Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6. Bù Đắp

"Vương Thập Bác?" Tiêu Chiến ngờ vực nhìn hắn.

"chê tên tôi quê mùa à?" Vương Nhất Bác tỏ vẻ không vui.

"không có..." Tiêu Chiến lập tức xua tay lắc đầu.

"vậy anh là ý gì??" Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"tôi... tôi làm gì có ý gì chứ!" Tiêu Chiến cười thân thiện "à Thập Bác đúng không, chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe là lỗi của tôi, tôi ở đây thành thật xin lỗi cậu! A Bác muốn thế nào mới bỏ qua cho tôi? Nói đi, tôi sẽ làm cho cậu!"

Vương Nhất Bác nghe hai tiếng 'A Bác' mà lùng bùng lỗ tai, nhíu mày nhìn cậu "anh gọi tôi là gì cơ?"

"A Bác... Không được à? Dù sao nhìn cậu cũng nhỏ hơn tôi..." Tiêu Chiến ngây thơ nhìn hắn.

"tôi... 27 tuổi rồi! Cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu cả!!!" Vương Nhất Bác nói dối không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Não Tiêu Chiến chạy cấp tốc vài giây, cố gắnh xử lý cái thông tin không biết thật hay giả này.

"2...27 sao? Cậu đùa tôi đúng không?"

"đùa anh làm gì? Không phải anh cũng 28 rồi sao?" Vương Nhất Bác rất tự nhiên đưa tay nâng cằm của Tiêu Chiến, xoay qua xoay lại đánh giá "không phải cũng chỉ như 19 20 thôi sao?"

Tiêu Chiến được khen đương nhiên thích thú, vì thế mỉm cười nắm lấy bàn tay đang đặt dưới cằm mình, nhẹ nhàng gỡ ra "chúng ta giống nhau à? Nhìn cậu cũng chỉ 22 là cùng, không nghĩ tới là là 27 nha!"

Vương Nhất Bác nhột nhẹ, nhưng vẫn dửng dưng nhếch môi như không hề có gì quá sai trái xảy ra.

"vậy gọi lão Vương..." Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một lúc lại nhìn Vương Nhất Bác "lão Vương muốn tôi chuộc lỗi thế nào?"

"cái gì anh cũng đồng ý?" Vương Nhất Bác nhướng một bên mày.

"...." Tiêu Chiến cảm giác có gì đó nguy hiểm trong câu hỏi này, vì thế cẩn thận đáp lại "nếu tôi có khả năng."

"ba điều!!" Vương Nhất Bác dứt khoát giơ lên ba ngón tay.

"được" ba điều cũng không phải là nhiều, dù sao thì cũng là mình lầm lỗi đánh người ta kia mà "nói nghe thử!"

"mỗi ngày...." Vương Nhất Bác kéo dài âm vực ".... đến nhà nấu cơm tối cho tôi!"

"..." đến lượt Tiêu Chiến lùng bùng lỗ tai "gì... gì cơ?"

"mỗi ngày đến nhà nấu cơm tối cho tôi!" Vương Nhất Bác lưu loát nhắc lại.

"giống như người làm sao?" Tiêu Chiến nhíu mày.

"không, tôi không trả lương!"

"..."

Tiêu Chiến mơ hồ lại muốn đánh người.

"nấu cơm tối, ở lại dùng cùng tôi mỗi ngày!" Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ rồi sửa lại.

"lão Vương, cậu biết công việc của tôi mà! Không phải ngày nào cũng tan ca đúng giờ..." Tiêu Chiến có chút ái ngại.

"tôi chờ anh tan ca!" Vương Nhất Bác nhất quyết không thay đổi ý định.

"...." Tiêu Chiến có chút do dự, nhưng rồi cũng đồng ý "được, theo ý cậu, điều này cũng không quá đáng lắm!"

"được!"

"vậy hai điều còn lại?" Tiêu Chiến thắc mắc.

"sau rồi tính, tôi chưa nghĩ ra!" Vương Nhất Bác vòng qua người cậu, mở cửa xe muốn vào trong.

"à... ừm!" Tiêu Chiến vẫn ngốc nghếch gật đầu.

"lên xe, quậy sắp hết giờ nghỉ trưa rồi!" Vương Nhất Bác đã ngồi vào ghế lái, đang hạ kính xe xuống gọi cậu.

"cậu...cậu cứ đi đi, tôi tự đón taxi!!!" có chết cũng không muốn vào đó ngồi lần nữa.

"điều thứ 2, để tôi chở anh, không được đi xe khác!" Vương Nhất Bác lập tức nghĩ ra một điều thú vị.

"...." Tiêu Chiến đen mặt, hạ thấp người rồi thò đầu vào cửa xe bặm môi "cậu có quá đáng quá không? Cậu rõ ràng muốn giết tôi mà? Có chết tôi cũng không lên xe cậu lần hai!"

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ đơn giản đưa ngón trỏ chỉ lên khóe miệng của mình, im lặng nhìn cậu.

"...." ai bảo trời sinh Tiêu Chiến đã là một chàng trai ấm áp nhân từ, sẽ không thể nào bất cần mà từ chối người khác, hơn nữa người đó lại còn là hắn, xem như chủ nợ của mình, vì thế cực kì tử tế nhỏ nhẹ "cái đó... Sẽ phiền cậu lắm! Thời gian đi lại của tôi rất không ổn định, nên..."

"nên đưa lịch trình mỗi ngày của anh cho tôi!" Vương Nhất Bác cắt ngang.

"đại ca à... Cậu vừa rồi thấy tôi nhát như thế nào rồi đấy? Làm sao... Làm sao được?" Tiêu Chiến thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin hắn.

"tôi sẽ giảm tốc! Đơn giản thôi mà!" Vương Nhất Bác không có ý định thương lượng.

"VƯƠNG THẬP BÁC!!!!" Tiêu Chiến gầm lên.

Vương Nhất Bác suýt nữa quên mất cậu đang hét tên ai, phải cố gắng lắm mới nhịn không phụt cười thành tiếng.

"tôi vẫn còn đau đấy!" hắn lại vô sỉ chỉ chỉ vào khóe miệng mình lần nữa.

"tính mạng của tôi giao cho cậu?" Tiêu Chiến liếc mắt đánh giá "chắc không kịp làm điều thứ 3 trả nợ cho cậu!"

"điều thứ nhất và thứ hai anh còn chưa làm, sao tôi nỡ đưa anh về trời!" Vương Nhất Bác nhếch môi.

"cậu...." Tiêu Chiến nghiến răng keng két.

"lên nhanh đi đại ca..." Vương 'Thập' Bác cười đểu.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ mở cửa xe, ngồi xuống thắt dây an toàn trong lo sợ bất an.

Nhưng thực tế là cậu lo xa, Vương 'Thập' Bác kia nói được làm được, ấn ga nhẹ nhàng, cực kì cẩn thận mang Tiêu Chiến an toàn đến nhà hàng gần đó.

"không ngờ cậu cũng có thể lái xe an toàn như thế..." Tiêu Chiến cười hì hì.

"anh nghĩ tôi cẩu thả thế à?" Vương 'Thập' Bác gạt cần, mở cửa xe.

"đúng vậy đấy!" Tiêu Chiến không cần suy nghĩ liền gật đầu, đồng thời cũng mở cửa bước xuống xe.

Vương Nhất Bác lười tranh cãi, quay đầu đi vào trong.

Sau đó... Những ngày sau đó, Tiêu Chiến giống như có thêm một vệ sĩ chuyên đưa đón, mỗi ngày tan ca đều sẽ được một thiếu niên lịch thiệp đứng tựa cửa xe chờ sẵn.

Nữ nhân trong công ty ngay ngày đầu tiên nhìn thấy đã vỡ tim, không thể cưỡng lại nhan sắc trên cả tuyệt vời ấy của anh chàng 'vệ sĩ' này, liên tục tìm cớ ra bắt chuyện. Nhưng kết quả lại.... Cực kì cực kì sốc.

Lăng Phi Phi, tiểu trợ lý của tổng giám đốc nơi Tiêu Chiến làm việc, đồng thời cũng là 'đệ nhất mỹ nhân' ở đây, sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác liền một lòng mê mẫn, ngay hôm sau liền ăn diện thật lộng lẫy, cố tình chờ đến lúc hắn đưa Tiêu Chiến đến liền ra trận.

"aaa... Tiêu trưởng phòng, giám đốc tìm anh có việc gấp đấy!" Lăng Phi Phi hấp tấp từ trong sảnh lớn chạy ra.

"a? Mới sáng sớm đã tìm tôi làm gì chứ?" Tiêu Chiến nhăn mày, rõ ràng bản kế hoạch hoàn chỉnh đã giao cho ông ấy rồi mà, lại có việc gì gấp chứ?

"em không biết, tổng giám đốc bảo em có gặp anh thì nhắn anh như vậy đấy!" Lăng Phi Phi cười trừ.

"à... Được rồi!" Tiêu Chiến cũng không nghi ngờ gì, quay đầu nhìn 'vệ sĩ' "anh lên trước nhé!"

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu.

Sau vài ngày đưa đón cùng nhau ăn tối thì dường như mối quan hệ của họ đã tốt hơn, cách xưng hô cũng thay đổi.

Đợi khi Tiêu Chiến bước vào thang máy, Lăng Phi Phi mới quay đầu tươi cười, đá mắt với Vương Nhất Bác.

"anh đẹp trai, anh...."

Còn chưa nói hết câu, đã thấy Vương Nhất Bác mỉm cười cực ngọt, hai mắt long lanh sáng ngời nhìn về phía mình, trên tay còn cầm theo một chai sữa chua nhỏ, từng bước hướng về phía này. Lăng Phi Phi tim đập loạn xạ, miệng không thể ngậm lại được nữa.

'em biết ngay anh sẽ trúng tiếng sét của em mà!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com