Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 1

Một buổi tối thứ 7 như thường lệ, đi làm rồi lại nghiên cứu , và đi ăn tối với Nahyun.

- Em ngủ ngon nhé – Jiwoong vuốt lọn tóc xoăn mềm mượt của Nahyun và không quên tặng cô một nụ hôn trên má – Anh yêu em!

- Em cũng yêu anh. Em vào nhà đây. Anh về cẩn thận nhé!

Đợi Nahyun vào nhà an toàn, anh quay bước về nhà. Chợt thở dài vì nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình. Đường đường tốt nghiệp bằng giỏi trường Y, cơ mà chỉ vì cái tội "nghèo" mà đã 2 năm rồi anh vẫn chưa được đặt chân vào bệnh viện. Anh phải chật vật lắm mới xin được chân chạy bàn trong một nhà hàng vào buổi sáng và nhân viên phục vụ vào chiều tối. Lắm lúc chỉ muốn buông xuôi mọi thứ nhưng anh nghĩ tới ba mẹ, tới tấm bằng giỏi vinh dự và cũng vì tương lai của một con người nên anh cắn răng chịu đựng, hiển nhiên không thể tránh khỏi lời ra tiếng vào của bọn gato hay bị mắng vì lỡ tay làm thiệt hại một vật nào đó.

- Haizzzz, Kim Jiwoong à, cố lên, mày phải nghĩ cho Zhanghao chứ. Mày còn phải cưới Nahyun nữa mà – Jiwoong vừa đi, vừa lẩm bẩm động viên bản thân. Bất giác một giọt nước trong suốt rơi ra từ khóe mắt anh, ngước mắt lên bầu trời cao rộng kia. Hôm nay trăng tròn và đẹp lắm, nhìn kìa bên cạnh còn có 2 ngôi sao sáng như xoáy vào tâm trí anh – Ba mẹ ơi hãy luôn phù hộ cho con, con chỉ còn một bước nữa thôi, con đã hứa sẽ chăm sóc Zhanghao tử tế, không để nó bị thua thiệt ai cả, nên hai người hãy luôn ở bên tụi con nhé. Con nhớ ba mẹ lắm.

"Now we're not alone..." - Chuông điện thoại vang lên....

- Yeoboseyo

- ....

- Lại đánh nhau nữa sao? Hì

- ...

- Được rồi, hyung tới ngay đây.

Cất điện thoại vào túi, anh mỉm cười nhẹ rồi đi thẳng hướng ra đường lớn. À chẳng qua là cái cậu Hanbin kia chả biết hôm nay lại đi gây gổ với ai, hay giận dỗi gì rồi lại gọi anh tới tâm sự đây.

---- 1 năm trước -----

- Đúi ghê hôm nay làm thay Minki cực muốn chết luôn.. úi

Jiwoong vừa tan làm đang trên đường về thì chân anh đụng trúng vật gì đó, mém chút nữa anh ngã ập mặt rồi. Mà nhìn kĩ hình như là

- Ơ cậu gì ơi, tỉnh lại tỉnh lại đi? – anh tát liên tục vào mặt cậu thanh niên ấy. - Aiss bầm dập tùm lum vầy chắc vừa đi thanh toán nhau về rồi. Mà biết nhà cậu ta ở đâu mà đưa về chứ

Anh tặc lưỡi một cái rồi vác các cục nợ kia về nhà mình. Những chuyện băng bó, chăm sóc người bệnh đối với anh chỉ là muỗi thôi. Sau khi chắc chắn cậu ta được cứu chữa cẩn thận rồi, anh đi tắm rồi vào bếp tim cái gì đó bỏ bụng.

- Ưm.. đầu tôi... ouch

- Cậu tỉnh lại rồi hả? – thấy người kia dậy anh lật đật chạy tới

- Tôi đang ở đâu vậy? – cậu ta nhìn một lượt căn nhà với ánh mắt e dè (người ta công tử ở nhà lầu quen rồi)

- Ở nhà tôi, xin lỗi nó có hơi ...

- Không tôi không có ý đó – sau đó hắn lục lọi trí nhớ, rồi nhìn những vết thương đã được băng bó cẩn thận trên người mình – anh .. cứu tôi đúng chứ?

- Hì – Jiwoong cười hiền – tôi thấy cậu nằm ở góc đường ý, mém nữa tôi vấp phải cậu té dập mặt rồi, mà tôi cũng chả biết nhà cậu ở đâu nên tôi đưa cậu về nhà tôi đỡ, sẵn nhà cũng có thuốc.

- Anh là bác sĩ sao?

- Có thể cho là vậy – anh thoáng buồn – tôi tốt nghiệp được 2 năm rồi mà vẫn chưa được đi làm

- *sốc tập 1* Nhưng tay nghề anh có vẻ không tầm thường

- Tôi được bằng giỏi lận đấy

- *sốc tập 2* Vậy anh chắc phải lớn hơn em rồi? em mới năm 2 thôi. – nói đoạn cậu cười thật tươi, lộ ra 2 chiếc lúm đồng tiền râu mèo – em là Sung Hanbin. Làm bạn nhé hyung!

- Hyung là Kim Jiwoong. Hyung rất vinh hạnh.

----- trở về hiện tại -----

"Kính koong"

- Chào tiền bối.. ơ .. – mặt ngơ

- Chào em, em là bạn Hanbin hả? – Jiwoong nhìn cậu nhóc đang đơ trước mặt, bật cười

- Dạ .. dạ Hanbin nó đang chờ tiền bối đó ạ

- Gọi "hyung" được rồi nhóc – Jiwoong lại trưng ra cái nụ cười đốn tim người ta

"Tim ơi mày bị cái gì vậy nè, sao mà đập nhanh dữ vậy? nhưng hyung ấy thật sự rất... rất ... aisshhh Matthew ơi là Matthew"

- Sao đây nhóc? Hôm nay lại gây sự với ai để người ta uýnh rồi kêu hyung tới băng bó cho hả?

- Yah sao mỗi lần gặp em là hyung nghĩ ngay tới chuyện đánh đấm thế? – Hanbin ngồi gác chân lên ghế đáp lại

- Haha rồi nói xem chuyện gì hở Hanbin badboy – nói chứ Jiwoong quen với Hanbin cũng được mấy tháng rồi nên gia đình, học hành, độ bad boy đầu gấu ăn chơi gì của Hanbin anh biết hết, và cái con người thật của Hanbin ẩn sau cái vỏ bọc đó đương nhiên anh cũng hiểu được.

- A Matthew lại đây – thấy Matthew tới liền gọi cậu – Hyung ơi thằng có một mẩu này là tri kỉ của em này

- Sao hyung chưa bao giờ nghe em kể vậy?

- Nó mới về nước á hyung – Hanbin nhanh nhảu

- Dạ chào hyung, em là Seok Matthew ạ – Matthew cúi đầu thật sâu và nở một nụ cười đáng yêu cực kì của mình.

Cả 3 nói chuyện rôm rả, tâmtrạng thì thoải mái, duy có Matthew thì hơi khác khác và Jiwoong chính thức được làm việc với tưcách là bác sĩ riêng cho Sung gia.

--- Ở Gangwondo ----

- Trái cây tươi đây, trái cây tươi ngon nhà trồng đây 

- Zhanghao à con ra đây rồi bài vở như thế nào? – một bà cụ nhìn cực kì phúc hậu đang nói với đứa cháu trai ngoan ngoãn

- Hì nội quên là con vừa thi đại học xong sao? Con đang chờ kết quả, ra đây phụ nội bán vui lắm nội ơi

- Nắng nóng muốn chết chứ ở đó mà vui, thằng nhóc này

- Bác có thằng cháu có hiếu ghê – một người khác ở gian hàng bên cạnh

- Nội con là nhất đó cô ơi – Zhanghao ôm lấy bà rồi dụi đầu vào tấm lưng gầy lam lũ ấy

- Haohao ơi Haohao – có tiếng ai đó gọi em

- Gì nữa đấy Sujeong? - em lại chả quen quá cái nết của nhỏ bạn thân

- Hộc.. hộc..mệt quá

- Nè nước nè, có chuyện gì mà nhìn mày hớt ha hớt hải vậy? ê ê con gái con đứa uống nước kiểu kì cục mày 

- Nhìn này – sau khi bình thường trở lại Sujeong đưa cho cậu một tờ giấy – mày giỏi lắm thằng khỉ

- Gì đây.... Eomeo – em không tin vào mắt mình nữa – nội ơi con đậu đại học rồi nội ơi. aaaaaaaaaaaa – em ôm chầm lấy bà nội rồi hét um sùm sau đó cả chợ kéo lại chúc mừng em, khỏi phải nói em hạnh phúc cỡ nào.

Zhanghao báo ngay cho Jiwoong, anh cũng vui mừng cực kì khi nghe tin em đậu đại học, vị trí cao nhất và được trường lo toàn bộ chi phí, bởi cho dù có bán trái cây hay làm phục vụ bao nhiêu năm cũng không thể trả nổi tiền học 1 năm ở Jebewon. Hôm chia tay bà nội với con Sujeong, em khóc nhiều lắm, em có bướng bỉnh đấy, lòng tự trọng em cao lắm đấy nhưng dù vậy em cũng không mạnh mẽ như Jiwoong. Lên tới Seoul, em thật sự bị choáng ngợp bởi sự xa hoa, tấp nập của nó. Hai anh em ở trong một căn nhà eo hẹp nhưng em chẳng để tâm lắm, chả phải em đã sống như thế mười mấy năm còn gì? Em là ai chứ Zhanghao đó, đại học Jebewon đó chứ đừng đùa. Nhưng Zhanghao à, làm sao em biết được Seoul nguy hiểm như thế nào chứ.

Ngày nhập học, thằng bé với chiếc balo nâu cũ của anh trai, mặt ngơ không thể tả cầm trên tay tập hồ sơ với lại cái bản đồ của trường ĐH lớn nhất nước này. Đi vòng vòng em gặp được một nhóm người mà có vẻ là năm 3 năm 4 gì đó

- Cho em hỏi phòng thầy Hiệu trưởng ở đâu vậy ạ? – em ngây thơ hỏi đám sinh viên đó

- Hử - Youngmin nhìn một lượt – năm 1 sao?

- Vâng ạ

- Nhìn là biết dưới quê lên phải không nhóc? – Kyungnam châm chọc

- Dạ em từ Gangwondo ạ - vẫn ngây thơ

- Ông già Dongho đó lại rước thêm đứa nhà nghèo vào đây nữa vậy? – bỗng có một giọng nói trầm nhưng lại băng lãnh vang sau lưng em – Gì đây, chắc lại là nhờ cái đống học bổng dở hơi chứ gì? 

- Hanbin phán câu nào câu nấy đúng vỡi

- Không cần nặng lời thế chứ ạ – em nãy giờ kiềm chế

- Gì ? Mày vừa nói gì? – Jonghyun bước gần lại em

- Mấy tiền bối quá đáng rồi đó ạ

"bịch" – Jonghyun xô em ngã sõng soài ra đất, cổ tay em vì thế mà rướm máu

- Mạnh mồm quá nhỉ? Dạo này tụi nhà nghèo phách ghê thật. Sống nhờ tiền học bổng của nhà anh đây mà cứ làm như mình thanh cao lắm. Nè nhóc – nói tới đây hắn ngồi xuống trước mặt em

Em ngước lên nhìn hắn "tách tách" (tiếng chụp hình đấy) Hanbin nhà ta bị đứng hình bởi ai kia rồi. Da trắng, môi đỏ hơi chu chu, mắt to ngấn nước làm hắn chao đảo cứ ngỡ thiên sứ, cứ như có dòng điện chạy dọc sống lưng, làm hắn không thể tiếp tục lăng mạ em. Hắn ra hiệu cho cả đám bỏ đi. Cả bọn vừa đi đươc vài bước, lúc này em mới gom đồ đứng dậy.

- YAH MẤY NGƯỜI NGHĨ MẤY NGƯỜI GIÀU MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM SAO? TIỀN MẤY NGƯỜI LÀM RA CHẮC? TÔI NGHÈO CHỨ KHÔNG HÈN.

- Aisss cái thằng này phải dạy cho nó một bài học – Youngmin hùng hổ chạy tới chỗ em nhưng đã bị hắn ngăn lại – Hanbin sao..

- Thằng nhóc đó... để tao xử lý – rồi nở nụ cười nham hiểm. lúc này hắn cũng đang rối, nửa vì em quá xinh đẹp nhưng vì em phản kháng như thế làm hắn lại nửa tức, chẳng biết hắn sẽ làm gì. Hanbin bad boy đầu gấu đã xuất hiện rồi đây.

END CHAP 1.

P.S: Mọi người cho mình xin nhận xét với nha. Mn có thể gọi mình là au, hay bà, hay Na gì cũng được nè. Cảm ơn mn đã đọc chap này nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com