Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8. Anh Có Phiền Không?

"lão Vương!"

Vương Nhất Bác vốn rất nhạy cảm, chỉ cần một tiếng động nhỏ đã tỉnh, chính xác là lúc Tiêu Chiến lạch bạch chạy xuống đã nghe tiếng vọng từ cầu thang, chỉ là thích trêu ghẹo cậu một chút nên vẫn nằm im vờ ngủ say.

"lão Vương!" Tiêu Chiến gõ gõ thêm mấy cái lên cửa.

Vương Nhất Bác vẫn im lìm không nhúc nhích.

Gọi mãi hắn không phản ứng, Tiêu Chiến bỗng thấy lo lắng. Không phải là đói xỉu đi... Mấy hôm nay cậu quan sát hắn, cảm thấy sức khỏe của hắn thực sự không tốt lắm, rất dễ mệt.

"Thập Bác!!!!" Tiêu Chiến sốt ruột đấm ầm ầm lên kính.

Vương Nhất Bác nén cười, hai mắt vẫn nhắm ghiền lại.

"A Bác... A Bác... Có nghe anh gọi không?" Tiêu Chiến cuống cuồng lên.

"..."

Hai mắt của Tiêu Chiến đỏ lên, sợ rằng hắn thật sự xảy ra chuyện, thanh âm rung lên như muốn khóc đến nơi "A Bác... Mở cửa đi.. A Bác!!! Đừng dọa anh mà"

Vương Nhất Bác bỗng nhiên thấy đau lòng, cảm thấy có phải mình đùa quá trớn không, vì thế giả vờ đưa tay che miệng ngáp một cái rồi từ từ mở mắt ra.

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác nhìn thấy mắt Tiêu Chiến đỏ lên liền giật mình, vội mở cửa xe "sao vậy? Mắt đỏ hết rồi!"

"em làm gì trong xe? Sao anh gọi không nghe?" Tiêu Chiến có vẻ như đã biết mình bị trêu, nên dỗi ra mặt.

"em... ngủ quên!" Vương Nhất Bác không nói thật.

"...." Tiêu Chiến thật sự giận, cảm thấy mình thật ngốc khi bị lừa như vậy, vì thế xoay người bỏ đi.

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, chạy lên đứng trước mặt cậu, vẻ mặt ăn năn hối lỗi "em... em xin lỗi... Đừng giận mà!"

"trêu tôi vui lắm à?" Tiêu Chiến vung tay, cương quyết bước đi.

"không có..." Vương Nhất Bác cúi đầu nhỏ giọng, hai má phồng lên nhận lỗi, lại len lén ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến phản ứng thế nào "em chỉ là... Chậc... Là em không tốt, không nên đùa, đừng giận đừng giận!!!"

Tiêu Chiến bị hành động này của Vương Nhất Bác làm cho buồn cười, thật không ngờ hắn thường ngày có vẻ lạnh lẽo vô vị lại có lúc đáng yêu thế này. Nhưng vẫn là không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được, vì thế quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến hắn.

Vương Nhất Bác bị bỏ rơi cảm thấy vô cùng hoang mang, cứ chạy qua chạy lại trước mặt Tiêu Chiến, cậu quay đi đâu hắn sẽ chạy theo đó.

"Chiến ca..." Vương Nhất Bác lại năn nỉ "caaaa~~~"

Tiêu Chiến dễ mềm lòng, nghe hắn hạ giọng quấn quýt lấy mình liền không giận nữa, nâng mắt lên đối hiện hắn "sau này không được đùa như vậy nữa!

"sẽ không!!!" Vương Nhất Bác giơ ba ngón tay lên thề.

"thật muốn đánh cho chết !" Tiêu Chiến nghiến răng, tay trái nâng lên cao dọa đánh hắn.

Vương Nhất Bác nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay của Tiêu Chiến, nhẹ nhẹ nhàng nhàng hạ xuống, miệng cười cười "được rồi, đừng đánh, đau!"

Tiêu Chiến liếc xéo hắn một cái, không nói nữa.

"về nhà nhé! Đói!!!" Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến đi thật nhanh về phía xe.

"vẫn chưa ăn sao?" Tiêu Chiến mở to mắt, mặc cho mình bị kéo đi.

"chưa..." Vương Nhất Bác rất dứt khoát ném Tiêu Chiến vào trong xe.

Tiêu Chiến bị ném không thương tiếc, lảo đảo một chút liền cảm nhận được tay mình đặt lên cái gì đó.

...

Là một hộp canh sườn ấm vừa đủ. Hương thơm còn vô cùng vô cùng vô cùng quen thuộc, món canh này là Tiêu Chiến thích nhất, nhưng nơi bán lại cách rất xa chỗ này, phải mất tận hơn một giờ đồng hồ mới đến đó, còn phải xếp hàng để mua. Tính sơ sơ cũng mất khoảng ba giờ đồng hồ. Thế nên....???

"ăn đi, chắc chưa nguội đâu nhỉ!" Vương Nhất Bác mở cửa ngồi vào ghế lái.

"cả chiều nay em chạy đến đó à?" Tiêu Chiến nhìn sang bên cạnh.

"không thì sao? Anh nghĩ em đặt hàng trên mạng chờ ship tới chắc..." Vương Nhất Bác vừa nói vừa khởi động xe.

"...." mặc dù nghe có vẻ rất "khịa" nhưng Tiêu Chiến vẫn rất cảm động, vừa mở hộp vừa nhỏ giọng "cám ơn nhé!"

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười một cái rồi lái xe về nhà.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cũng cười mỉm vui vẻ, cẩn thận thổi một thìa canh, rướn người đưa đến miệng của Vương Nhất Bác "ăn thử đi!"

Vương Nhất Bác lắc đầu, mắt vẫn nhìn phía trước "em đang lái xe, anh muốn chết không?"

"..." Tiêu Chiến không để ý, tiếp tục đưa thìa canh đến "cũng đâu có bắt em buông tay, chỉ cần há miệng là được mà! Này, ăn thử đi, một chút thôi!"

Thấy Tiêu Chiến cứ nhất mực muốn mình ăn thử, Vương Nhất Bác cũng không muốn cậu mất hứng, vì thế ngoan ngoãn há miệng, chiều theo ý người bên cạnh.

"ngon không?" Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, rất trông chờ phản ứng của hắn.

"không..." Vương Nhất Bác rất tuyệt tình mà lắc đầu.

"...." Tiêu Chiến cảm thấy như bị tát vào mặt, dù không ngon cũng có thể đừng thẳng thắng như vậy không? Đây là món anh rất thích đó...

Vương Nhất Bác liếc nhìn biểu cảm dần sa sầm của Tiêu Chiến, tay cầm thìa chọc chọc vào hộp canh sườn, hai má phồng phồng ra giận dỗi rồi lại tự mình ăn nó, trông ỉu xìu mà buồn cười không chịu được.

"món anh nấu ngon hơn!" bỗng nhiên Vương Nhất Bác bồi thêm một câu.

Tiêu Chiến nghe xong quả nhiên cơ mặt giãn ra, ăn cũng ngon hơn.

Hai người trò chuyện một chút về cuộc họp vừa rồi của Tiêu Chiến, chớp mắt đã về đến nhà của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến xuống xe trước, cầm theo hộp rỗng đi tìm thùng rác vứt vào, còn Vương Nhất Bác đỗ xe xong cũng nhanh chóng chạy đến, trên tay xách hai ba túi lớn.

"thật sự chưa ăn gì sao?" Tiêu Chiến nhìn đống rau củ quả cùng mấy hộp thịt tươi trong túi mà Vương Nhất Bác đang xách hỏi lại lần nữa.

Vương Nhất Bác lắc đầu.

"không đói sao?"

"đói!"

"đói sao không ăn?"

"không ai nấu..."

"thế trước đây em ăn cái gì?"

"ra quán, gọi tạm bất kì"

"vậy sao hôm nay không tìm gì đó ăn? Ít nhất cũng phải lót dạ chứ!"

"không thích!"

"...."

Tiêu Chiến bó tay với hắn.

Đợi khi hai người vào nhà cũng đã gần 10h tối, hà... bữa tối cũng thành bữa khuya rồi.

"uống đi, chống đói!" Tiêu Chiến vừa khuấy sữa nóng, thổi nguội một chút rồi đẩy tới chỗ của Vương Nhất Bác.

"anh xem em như con nít chắc?"

Vương Nhất Bác ngoài miệng tuy chán ghét nhưng tay lại rất không nghe lời, tự động cầm lấy cốc sữa lên, ngoan ngoãn uống.

"tối nay ở lại đây đi!" vừa uống xong, Vương Nhất Bác ngây ngốc ngồi ca ca đang lục đục bận rộn với cái bếp.

"hửm? Ở lại? Vẫn là thôi đi, mai anh còn phải mang đống hồ sơ ở nhà đến công ty nữa, ở lại không khéo sáng mai lại trễ."

"em đưa anh đi còn sợ trễ cái gì?" Vương Nhất Bác nhăn nhó.

"em không phiền à? Đưa đón như thế..."

"thế anh có phiền không?" đôi mắt Vương Nhất Bác bỗng chốc từ vui vẻ lại hiện lên một tia buồn bã.

"...." Tiêu Chiến đang thái cà rốt chợt dừng lại, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đã ngồi xoay lưng về phía mình, chính là một bóng lưng... cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com