạnh như băng cọ cọ bắp chân Bân gia: "Đau sao?"

"Hửm?" Thành Hàn Bân đánh xong, cũng quên luôn chuyện đó, căn bản không nghĩ tới Tiểu Phượng hoàng còn đang băn khoăn việc vừa rồi, "Tôi đau cái gì?"

Chương Hạo cuống quýt, cậu nhớ ngày xưa quản lý tiệm cơm dặn dò bọn cậu.

"Kẻ tới đây đều là gia! Đừng cảm thấy các người cũng là đàn ông liền có thể tùy tiện đoán bậy!"

"Dù có là cô nương nổi danh nhất Bát đại hồ đồng trước kia, người ta cũng đều phải dùng chiêu trò dụ dỗ khách nhân mà thôi!"

"Hơn nữa, gia tới chỗ này dù lòng không thoải mái, cũng sẽ không chủ động nói với các cậu, các cậu làm nghề phục vụ chẳng lẽ còn phải đợi người ta mở miệng trước?"

"Khôn khéo lên chút cho tôi! Các cậu cũng là đàn ông, càng nên hiểu tâm tư khách nhân, đừng có một ngày không nhận được tiền típ, liền chạy tới đây khóc lóc kể lể. Tôi nói cho các cậu nghe, muốn lấy tiền từ chỗ tôi? Không có cửa đâu!"

Quản lý giúp Chương Hạo hiểu rằng, Bân gia chính là ông lớn như vậy, bị bóp đau cũng sẽ không thừa nhận, chỉ biết yên lặng chịu đựng.

"Bân gia, đau cứ bảo em gọi bác sĩ giúp ngài." Chương Hạo càng nghĩ càng thấy chuyện thực sự là như vậy, cậu cũng có thứ kia, tự nhiên biết nơi đó bị thương đau đớn thế nào, cho nên vội vã bò dậy, khoác tấm chăn đỏ rực trèo vào lòng Thành Hàn Bân: "Không được chậm trễ."

Thành Hàn Bân mở mắt, thấy Chương Hạo sắc mặt ửng hồng, ánh mắt còn không ngừng lén lút nhìn phía dưới chăn, rốt cuộc minh bạch, nhóc này là coi hắn thật sự bị bóp hỏng trứng, nhất thời tức đến da dầu tê dại, "Chương Hạo, em cố ý đùa giỡn tôi phải không?"

"Thời điểm tôi muốn cùng em thân thiết, em sợ đến rớt nước mắt." Bân gia gí cậu sát ngực mình, cách quần lót hồng cánh sen nghiến răng nghiến lợi xoa nắn hai quả mông mềm mại căng đầy, "Tôi cho em một con đường sống, em lại tự muốn đụng vào, còn nói tôi không được."

"Chồng em sao có thể không được?"

Chương Hạo bị bóp nằm trong ngực Thành Hàn Bân hừ hừ, "Em... em không nói ngài không được mà."

"Em con mẹ nó bảo tôi đau, không phải là nói tôi không được sao?"

"Không phải." Chương Hạo gấp chết, "Bị bệnh thì phải khám bác sĩ, sao ngài lại như vậy chứ?"

Thành Hàn Bân nghẹn họng, bị Tiểu Phượng hoàng chọc tức đến hồi lâu không nói nên câu.

Chương Hạo thấy Bân gia không nói lời nào, tưởng rằng mình đoán được chân tướng rồi, bắt đầu suy nghĩ quá trình mời bác sĩ tới xem, nếu nghiêm trọng, có lẽ phải trực tiếp đến bệnh viện Hiệp Hòa một chuyến.

A đúng rồi, phải lặng lẽ, không thể kinh động người ngoài, cho dù là Vạn Phúc với Vạn Lộc, trừ khi Bân gia lên tiếng, còn không thì không thể nói thật, dẫu sao cũng liên quan đến thứ đó, nam nhân nào cũng không có mặt mũi nói thẳng.

Người khác hỏi tới, cứ nói là chính mình sinh bệnh rồi.

Chương Hạo nghĩ, dù sao mình xương cốt thân thể vốn ốm yếu, trước kia lại còn hay đi lấy thuốc cho Chương Y Tĩnh, dù tối đến bệnh viện, cũng sẽ không ai nghi ngờ.

"Bân gia, mình đi thôi." Cậu suy nghĩ một vòng, cảm thấy kế sách của mình thật hợp lý, vội vàng kéo cổ tay Thành Hàn Bân: "Không được chậm trễ."

"Chậm trễ cái gì cơ?" Thành Bân gia đau đầu lợi hại.

Chương Hạo nhanh chóng nói hết suy tính của mình ra, nói xong, miệng khô lưỡi khô, không nhịn được xót xa nhìn Thành Hàn Bân, thậm chí còn chủ động dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Bân gia.

Nhưng mà Thành Hàn Bân không nói một lời, chỉ tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cậu.

"Kỵ y* là đại kỵ đó." Chương Hạo đành phải tiếp tục khuyên, "Bân gia, em... em có thể sinh, em còn muốn... còn muốn giúp ngài tranh gia sản mà."

(Kỵ trong kiêng kỵ, y trong y học)

Đó, vì khuyên Thành Hàn Bân khám bác sĩ, ngay cả lời xấu hổ nhất Tiểu Phượng hoàng cũng chịu nói ra.

Nói không cảm động là giả, dẫu sao đều là đàn ông, trong cơ thể đều có thêm cái công cụ tạo giống, về cơ bản lấy lập gia đình làm bổn phận.

Ở Bắc Bình bây giờ, cưới nam thê là mốt, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể làm vợ bé. Thành Hàn Bân không thể nào để Chương Hạo làm lẽ, nhưng cũng biết nếu Tiểu Phượng hoàng thật sự mang thai, lúc đó người ngoài biết được chỉ càng thêm xem thường cậu.

Đây không phải vấn đề xuất thân, mà là quan niệm sẵn có từ bao đời.

Giống như Thành lão gia tử, thê tử trên danh nghĩa chỉ có hai người, không ai biết y từng có nam thê, ngay cả trong từ đường cũng không cung phụng bài vị vị nam thê đó.

Người đàn ông ấy giống như một đóa hoa sớm nở chóng tàn, lướt qua rồi thối rữa trong đại viện nhà họ Trạch.

Đáng buồn nhất chính là, chị gái Thành Hàn Bân cho đến tận khi xuất giá, mới biết mình còn có một người cha thân sinh như vậy, cho nên sau khi lập gia đình cũng không trở về nữa, ngay cả thời điểm Thành Hàn Bân trở về Bắc Bình, cũng chỉ gửi một phong điện báo đóng kín mà thôi.

Thành lão gia tử đã nói thế nào?

Nói Thành gia là danh môn thế gia, sao có thể để cho một người đàn ông làm ô nhục cửa nhà.

Thành Hàn Bân nhìn không vừa mắt hành động của phụ thân, cũng không có ý định để Tiểu Phương hoàng ẩn núp giữa cái nơi kín cổng cao tường này, hắn phải mang Chương Hạo sát bên người, cho tất cả mọi người nhìn rõ.

Phu nhân của Thành Hàn Bân hắn vẫn rất tốt!

Chỉ là cảm động thì cảm động, Thành Hàn Bân vẫn không thể chịu nổi thái thái nhà mình nghĩ mình không được.

Lại còn là bị thái thái bóp cho không được.

Này mà nói ra liền mất hết địa con mẹ nó vị của hắn.

Không nói đến bản thân Thành Bân gia vốn chẳng có bệnh, coi như thật sự có bệnh, rồi phải nói với bác sĩ kiểu gì?

Trên đời này chẳng có bức tường nào kín gió, chỉ sợ nói ra, e rằng toàn bộ người trong thành Bắc Bình này đều sẽ âm thầm cười nhạo hắn.

Cho nên Thành Hàn Bân cười lạnh vén chăn lên, kéo cánh tay trần của Chương Hạo ôm cậu vào lòng, "Được, em đã nói đến vậy, sao tôi có thể không đến gặp bác sĩ đây?"

Chương Hạo nghe vậy, lập tức mừng rỡ.

Thành Hàn Bân bỗng chuyển đề tài, "Nhưng mà sao em biết tôi thật sự không được?"

"...Vẫn nên thử một chút mới phải."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com