Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19 : Vương Tiêu

P/s : Tác giả đã lười đặt tên mn thử chọn một cái tên xem sao :v 

Tiêu Chiến được đưa vào viện cấp cứu đã đến tai mấy vị phụ huynh , bốn ông bà mau chóng đến xem tình hình , vừa bước vào khu vực cấp cứu nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi sững ở đó như trời chồng , một thân âu phục vốn rất tươm tất nay lại dính loang lổ máu khiến ông bà trông vào mà cũng thấy sợ , bà Vương tức tối chạy lại nắm lấy cổ áo cậu lớn tiếng trách móc :

- " Cái thằng con bất hiếu này , chẳng phải mẹ đã bảo phải chăm sóc cho Tiêu Chiến sao ? Hả ? Tại sao lại để thằng bé bị thương thành ra như vậy ? " . 

- " Bà bình tĩnh trước đã " . Ông Vương vội vàng gỡ bà ra trấn tĩnh . 

- " Phải đó bà thông gia , đây là bệnh viện tôi tin Tiêu Chiến sẽ không sao đâu " . Ông Tiêu lên tiếng . 

Vương Nhất Bác không đáp lại chỉ trầm mặc cúi đầu không rõ tâm tình hiện tại của cậu ra sao nữa . 

.

.

.

.

..

Tiêu Chiến nằm trong phòng cấp cứu đã hai tiếng đồng hồ mà đèn cấp cứu vẫn còn sáng , Bà Vương cứ đi qua đi lại cho đến khi bác sĩ phẫu thuật bước từ trong ra , Vương Nhất Bác liền xông tới nắm áo ông ta :

- " Anh ấy thế nào rồi ? " 

- " Cậu bình tĩnh buông tôi ra trước , bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng do vết thương khá sâu nên có thể hai , ba ngày hoặc là một tuần mới có thể tỉnh lại người nhà cứ yên tâm " . Bác sĩ phụ trách cấp cứu lên tiếng , sau đó rời đi , một lúc sau anh cũng được chuyển qua phòng hồi sức dành cho bệnh nhân VIP . 

Mọi người nhanh chân đi theo , bác sĩ vào kiểm tra một lượt máy móc và tần số rồi ra ngoài . 

Trong căn phòng bệnh nồng nặc mùi sát trùng tỏa ra thật khó chịu nhưng chẳng ai còn quan tâm đến nó nữa . 

Đôi mắt Vương Nhất Bác vẫn luôn hướng về phía anh , không xao động dù chỉ một chút , cứ nhìn anh như vậy , không nhúc nhích , không nói chuyện . Người duy nhất để ý đến tâm tình của cậu lúc này là mẹ Tiêu , bà khẽ thở dài rồi nói :

- " Chúng ta ra ngoài thôi , để Nhất Bác chăm sóc cho Tiêu Chiến là đủ rồi " 

- " Sao có thể , tôi không thể tin vào sự chăm sóc của nó nữa " . Bà Vương phản bác 

- " Dù sao thì chuyện giữa hai chúng nó mấy người chúng ta vẫn nên để chúng nó tự giải quyết với nhau đi " . Bà Tiêu lần nữa lên tiếng sau đó mấy vị phụ huynh cũng rời khỏi . 

Lúc này Vương Nhất Bác mới chậm chầm di chuyển đến chỗ anh nằm ngồi xuống , nhìn khuôn mặt anh yên tĩnh như đang ngủ nhưng đôi môi không còn hồng hào nữa mà thay vào đó nó trắng bệch , khuôn mặt xanh xao , vùng bụng còn băng bó , bàn tay thì cắm ống truyền dịch . 

- " Tiêu Chiến " . Cậu tha thiết gọi anh , nước mắt cố kìm nén đến giờ đã rơi xuống chậm rãi mà liên tục . 

- " Xin lỗi , xin lỗi , là em không tốt " . Vừa nói hai tiếng xin lỗi , vừa thổn thức .

Nhưng trong căn phòng chỉ có một mình cậu độc thoại cùng tiếng máy móc y tế . 

Trầm lặng ngồi nhìn anh một hồi lâu , mới đứng dậy cầm tay anh :

- " Tiêu Chiến , nghỉ ngơi chút nha , đến khi tỉnh lại em sẽ không để anh chịu thương tổn nữa " . Đôi mắt cậu đỏ ngầu , xa xăm nhìn xuống rồi ra ngoài . 

Mấy vị phụ huynh vẫn còn ngồi đó , cậu lên tiếng :

- " Ba mẹ , mọi người chăm sóc cho Tiêu Chiến một lúc con có việc cần phải đi " . 

Ông Vương gật đầu như đã hiểu sau đó Vương Nhất Bác tức tốc chạy ra ngoài lái xe đến đồn cảnh sát .

----

Trước cổng đồn cảnh sát , một chiếc xế hộp màu đen đang chầm chậm tiến lại gần , một chàng trai với thân  sơ mi trắng có vẻ như đã cởi bỏ chiếc vest ngoài , khí chất bức người bên cạnh là thư kí và luật sư , là Vương Nhất Bác , sải những bước chân dài tiến vào . 

Bên trong này cảnh sát đang làm việc với Du Ngọc Phương , hắn nhìn thấy cậu liền chạy tới :

- " Nhất Bác , Nhất Bác là anh tới cứu em phải không ? anh ta chết rồi nên anh đến đây để dẫn em về phải không ? " 

( Ê SAO NGU ZỊ ?

Hất văng cậu ta ra , Vương Nhất Bác lên tiếng nói với viên cảnh sát :

- " Đây là toàn bộ tài liệu phạm tội của cậu ta , tôi đề nghị các anh tra cứu và thực hiện thật nghiêm cho tôi với người này . Tôi muốn kiện cậu ta tội vu khống và cố ý giết người " 

Du Ngọc Phương như một cái cây chết sững khi nhìn thấy luật sư bên cạnh cậu đang chuyển giao tài liệu cho phía cảnh sát : 

- " Nhất Bác , sao anh có thể làm thế với em ? Tất cả em làm đều là vì anh cơ mà " .  Du Ngọc Phương gào lên . 

- " Cậu cứ đợi ngày ra tòa đi , đừng lấy cớ yêu tôi đề bào chữa những kẻ đồng lõa với cậu , toàn bộ toàn bộ tôi sẽ đều bắt chúng trả giá " . Đôi mắt Vương Nhất Bác bây giờ chính là hận thù , hận không thể xé người trước mặt ra làm đôi . 

Nói xong cậu cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ này , bệnh viện còn Tiêu Chiến đang chờ cậu quay trở lại , nhất định cậu sẽ không tha cho Du Ngọc Phương .

.

.

.

.

.

Hai ngày qua trong bệnh viện , Vương Nhất Bác lúc nào cũng túc trực bên cạnh anh mọi lúc , trông cậu có vẻ như đã rất mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn cố gắng mở ra để hoạt động chăm sóc anh . 

Bác sĩ và y tá vừa rồi có đi vào khám cho anh , nói rằng vết thương đang trong quá trình hồi phục rất tốt chắc sẽ sớm khỏe lại , Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi chỉ gật đầu máy móc nhưng vẫn cố gắng tiếp thu họ .

Đợi khi những người kia rời đi , cậu mới lặng lẽ cầm tay anh nói : 

- " Tiêu Chiến , em buồn ngủ quá , anh mau mau tỉnh lại được không ? hay bây giờ em ngủ một xíu thôi , một xíu thôi em sẽ dậy với anh nhé ! " . 

Ngay sau đó đã không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập tới ,  Vương Nhất Bác nằm xuống ngủ . 

Căn phòng bây giờ chìm vào im lặng chỉ có vài tiếng líu lo ríu rít của mấy con chim đậu ngoài cửa sổ và một vài tia sáng nhỏ của mặt trời . 

Qua một lúc ngón tay của người đã ngủ được hai ngày như thể đã muốn thức dậy , anh khẽ động đậy một chút rồi mở mắt ra . 

Trước tiên là một trần nhà màu trắng , rồi nhìn đến xung quanh , đập vào mắt anh là hình ảnh đầy mệt mỏi của Vương Nhất Bác , anh đoán chắc là cậu đã chăm sóc anh suốt những ngày qua đôi môi khô khốc khẽ mỉm cười ấm áp mà nhìn xuống . 

Vương Nhất Bác vào giấc được một lúc thì chợt tỉnh , Tiêu Chiến ngay lập tức nhắm mắt . 

Dù ngủ chưa tới 10 phút nhưng cậu lại cầm tay anh :

- " Xin lỗi , em ngủ hơi lâu , nhưng anh cũng ngủ lâu quá , tỉnh dậy cãi nhau với em được không ? " 

Tiêu Chiến ở trên giường nghe thấy vừa xúc động , vừa tức cười , không nhịn được mở miệng :

- " Thằng nhóc nhà em thích cãi nhau với anh như vậy à ? " 

Nhìn Tiêu Chiến đã tỉnh còn mỉm cười , Vương Nhất Bác hoàn toàn vui sướng đến ôm chặt anh lại rơi nước mắt : 

- " Tỉnh rồi , lão bà của em tỉnh rồi , nhớ anh nhiều " . 

- " Đau đau , anh là bệnh nhân đó " . Tiêu Chiến nhắc nhở lúc này Vương Nhất Bác mới ý thức được xin lỗi mà buông ra gọi bác sĩ vào khám cho anh . 

--------------

END CHAP 19 . Hẹn Gặp Lại 

:v Nghe nói mn mún đốt nhà iêm hic -.-

Tác giả

[[IN]] Lazy Worm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com