Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Kể từ khi nghe được câu nói kia của ba Tiêu, Vương Nhất Bác luôn bồn chồn không yên.

Ý của ông là gì? Có phải muốn cho Tiêu Chiến đi du học không?

Vậy thì lần xuất ngoại tham gia hoạt động vừa rồi có phải là một kì thi tuyển sinh đã được sắp đặt từ lâu?

Quá nhiều suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cậu mất ngủ mấy hôm. Cậu thường thức dậy lúc nửa đêm, làm thêm vài bài kiểm tra môn Lý.

Nếu ba Tiêu thực sự có kế hoạch này, cậu có tư cách gì để giữ Tiêu Chiến lại?

Từ xưa đến nay, lý do khiến một người lo được lo mất, đơn giản là vì trong tay không có con bài nào để thương lượng.

Một khi chuyện đó xảy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu rời bỏ chính mình.

Bây giờ cậu mới 17 tuổi, cũng chỉ có liều mạng học tập mà thôi.

Nhưng mà sợ rằng, thực tế không cho cậu thời gian để nỗ lực học tập.

Định luật Murphy nói: Nếu có điều gì đó tồi tệ xảy ra, dù khả năng này có nhỏ đến bao nhiêu, nó cũng sẽ xảy ra.

Sự thật chứng minh, Murphy nói rất đúng. Có lẽ số phận của Vương Nhất Bác nhất định phải đầy rẫy những tai ương. Ở tuổi 17, cậu đã phấn đấu quên mình để thích một người, nhưng cuối cùng lại phải chia xa vì sự bất lực của chính mình.

Sau khi trở về từ Anh, Tiêu Chiến không có gì khác với trước đây, vẫn tươi cười hớn hở, mỗi ngày cùng Vương Nhất Bác đạp xe đi học, thỉnh thoảng đi đến căn cứ bí mật của bọn họ -- hòn non bộ trong công viên Trung Sơn mà làm trò thân mật.

Tiêu Chiến từ trước đến giờ là người không biết giấu giếm, Vương Nhất Bác thấy sắc mặt của anh mấy ngày nay cũng không có gì khác thường, tâm trạng cũng có chút nhẹ nhõm.

Nhưng mà rõ ràng là cậu đã an tâm quá sớm. Đầu tháng Tư, sau bài kiểm tra đầu tiên của học kì hai, ngày đầu tiên đi học, Tiêu Chiến đã có những biểu hiện kì lạ.

Vương Nhất Bác luôn có con mắt tinh tường, hơn nữa ánh mắt của cậu luôn dán chặt vào mặt Tiêu Chiến, cho nên dù Tiêu Chiến có cố gắng hết sức để che giấu điều gì đó, cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay.

"Nói đi, có chuyện gì vậy?" Trong giờ giải lao, các bạn trong lớp đều tốp năm tốp ba ra ngoài chơi, Vương Nhất Bác đè chặt vai Tiêu Chiến, nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, sắc mặt có thể nhìn ra vẻ tiều tuỵ rõ ràng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng."

Vương Nhất Bác trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng nói ra điều đã kìm nén trong lòng gần nửa tháng: "Ba cậu... muốn cậu đi du học à?"

Tiêu Chiến kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Vương Nhất Bác một lát mới chậm rãi nói: "Tôi sẽ không đi."

Vương Nhất Bác cố nén sự hoảng loạn của mình, hỏi: "Tại sao ông ấy lại muốn cậu ra nước ngoài?"

Tiêu Chiến không muốn nói, nhưng anh không thể chống lại ánh mắt tràn ngập sự áp chế của Vương Nhất Bác, anh đáp: "Ba được chuyển đến làm việc tại đại sứ quán ở Anh, mẹ cũng đến Anh nhận dự án. Ông bà nội sức khoẻ không tốt, sau khi chuyển đến Anh, ba mẹ cũng có kế hoạch đón ông bà nội từ Thuỵ Sĩ sang Anh để tiện phụng dưỡng."

Mỗi lần Tiêu Chiến nói một câu, trong lòng Vương Nhất Bác lại trầm đi một chút, nhưng cậu vẫn gian nan hỏi ra miệng: "Lần trước cậu đến Anh, chắc hẳn không phải chỉ tham gia hoạt động trao đổi học tập, đúng không?"

Tiêu Chiến mím môi, một lát sau mới nói: "Mãi cho đến ngày hôm qua, tôi vẫn nghĩ mình chỉ tham gia hoạt động. Nhưng mà hôm qua ba tôi đột nhiên nói với tôi rằng, tôi đã được nhận vào trường đại học JQ Tudors. Sau khi học ở đó hai năm, nếu nhận được toàn điểm A, có thể trực tiếp đến Đại học NJ học Y khoa."

Nghe anh nói như vậy, Vương Nhất Bác hơi sửng sốt.

Xét về thứ hạng trên thế giới, khoa Y của Đại học NJ cao hơn Đại học X vài bậc. Nếu Tiêu Chiến thật sự có cơ hội học tập tại Đại học NJ, sự nghiệp nghiên cứu khoa học trong tương lại của anh vô cùng rộng mở.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của anh, im lặng hồi lâu mới nói: "Nếu cậu không đi, chẳng lẽ ba mẹ để cậu lại một mình ở thành phố S?"

Tiêu Chiến đột ngột ngẩng đầu, giống như một con thú đơn độc đang tìm kiếm bạn đồng hành, vội vàng nói: "Không phải còn có cậu sao?"

"Nhưng mà...."

Nhưng mà....

Nhưng mà tôi sợ, sợ rằng cậu sẽ hối hận khi từ bỏ một tương lai tươi sáng.

Là do tôi vẫn còn quá kém cỏi, cho dù liều mạng đuổi theo thời gian, cũng sẽ bị biến hoá đột ngột làm cho hoảng loạn.

Là do tôi trời sinh có cuộc sống thấp hèn, giống như con sâu cái kiến, lại vọng tưởng có thể sống bên hoàng tử mãi mãi trong lâu đài.

Thấy cậu không nói lời nào, Tiêu Chiến ảm đạm cười, nhưng ánh mắt vẫn quật cường mà kiên định, anh nói: "Mặc kệ thế nào, dù sao tôi cũng không đi. Thật ra Đại học NJ cũng không tốt hơn Đại học X bao nhiêu. Bây giờ phương tiện giao thông phát triển, nếu ba mẹ và ông bà nội định cư tại Anh, tôi có thể bay sang thăm họ mỗi tháng một lần. Dù sao thì... Bọn họ nhiều người như vậy, không có tôi ở bên cạnh cũng không cô đơn. Nhưng mà cậu thì khác, không phải cậu đã nói rồi sao, cậu chỉ có một mình tôi, cho nên.... Tôi không thể đi."

Vương Nhất Bác im lặng nghe anh nói, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, trong chốc lát lại có chút ngây người.

Cậu im lặng thật lâu, đột nhiên nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến trong ngăn bàn, khàn giọng nói: "Được rồi, cậu không đi, tôi cũng sẽ không thả cậu đi."

*

Vài ngày sau, ba Tiêu, Tiêu Hồng Vũ đột nhiên đến gặp, Vương Nhất Bác cũng không ngạc nhiên lắm.

Ngồi trong căn phòng có hoa viên ở trên tầng cao nhất của khách sạn 5 sao nơi cậu làm việc, Tiêu Hồng Vũ thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi rất nhiều so với Vương Nhất Bác nghĩ.

"Chiến Chiến đã nói cho chú nghe về mối quan hệ của hai đứa." Tiêu Hồng Vũ đi thẳng vào vấn đề.

Người phục vụ bước tới giúp bọn họ rót trà, Vương Nhất Bác duỗi tay ngăn anh ta lại, tự mình đứng dậy rót nước cho Tiêu Hồng Vũ.

Tiêu Hồng Vũ mỉm cười: "Cháu trưởng thành hơn Chiến Chiến rất nhiều."

Vương Nhất Bác cũng cười, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: "Trưởng thành có cái tốt của trưởng thành, ngây thơ có cái tốt của ngây thơ."

Tiêu Hồng Vũ bưng trà lên nhấp một ngụm, "Chú biết Chiến Chiến thích cháu vì lý do gì." Ông dừng một chút, cười nói: "Cháu có khí chất hấp dẫn, lại rất thông minh."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Cảm ơn chú."

"Nếu cháu thông minh như vậy, chú cũng không cần phải nói nhiều lời. Chiến Chiến không muốn đi Anh, cháu có biết không?"

Vương Nhất Bác không nói gì, một lát sau mới gật đầu.

"Đại học NJ tốt như thế nào, chú cũng không cần phải nói chi tiết. Chú biết cháu thích Chiến Chiến, nhưng sự hiểu biết của cháu đối với nó có thể chỉ là ở một khía cạnh nhỏ." Tiêu Hồng Vũ kéo thẳng tay áo, chạm vào khuy áo nơi cổ tay, nói: "Cháu có biết, một chiếc khuy tay bình thường mà nó mặc trong lễ tốt nghiệp cấp hai có giá bao nhiêu không?"

Tiêu Hồng Vũ tự hỏi tự đáp: "35.700 tệ, còn nhiều hơn một chút so với số tiền cháu kiếm được khi làm việc cả ngày lẫn đêm ở nhà máy vật liệu xây dựng trong hơn một tháng."

"Chú chưa bao giờ là người coi trọng vật chất. Nếu theo đuổi vật chất, chú đã không làm chính trị. Chú nói điều này không phải cố ý làm cháu buồn, chú chỉ muốn nói rằng, vấn đề giữa hai đứa không chỉ là cùng giới tính, còn tồn tại một khoảng cách khó có thể vượt qua."

"Hai đứa đều còn quá nhỏ, sau này vào xã hội sẽ biết, quan điểm không hợp có thể phá huỷ bất kì mối quan hệ kiên cố nào. Huống chi bây giờ nó đã có bàn đạp để bước vào một trong các trường Đại học hàng đầu thế giới, với thành tích hiện tại của cháu mà nói, giữa hai đứa đã tồn tại sự chênh lệch rất lớn."

"Lần này chú đến đây cũng không phải để làm kẻ xấu, mưu toan chia rẽ hai đứa, cũng không có ý định ngăn cản hai đứa yêu đương. Sau khi Chiến Chiến cùng chú dì sang Anh, nếu cháu có thể nỗ lực thi đậu vào một trường đại học trong nước, có thể kiếm được một suất du học tại Anh của trường, chú sẽ giúp cháu chi trả toàn bộ chi phí du học."

"Đối với quan hệ đồng tính, Anh quốc khoan dung hơn nhiều so với trong nước. Cháu hãy cẩn thận suy nghĩ về điều đó. Chú làm như vậy, một là ích kỉ muốn Chiến Chiến ở bên cạnh mình, hai là muốn xem người mà Chiến Chiến chọn có thực sự tốt hay không."

Im lặng lắng nghe Tiêu Hồng Vũ nói nhiều như vậy, Vương Nhất Bác vẫn nhìn tách trà trước mặt từ lúc bốc khói mờ mịt cho đến khi nguội lạnh, dường như vào giờ phút này, cậu không hề có lợi thế nào, thậm chí không có cả một mảnh vải che thân.

Sau khi im lặng hồi lâu, cậu ngẩng đầu lên, nhấp một ngụm nước trà lạnh giá, bình tĩnh nói: "Cháu sẽ khuyên cậu ấy xuất ngoại."

"Còn nữa, chi phí đi du học, cháu sẽ tự mình kiếm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com