bao nhiêu cho đủ một kết thúc-
Một ngàn năm trước.
Nàng rời đi để lại hắn một mình cô độc chống chọi với thế gian. Ngày ngày ôm lấy nỗi nhớ mong, vết thương kí ức bước vào giấc mộng hằng đêm dày vò lấy tâm can hắn. Rằng hắn nhớ nàng, hắn muốn nhìn ngắm gương mặt khả ái của nàng đến nỗi việc hít thở qua ngày cũng thật khó khăn.
Một ngàn năm sau.
Nàng thật sự đã ở đây rồi, trước mặt hắn bằng xương bằng thịt. Không còn là thân ảnh mờ nhạt vừa chạm vào liền tan biến mà hắn vẫn thường mơ thấy. Có điều đôi mắt trầm buồn như ánh chiều tà hoàng hôn năm nào giờ lại bừng lên rực rỡ như mặt trời sớm bình minh.
"Liễu Trân."
Cái tên này không biết hắn đã bất lực thốt lên bao nhiêu lần mỗi khi vật lộn trong khoảng trống rộng toác tự mình dựng nên. Ấy vậy mà ngay lúc này đây hai chữ đó cứ ngập ngừng ở đầu cuống họng mãi mới có thể phát ra thành tiếng.
"Cậu là bạn học Choi đúng không. Thầy Kim bảo tớ là cậu ở đây."
Người con gái khẽ nhăn mày khi nghe hắn gọi cái tên ấy. Mái tóc đen tuyền xõa ngang vài, tay phải ôm mấy quyển sách, tay trái giữ một túi đồ. Liễu Trân ở kiếp này chắc vẫn đang là một sinh viên.
Và như bao lần, nàng lại quên mất hắn là ai.
Đôi tay vươn ra muốn chạm lấy người nhưng rồi lại phải hụt hẫng thu về. Đưa mắt xuống tấm thẻ sinh viên trước ngực 'Shin Ryujin' , là tên nàng. Hắn không nhớ mình đã luống cuống nhận túi đồ từ tay em thế nào, không biết bằng cách nào để cố giữ cho nước mắt không rơi. Soobin gắng gượng kéo cao khóe môi lên, chất giọng vẫn còn run run.
"Là tôi đây. Em có nhớ tôi là ai không?"
Ryujin nhìn nụ cười như vỡ vụn trước mắt lồng ngực bất giác lại đau âm ỉ. Nhưng cho dù suy nghĩ nửa ngày trời vẫn không thể nhớ nổi con người xa lạ trước mặt. Em nghiêng đầu lịch sự cười lại với hắn.
"Thật ngại quá, chúng ta từng gặp nhau sao?"
Hắn cúi đầu không để em thấy nét chua xót trên gương mặt, bàn tay siết chặt túi đồ như tự siết lấy trái tim mình. Soobin lại ngẩng lên nhìn em thêm lần nữa, vẫn đang ngây người khó hiểu nhìn mình, hắn cười nhạt.
Liễu Trân à, ta đợi người những một ngàn năm.
Hắn đi cả quãng đường dài như thế, tại sao một chút thân thuộc từ đáy mắt người cũng không có. Đang mơ màng giữa quá khứ và thực tại, hắn chợt cảm thấy trán mình được một bàn tay mát lạnh áp vào. Ryujin nhón chân để có thể quan sát mặt hắn rõ hơn, giọng xen chút lo lắng.
"Cậu không sao chứ, tôi thấy cậu có vẻ hơi mệt."
Đối mặt với em ở cự ly gần sau một khoảng thời gian dài, không khỏi khiến tim hắn chậm mất một nhịp. Nét mặt Soobin trở nên tươi tỉnh hơn, nắm lấy bàn tay em đang yên vị trên trán mình, nhẹ nhàng như đang nâng lấy thứ gì đó thật trân quý, khẽ cười.
"Đối với ai em cũng tốt như thế này sao?"
Lần này người hụt mất một nhịp lại là Ryujin, bối rối rụt tay về, ngại ngùng vén mái tóc mình ra sau mang tai.
"À, tôi không..."
Em ngập ngừng không biết nên giải thích như thế nào. Bởi chính em cũng không nhận ra mình đã không đành lòng khi nhìn thấy nét mặt khổ sở ấy. Ryujin không muốn để hắn phải chịu đựng một mình. Hắn chưa bao giờ ngừng rời mắt khỏi em, thói quen vuốt tóc dù là trước đây hay bây giờ vẫn không thay đổi.
"Hình như tiết tới tôi học cùng lớp với em. Lớp của giáo sư Kim đúng không?"
Hắn nhướn mày, đập tay vờ như phát hiện sự trùng hợp nào đó. Thật ra là mạnh dạn đoán đại, nếu như Kim Taehuyng đã nhờ vả em thì cũng coi như có quen biết. Ryujin hơi bất ngờ nhưng cũng im lặng cùng hắn đến giảng đường.
Vào trong lớp học, hắn chẳng chút ngần ngại mà kéo ghế ngồi cạnh em. Ryujin vừa ngồi xuống liền lôi sách vở ra rồi chăm chú viết cẩn thận vào quyển sổ ghi chép mà chẳng thèm để ý đến hắn. Quả nhiên tiết này là do Taehuyng đứng lớp, nhìn thấy sự xuất hiện của hắn bất giác liền che miệng ho khan. Đợi lúc cả lớp đang tập trung làm bài tập mới cẩn thận đến gần chỗ hắn khẽ giọng.
"Cậu ở đây làm gì? Nhanh đưa đồ về, trước khi Bae Joohuyn đến đây giết tôi."
Soobin cũng không vừa, ngả người về phía sau rồi ngước lên thì thầm nhưng đủ để người bên cạnh nghe thấy.
"Vậy lần sau đừng có sai vặt Ryujin nhà tôi nữa."
Và thế là thay vì trông nom đóa sen như trước đây, hắn giờ đây bám theo em gần như 24/24 giờ. Ban đầu Ryujin coi đó chỉ là trùng hợp. Nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười em bắt gặp hắn đi cùng con đường với mình thì không còn gì để giải thích nữa rồi. Em dừng bước, quay người lại thì thấy hắn cách đó tầm vài bước chân, liền hắng giọng.
"Này bạn học Choi, cậu là kẻ bám đuôi sao? "
Nhìn thấy hắn chỉ đứng cười, Ryujin vội nóng nảy bước đến, bộ dạng trông như sắp đánh nhau đến nơi. Nhưng mà từ góc độ của Soobin nhìn xuống thật ra đều cảm thấy rất dễ thương mà thôi.
"Nếu cậu còn tiếp tục, tôi sẽ báo cảnh sát tội quấy rối đấy. Còn nữa cái gì mà Ryujin nhà tôi chứ."
"Tôi còn chẳng quen cậu."
Khóe môi hắn đang dâng cao liền khựng lại, cơ mặt co cứng, trái tim hân hoan mấy ngày này chợt chùng xuống. Ryujin lạnh lùng quay lưng tiếp tục bước đi thì nghe giọng hắn gọi lớn phía sau.
"Em đã hứa sẽ nhớ tôi cơ mà."
Kể cả kiếp sau ta vẫn sẽ nhớ ngươi và yêu ngươi.
Trong tiếng ồn ào của xe cộ, len lỏi tiếng lòng em như ở xa xưa vọng về gợi nhớ đến mảng kí ức bị chính mình bỏ quên đâu đó. Ryujin thấy khung cảnh trước mặt mờ đi, xen vào đó như bóng dáng ai sừng sững cưỡi hắc mã tiến về phía trước. Em mơ hồ nghe thấy tiếng người con trai hét lớn phía sau trước khi bóng đen ập đến.
Rầm.
Tấm biển quảng cáo lung lay rồi không đợi mà rơi thẳng xuống ngay chỗ em. Nhưng Ryujin chẳng hề gì bởi đã có người dùng cả tấm lưng rộng lớn ôm gọn, che chắn lấy cơ thể nhỏ bé của em. Ryujin cố lách ra khỏi thân hình nặng nề đang ngã khụy trên người mình. Người đi đường dồn đến ngày một đông, nhận thấy nét mặt nghiêm trọng từ họ em vội chuyển ánh nhìn sang bả vai hắn. Dù Soobin mặc sơ mi đen nhưng em vẫn có thể thấy máu chảy ướt đẫm cả một vạt áo.
Ryujin hốt hoảng, lắp bắp chưa nói nên lời thì đã bị hắn nắm tay kéo đi. Em chỉ biết bị hắn đưa lên xe rồi mang đến một tòa nhà nào đó nhìn vẻ như rất đắt đỏ. Mặc dù trên đường em đã nghĩ đến tình huống bị bắt mang đi bán nội tạng nhưng nhìn thấy vết thương vẫn không ngừng rỉ máu thì liền quên đi ý nghĩ đó.
Mở cửa bước vào, Ryujin đoán đây là nhà hắn. Em sửng sốt nhìn xung quanh, mọi thứ tựa như một bảo tàng thu nhỏ vậy. Từng món đồ cũ kĩ được cất giữ cẩn thận, hình như đã xuất hiện từ rất lâu rồi. Từ hỷ phục đỏ rực đến mũ phượng lấp lánh, từ trường kiếm uy dũng đến bộ giáp im lìm như đang ngủ say. Nhìn quanh một lượt, Ryujin cảm thấy như đang sống ở thời đại cách đây hàng mấy thể kỉ vậy.
Và em bị một vật nhỏ hoàn toàn thu hút ánh nhìn. Nó được đặt ở nơi khó tìm nhất như sợ người khác nhìn thấy mà mang đi.
Là cây trâm nhỏ trên đó khắc một liên hoa.
Em khóc. Không hiểu sao em lại rơi nước mắt, tâm cũng rất đau như bị ai đó bóp ngạt. Rất nhanh Ryujin đưa tay gạt nhẹ nước mắt, lắc đầu cho tinh thần tỉnh tảo lại, có lẽ sắp thi cuối kì nên em hơi nhạy cảm.
Em nhìn thấy hắn đang tựa người vào cửa, trên tay còn giữ hộp cứu thương, áo sơ mi đã mở hai cúc trên cùng, cảnh tượng có chút mê hoặc. Ryujin cố tản lờ rồi vờ nhìn ngó sang nơi khác, hít một hơi điều hòa lại giọng nói.
"Cậu học khoa lịch sử à sao có được mấy thứ này."
"Một người rất giỏi thất hứa để lại cho tôi."
Hắn tiến đến đặt hộp cứu thương xuống bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Bắt gặp ánh mắt em vẫn đang trân trân nhìn mình thì mỉm cười, gõ gõ vào chiếc hộp.
"Em không định trả ơn công cứu mạng vừa rồi sao."
Ryujin bây giờ mới sực nhớ đến tai nạn vừa rồi, vết thương bên vai hắn có vẻ như cũng không hề nhỏ. Lúc này mới vội chạy đến lóng ngóng mở hộp sơ cứu ra. Còn hắn chẳng đợi Ryujin nhắc đã cởi bỏ áo sơ mi rồi quay hẳn lưng lại với em. Ryujin thật muốn kiếm một cái chỗ để chui xuống, chắc hắn cũng nghe thấy tiếng tim đập như trống biểu tình của em rồi.
Run rẩy một hồi cuối cùng cũng băng bó xong. Dường như đã quen với thân hình trước mắt nên em giúp hắn thay áo luôn. Ngón tay gài cúc của em chợt dừng lại khi thấy vết sẹo nhỏ nơi ngực trái của hắn. Soobin biết em vừa nhìn thấy điều gì, giọng hắn trầm trầm phảng phất nỗi u buồn chôn giấu tường tận mấy kiếp người.
"Nơi đó...đau lắm."
Là vết sẹo ngàn năm không thể chữa lành. Ryujin nghe hắn nói, như muốn xoa dịu nỗi lòng hắn, bất giác đưa tay chạm nhẹ lên nó. Như một chìa khóa mở ra cánh cửa miền kí ức. Quá khứ cứ thế trở về lấp đầy lấy tâm trí em.
Kể cả kiếp sau ta vẫn sẽ nhớ ngươi và yêu ngươi.
Em ngước lên nhìn hắn, khóe mắt đã rưng rưng nước rồi chảy dài trên gò má xinh đẹp. Soobin thấy vậy, tia ngạc nhiên hiện lên trong đáy mắt. Định nói điều gì thì bị em chặn đứng mất dòng suy nghĩ.
"Vương gia."
Hắn nghe đến đấy, như đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ rất lâu, không chần chừ mà kéo em vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại nơi em. Còn em đã òa lên khóc nức nở trong lồng ngực ấm áp của hắn. Cảm giác này kể cả ngàn năm trước hắn cũng chưa một lần được hưởng thụ trọn vẹn.
"Ta nhớ ngươi, Tú Bân."
Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu đau đớn hắn lặng lẽ chịu đựng suốt ngàn năm chỉ vì lời nói của em mà một khắc liền bỏ lại sau lưng. Từ bây giờ có thể ôm lấy em, sống một cuộc đời bình phàm mà em vẫn hằng mong muốn. Hắn dịu dàng hôn lên khóe mi hãy còn đọng nước, tựa đầu vào em, giọng nói thủ thỉ vẫn còn vương nét cười.
"Liễu Trân, người thật sự đã trở về rồi."
Một kết thúc cho dù là mười năm, một trăm năm hay một ngàn năm cũng chưa bao giờ là đủ nếu không còn hai ta.
hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com