Chương 23
Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, có chút khó xử: "Mẹ tôi nói.... Bà ấy muốn nói chuyện điện thoại với cậu."
Vương Nhất Bác sửng sốt, hai người vừa mới xác định quan hệ, vậy mà đã phải nói chuyện với phụ huynh sao?
Người khác yêu đương cũng tiến triển nhanh như vậy?
Cậu căng thẳng nhận điện thoại, gọi một tiếng "dì", giọng điệu vô cùng ngoan ngoãn.
Đầu bên kia dừng một chút mới lẩm bẩm: "Ồ..... hoá ra là con trai."
Vương Nhất Bác không nghe rõ, "Dì nói cái gì ạ?"
Mẹ Tiêu ho nhẹ một tiếng: "Không có gì, không có gì. Bạn học này, con tên là gì thế?"
Vương Nhất Bác lễ phép đáp lại: "Dì, con tên là Vương Nhất Bác."
"A, hoá ra là Nhất Bác. Con là bạn cùng bàn của Chiến Chiến đúng không?"
"Vâng dì."
"Chiến Chiến nói hôm nay ngủ lại nhà con, có gây phiền phức gì cho con không? Đứa nhỏ này rất vô tâm, sợ sẽ khiến cho con lo lắng."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang chớp chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn ôm tách trà để sưởi ấm tay, cười nói: "Không phiền đâu ạ, cậu ấy rất tốt, cũng rất hiểu chuyện."
Tiêu Chiến nghe vậy có chút nóng mặt. Tại sao nghe giọng điệu của Vương Nhất Bác, anh lại giống như một đứa trẻ cần có người chăm sóc như vậy chứ?
Hiển nhiên không chỉ có Vương Nhất Bác nghĩ như vậy, câu tiếp theo của mẹ Tiêu chính là: "Nó rất hiểu chuyện, nhưng mà tuổi tâm lý quá nhỏ, làm bạn với nó chắc sẽ khiến con tốn nhiều tâm tư."
"Không sao đâu dì." Vương Nhất Bác biết chọn lời nghe: "Con nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Sau đó, Vương Nhất Bác còn nói chuyện phiếm với mẹ Tiêu một lúc mới cúp điện thoại. Nghe giọng điệu của mẹ Tiêu, bà có vẻ rất thích người bạn nhỏ Vương Nhất Bác.
Nhưng mà, nếu bà biết người vừa nói chuyện điện thoại không chỉ là bạn cùng bàn của con trai mình, mà còn là bạn trai nhỏ vừa mới xác định quan hệ của nó, không biết sẽ có cảm giác như thế nào.
*
Tắm rửa xong cũng đã gần một giờ sáng. Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn không kháng cự được Vương Nhất Bác, đem vị trí ghế sô pha trong phòng khách nhường lại cho cậu.
Một mình nằm trên giường trong phòng ngủ, mặc dù thời gian đã khuya, nhưng trạng thái tinh thần của Tiêu Chiến rõ ràng vẫn còn rất hưng phấn, lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được.
Đối với Vương Nhất Bác, người mới trở thành bạn trai của mình, anh có quá nhiều điều muốn hỏi.
Tại sao Vương Nhất Bác lại đồng ý ở bên anh? Cậu thích thích anh ở điểm nào chứ?
Thời gian này Vương Nhất Bác rốt cuộc là đang bận cái gì? Vì sao đến thời gian ngủ cũng không có?
Vương Nhất Bác muốn học đại học ở đâu? Liệu cậu có thể chọn học cùng thành phố với anh khi đăng kí nguyện vọng không?
Vương Nhất Bác đồng ý ở bên anh đến tột cùng là vì hứng thú nhất thời, hay là đã suy nghĩ về điều đó một thời gian dài?
......
Quá nhiều câu hỏi, anh đều muốn hỏi ra miệng. Anh muốn biết bất cứ chuyện gì về cậu, muốn hôn cậu, ôm cậu, muốn cùng cậu ngủ trên cùng một chiếc giường, ôm nhau và chìm vào giấc ngủ.
Hai giờ sáng, Tiêu Chiến đột nhiên giống như xác chết vùng dậy, phịch một tiếng, từ trên giường nhảy xuống, mò mẫm trong bóng tối mà đi đến ghế sô pha trong phòng khách, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy đẩy vào bả vai Vương Nhất Bác.
Gần như ngay khi anh chạm vào, Vương Nhất Bác đã mở mắt ra.
"Ngủ rồi sao?" Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói của Vương Nhất Bác có chút khàn khàn, "Làm sao vậy?"
"Tôi...." Tiêu Chiến do dự một lát mới nói: "Tôi ngủ một mình trong phòng cậu, sợ ma, cậu có thể qua ngủ với tôi được không?"
"Sợ ma?" Vương Nhất Bác không tin, "Cậu không phải thích xem phim xác sống sao? Còn sợ ma gì nữa?"
Tiêu Chiến cố gắng giải thích, "Zombie khác với ma. Tôi không sợ zombie, nhưng sợ ma."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào anh, cười khẽ, nhưng không nói gì.
Mặt Tiêu Chiến đỏ đến mức sắp chảy ra cả máu. Nếu bây giờ phía dưới sô pha có cái lỗ, anh nhất định sẽ chui vào! Anh vừa định nói vài câu để cứu vãn lòng tự tôn, đột nhiên thân người nghiêng đi một cái, cảm giác không trọng lượng đánh úp lại, trong nháy mắt, anh đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Vương Nhất Bác nằm trên sô pha, một tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, tay kia giữ chặt lấy chân tay run rẩy của anh, nói: "Muốn ngủ cùng tôi thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như thế."
Nghe cậu nói như vậy, mặt Tiêu Chiến càng đỏ hơn, lắp bắp cãi, "Không phải, không có, tôi chỉ là ngủ một mình thì sợ ma, thật đấy."
Cái chữ "thật đấy" của anh không có chút thuyết phục nào, nhưng Vương Nhất Bác lại không vạch trần, mà là sủng nịnh vuốt ve mái tóc anh: "Được rồi, tôi biết rồi, cậu không muốn ngủ cùng tôi, là tôi muốn ngủ cùng cậu, được chưa?"
Tiêu Chiến nằm đè lên người cậu, vết ửng hồng trên mặt vẫn chưa tan. Anh bất chấp tất cả, dùng gương mặt dụi dụi vào ngực Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Vương Nhất Bác.... Tôi phát hiện ra, hình như cậu rất biết yêu đương."
Vương Nhất Bác bật cười: "Sao vậy? Ghen tị vì tôi biết yêu đương?"
Tiêu Chiến thở dài, tiếc nuối nói: "Ừm, cậu như vậy, nhưng tôi thì không."
Vương Nhất Bác đứng dậy, đột nhiên bế ngang người anh đi về phía phòng ngủ.
Tiêu Chiến hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ cậu, vừa ổn định thân mình đã nghe thấy Vương Nhất Bác thì thầm bên tai: "Cậu sẽ học được thôi, cái chuyện yêu đương này, một người biết là đủ rồi."
Vương Nhất Bác ôm anh vào phòng ngủ, hai người nằm đối mặt với nhau, một lúc lâu vẫn không hề buồn ngủ, chỉ yên lặng nhìn nhau dưới ánh trăng.
"Vương Nhất Bác." Trong không gian yên tĩnh, Tiêu Chiến đột nhiên hỏi: "Cậu sẽ vĩnh viễn thích tôi chứ? Cho dù sau này.... Tôi không còn tốt như vậy nữa, cậu cũng sẽ vẫn thích tôi sao?"
Vương Nhất Bác vén tóc mái của anh lên, nói: "Tôi thích chính là cậu, cho dù cậu thế nào, tôi cũng đều thích." Dừng lại một chút, cậu chua xót nói thêm, "Hơn nữa, cậu thông minh như vậy, lại nỗ lực như vậy, sao có thể không tốt chứ? Người không tốt, luôn đi theo phía sau cậu, muốn đuổi kịp cậu, chính là tôi."
Tiêu Chiến lắc đầu, nắm lấy tay cậu, dùng ánh mắt chân thành mà tha thiết : "Điều đó phụ thuộc vào việc cậu định nghĩ như thế nào là tốt. Ở trong mắt tôi, cậu chính là người tốt nhất."
Vương Nhất Bác hỏi: "Tôi tốt chỗ nào?"
Tiêu Chiến thuộc như lòng bàn tay: "Tốt bụng, biết quan tâm, kiên cường, dũng cảm.... quá nhiều, dù sao cũng tốt hơn tôi."
"Cũng chỉ có mình cậu nghĩ như vậy." Vương Nhất Bác dường như bị bộ dạng "tình nhân trong mắt hoá Tây Thi" của anh làm cho buồn cười, cậu nói: "Cậu có biết những ngày này tôi đang bận cái gì không?"
Tiêu Chiến đã muốn biết từ lâu, anh chớp chớp mắt, hỏi: "Cuối cùng cậu cũng định nói cho tôi nghe sao?"
"Tôi cũng không cố ý giấu cậu, nhưng cậu không hỏi." Vương Nhất Bác sờ sờ lên khuôn mặt anh, nói: "Tôi biết người bạn làm việc trong một nhà máy chế biến vật liệu xây dựng, giám đốc nhà máy đã tiếp quản một đơn hàng lớn vào cuối năm nay, nhưng linh kiện lại bị lỗi. Bên A đã hạn định cho bọn họ phải sản xuất linh kiện trong vòng một tháng, nếu không sẽ không trả tiền. Nhưng mà thời gian quá gấp, nhà máy thiếu nhân lực, giám đốc nhân sự không tuyển được người, sau đó bạn tôi nói chuyện, muốn tôi dẫn thêm một vài người bạn làm việc bán thời gian đến nhà máy. Giám đốc nhà máy nói rằng nếu chúng tôi có thể bàn giao linh kiện trong vòng một tháng, sẽ cho chúng tôi một số tiền lớn. Bởi vì tôi là người cầm đầu, vì vậy sẽ được phần nhiều hơn, khoảng 30.000 tệ. Mấy ngày này, tôi đều làm ngày làm đêm, chính là để đẩy nhanh tốc độ hoàn thành công việc."
Tiêu Chiến nghe xong thì gật đầu. Anh do dự một chút, mới hỏi: "Cậu thiếu tiền lắm sao? Tại sao phải vất vả nhu vậy? Nếu cậu cần dùng tiền gấp, cứ nói với tôi, tôi có thể...."
Anh vốn định nói "Tôi có thể cho cậu", nhưng ngẫm nghĩ một chút lại nói: "Tôi có thể dạy kèm thêm một thời gian nữa, đem tiền dạy kèm đưa tất cho cậu."
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Sau này đừng làm thêm nữa, đừng vì tôi mà làm chuyện này. Cậu không thiếu tiền, bỏ đi, sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu."
Tiêu Chiến nói: "Tôi vốn định dạy xong tháng này sẽ nghỉ, nhưng nếu cậu thực sự thiếu tiền, tôi sẽ tiếp tục dạy."
Vương Nhất Bác nói: "Tôi không thiếu tiền. Tôi đến làm ở nhà máy là muốn nhận được 30.000 tệ kia, vất vả một lần, sau này không làm thêm nữa, tập trung học tập."
Tiêu Chiến "A" lên một tiếng, "....Cậu muốn chăm chỉ học tập sao?"
"Sao? Cậu không tin à?" Vương Nhất Bác bị bộ dạng khó tin của anh chọc cười.
"Không phải." Tiêu Chiến nhăn mũi, giọng điệu có chút tiếc nuối, "Chỉ là tôi cảm thấy, người đi học mà thích ngủ như vậy, về sau không ngủ nữa, có phải rất đau lòng không?"
"Này, tôi phát hiện ra cậu thật ngốc...." Vương Nhất Bác búng vào trán anh, "Suy nghĩ của cậu lúc nào cũng khác với những người khác."
"Cậu không phải thích tôi vì tôi khác những người khác hay sao...." Tiêu Chiến lẩm bẩm.
"Cái gì?" Vương Nhất Bác không nghe rõ.
"Không có gì." Tiêu Chiến cười ha ha, nói lảng sang chuyện khác: "Vậy tại sao cậu lại muốn cố gắng học hành?"
Vương Nhất Bác trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng.
"Vì tôi muốn theo đuổi cậu, nhưng không ngờ lại bị cậu theo đuổi trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com