Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Có một chuyến xe buýt đi thẳng từ tiểu khu nhà Sở Manh đến nhà Tiêu Chiến. Lúc này đã hơn 10 giờ, khi bọn họ đi đến điểm chờ xe buýt, chuyến xe cuối cùng cũng vừa đến.

Người dân ở thành phố S thường nghỉ ngơi từ sớm, cho nên trên xe cũng chỉ có vài người ngồi. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lên xe, ngồi ở hàng ghế phía sau cạnh cửa sổ.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn đông nhìn tây, có vẻ rất vui vẻ, không khỏi hỏi: "Ngồi quen Bentley rồi, ngồi xe buýt có sao không?"

Tiêu Chiến ngồi bên cửa sổ, gió đêm phả vào má anh, nhưng không quá lạnh, ngược lại còn có cảm giác sảng khoái.

Anh vươn tay ra ngoài cửa sổ, hưởng thụ cảm giác gió quét vào lòng bàn tay, híp mắt cười nói: "Nói thật, ngồi xe buýt còn dễ thở hơn ngồi Bentley."

Vương Nhất Bác nhướng mày, khoé miệng nở nụ cười, "Ông Bentley mà nghe thấy lời này của cậu, nhất định sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy." Cậu túm lấy bàn tay Tiêu Chiến đang vươn ra ngoài cửa sổ kéo về, ôn tồn giảng giải: "Theo lẽ thường, để an toàn, lúc ngồi xe buýt thì không được thò tay ra ngoài cửa sổ."

Tiêu Chiến mỉm cười: "Tôi vui quá nên quên mất."

Vương Nhất Bác lấy tai nghe màu đen trong cặp sách ra, lại lấy thêm một vật thể hình vuông màu đen, cắm tai nghe vào.

Tiêu Chiến tò mò: "Đây là cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Cậu chưa từng thấy sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

Vương Nhất Bác ấn công tắc, màn hình điện tử của khối lập phương sáng lên. Tiêu Chiến nghiêng người nhìn, hoá ra là danh sách bài hát mới cập nhật trên phần mềm nghe nhạc.

"Đây là máy nghe nhạc MP3, hai năm trước đây rất thịnh hành." Vương Nhất Bác vừa nhét một chiếc tai nghe vào tai anh, nói: "Nghe thử một chút xem, chất lượng âm thanh cũng không tồi."

Bên tai là một ca khúc hát live, đó là bản cover "Tận thế" mà Châu Kiệt Luân từng hát trong một concert.

Có một chút buồn bã trong giai điệu nhẹ nhàng của bài hát, thêm vào đó là giọng hát lười biếng mà thâm tình riêng biệt của Châu Kiệt Luân.

Tiêu Chiến lắng nghe một lát, đột nhiên quay đầu hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu có tin vào ngày tận thế không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi là người vô thần."

Tiêu Chiến lại nói: "Trên mạng nói, ngày 21 tháng 12 năm nay là ngày tận thế."

Vương Nhất Bác hỏi: "Cậu tin sao?"

"Không tin lắm." Tiêu Chiến đáp: "Nhưng tôi luôn cảm thấy ngày hôm đó sẽ phát sinh ra chuyện gì đó."

"Có lẽ thế...." Vương Nhất Bác dường như nghĩ ra điều gì đó, dừng lại nửa giây mới nói: "Nhưng mà cũng có thể chẳng có chuyện gì đâu."

*

Ngồi xe hơn 20 phút, bản nhạc trong tai nghe đã chuyển mấy bài, đều là những giai điệu nhẹ nhàng lãnh đạm. Những bài hát mà Vương Nhất Bác thích nghe cũng giống như con người cậu, nhìn qua thì lạnh lùng hờ hững, nhưng sau khi tiếp xúc rồi, mới có thể phát hiện ra lòng tốt và sự mềm mại được giấu trong lớp kén dày mà cậu không muốn cho người khác thấy.

Giống như câu "Chúc mừng sinh nhật" nhỏ đến mức khó có thể nghe rõ, giống như viên kẹo bạc hà ngọt ngào, giống như động tác cẩn thận và nhẹ nhàng khi băng bó vết thương, giống như sự lo lắng về an toàn của một cô gái khi phải tự mình bắt taxi về nhà.

Cậu tự bọc mình trong lớp vỏ lãnh đạm để che giấu trái tim ấm áp và trong sáng sau những tháng ngày đau khổ.

Tiêu Chiến đang thất thần thì chiếc xe buýt rẽ ngoặt, cơ thể theo quán tính bổ nhào vào người Vương Nhất Bác, bàn tay theo bản năng túm lấy áo phông của đối phương kéo xuống, hàm răng đập vào xương quai xanh của Vương Nhất Bác, hai chiếc răng thỏ gặm ra hai vết đỏ hồng trên xương quai xanh trắng nõn của cậu, nếu mạnh thêm một chút, có lẽ sẽ chảy máu.

Tiêu Chiến vội vàng chống người ngồi thẳng dậy, kéo cổ áo cậu kiểm tra xương quai xanh, "Xin lỗi, cậu có đau không? Có chảy máu không?"

Vương Nhất Bác bị hàm răng Tiêu Chiến cạp vào đau đến nóng ran, nhưng khi ngón tay mát lạnh của anh chạm vào, không hiểu sao lại cảm thấy tê dại, khiến cậu vô thức muốn lùi lại.

Cậu né tránh thân thể khỏi sự đụng chạm của Tiêu Chiến, nói: "Không đau.... Không sao đâu...."

Tiêu Chiến sờ soạng vài cái, ánh mắt lộ ra vẻ áy náy: "Có lẽ sẽ bầm tím. Ngày mai tôi mang thuốc mỡ đến trường bôi cho cậu."

Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay anh, gỡ bàn tay đang đặt trên người ra, lỗ tai nóng bừng, buồn bực nói: "Không cần, cũng không nghiêm trọng như vậy."

Sau khi ngồi khoảng 14, 15 trạm thì đến ngã tư trước nhà Tiêu Chiến.

Sau khi xuống xe, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu về nhà như thế nào? Hay là tôi kêu chú Dương tài xế lái xe đưa cậu về nhé?"

Vương Nhất Bác nói: "Không cần đâu, xe đạp của tôi để ở đằng kia." Cậu nói xong lại chỉ về ngã tư cách đó không xa.

"A?" Tiêu Chiến kinh ngạc, "Sao cậu lại để xe ở đó?"

Vương Nhất Bác ngập ngừng: "Tôi đi ngang qua.... Thấy nơi đó đậu xe cũng tiện, cho nên tôi mới để ở đó."

Tiêu Chiến còn muốn hỏi gì nữa, nhưng Vương Nhất Bác đã lấy từ trong cặp sách ra một túi nhung dài màu đen, điều này đã thu hút sự chú ý của anh.

Vương Nhất Bác đem cái túi vải nhung đó đưa cho anh: "Cho cậu này."

Tiêu Chiến sửng sốt, một lát sau mới đưa tay ra cầm lấy. Đồ vật này nhìn có vẻ nhỏ, nhưng cầm vào khá nặng.

"Mở ra xem đi." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến cởi dây rút, trong túi là một chiếc hộp gỗ cổ điển trang nhã, trên hộp có một chiếc khoá xoay màu trắng bạc, có thể mở ra bằng cách xoay ngón tay.

Anh vặn khoá, một chiếc kèn Harmonica màu đen có hoa văn màu sẫm nằm yên lặng trong hộp, nhìn có vẻ nhỏ nhắn nhưng trang nhã.

"Cái kèn Haronica này.... Cậu muốn đưa nó cho tôi sao?"

Chiếc kèn có mặt gương sáng bóng, Tiêu Chiến thậm chí còn không dám chạm vào vì sợ để lại dấu vân tay.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Không phải cậu nói chiếc kèn Harmonica của cậu thổi không kêu sao?"

Tiêu Chiến ôm chiếc hộp, trong giọng nói vẫn lộ ra vẻ khó tin, "Sao cậu lại đưa nó cho tôi?"

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Cậu không phải cũng đưa cho tôi bùa hộ mệnh sao? Tôi cũng muốn đền đáp cậu một món quà."

Nghe cậu nói như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy sự ấm áp không thể giải thích được tràn ra từ lồng ngực, loại cảm giác này, làm cho người ta cảm thấy thân thể ấm áp dễ chịu kể cả trong đêm cuối thu.

"Cảm ơn cậu, tôi... rất thích." Tiêu Chiến đóng hộp lại, cẩn thận cho vào túi vải nhung, động tác cực kỳ quý trọng.

Tiêu Chiến cất kèn Harmonica đi, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, không biết vì sao, mới chỉ chạm vào ánh mắt đối phương, không khí xung quanh đã trở nên ngượng ngùng. Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Vậy.... ngày mai gặp lại nhé?"

Tiêu Chiến mím môi, lỗ tai bất giác nóng bừng. Anh mân mê quai đeo cặp sách, nhẹ giọng nói: "Được, ngày mai gặp."

*

Ngày hôm sau, nghĩ đến vết thương trên xương quai xanh của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến quả thật mang theo thuốc mỡ, định trước khi vào học thì giúp cậu bôi.

Vương Nhất Bác không muốn mới sáng sớm đã phải chịu loại kích thích này. Cậu cầm lấy thuốc mỡ, nói: "Đến giờ giải lao tôi sẽ tự bôi."

Tới giờ giải lao, Vương Nhất Bác mượn một chiếc gương nhỏ ở bàn bên cạnh, kéo cổ áo ra để bôi thuốc mỡ. Sở Manh lúc này cũng vừa đi tới muốn thu bài tập Ngữ văn.

"Xương quai xanh của cậu.... bị làm sao vậy?" Nhìn thấy hai cái dấu răng rõ ràng, Sở Manh kinh ngạc hỏi.

Vương Nhất Bác chưa kịp trả lời, Tiêu Chiến đã tranh nói trước: "Tối hôm qua tôi vô ý va phải."

Nghe anh nói như vậy, hai mắt Sở Manh càng mở lớn, bàn tay đang cầm chồng vở bài tập cũng run rẩy vài giây, một lát sau mới nói: "....Lần sau các cậu cẩn thận một chút."

Tiêu Chiến nhìn chăm chú vào vẻ mặt của cô lúc rời đi, cảm thấy trong lời nói của cô có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì lại không biết. Anh còn đang thắc mắc, một bạn học ở bên ngoài đột ngột hét lên: "Vương Nhất Bác, ra ngoài đi, có mỹ nhân Tô Nhã đến tìm cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com