Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 05: ĐÊM THỨ NĂM

"Chiến nhi, đến đây." Vương Nhất Bác dịu dàng gọi. Tiêu Chiến nhích tới trên thân y, cả khuôn mặt thẹn thùng. Y chạm tay vào môi hắn, đem môi hắn ngấu nghiến một lát rồi ly khai: "Hảo ngọt a! Chiến nhi của chúng ta ăn ngày càng ngon."

Tiêu Chiến thổn thức bởi nụ hôn, có chút không kiên nhẫn nói: "Bát lang, ta muốn ngươi."

"Vẫn chưa được." Vương Nhất Bác vô tư chỉ tay xuống hạ thân. "Bên dưới vẫn chưa lên, hay là Chiến nhi giúp ta một tay."

"Làm sao giúp?" Tiêu Chiến thuần khiết hỏi.

Vương Nhất Bác lại chỉ vào môi hắn: "Dùng thứ này bao bọc lấy nó."

Tiêu Chiến sững sờ. Đây là muốn hắn dùng khẩu dâm sao?

"Sao thế? Chiến nhi không tự tin làm được?"

"Cái này..." Tiêu Chiến cúi thấp, ánh mắt rối loạn.

"Ta có cần đứng lên và tìm người khác làm thay không?"

Tiêu Chiến thất thần. Ra là loại chuyện thế này y cũng sẽ làm với những người khác nữa. Tiêu Chiến hắn không phải là người duy nhất.

"Ta làm." Tiêu Chiến ghen tị tột cùng khi nghĩ đến điều đó. Hắn không muốn mất y, không thể để y thất vọng được.

Tiêu Chiến nhút nhát cầm lấy nhục bổng của Vương Nhất Bác, nghĩ nghĩ rồi há to miệng ngậm vào. Vương Nhất Bác tỉ mỉ chỉ dẫn hắn cách làm, may mà Tiêu Chiến cũng không phải quá ngốc, mất một hồi sục sạo liền có tiến bộ. Vương Nhất Bác vừa vuốt tóc hắn, xoắn thành lọn chơi đùa vừa nhìn hắn chật vật mút lấy khối thịt đang có dấu hiệu ngoi lên kia, rất ư là hài lòng.

"Chiến nhi thật ngoan. Ta rất thích."

Tiêu Chiến tự hỏi câu này nghĩa là sao? Y đang rất thích việc mà hắn làm? Hay là rất thích hắn? Tiêu Chiến định rút miệng lại hỏi, không ngờ bị Vương Nhất Bác ấn mạnh vào: "Không cho dừng!"

Tiêu Chiến chớp mắt. Xem ra là y chỉ thích việc này thôi, không phải thích hắn. Được khoang miệng man mát ra sức mút lấy, thử hỏi có nam nhân nào lại không thích? Vương Nhất Bác khoan khoái rên nhẹ, đem toàn bộ dục vọng hướng về miệng Tiêu Chiến phát tiết ra. Tiêu Chiến nhanh như tia chớp rời đi, vẫn bị dịch thể bắn đầy mặt. Hắn uất ức lấy tay lau lau, đột nhiên nhìn lên, cảm thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác dấy lên vài tia hàn khí.

Vương Nhất Bác nắm lấy tóc Tiêu Chiến: "Chiến nhi, ngươi vừa làm gì?"

Tiêu Chiến ngẩn ngơ. Hắn đã làm gì sai sao?

"Ngươi chê bai thứ đó dơ bẩn sao? Ta không thích điều đó chút nào."

Tiêu Chiến chưa kịp phân trần đã bị Vương Nhất Bác dúi nhục bổng vào miệng lần nữa, giọng gay gắt: "Làm cho ta ra, nhưng lần này phải nuốt sạch hết. Nếu không thì làm đến khi nào ngươi quen mới thôi."

Tiêu Chiến bàng hoàng. Thứ đó sao có thể nuốt được? Nuốt rồi sẽ không chết người chứ?

"Nhanh lên!" Vương Nhất Bác giục y, thái độ đanh thép, không hề nói đùa cho có.

Tiêu Chiến rối bời di chuyển môi và lưỡi. Hắn có cảm giác bản thân giống như món đồ chơi của người này, bất giác không ngăn được nước mắt cay đắng ứa ra. Khi gần đạt cao trào, Vương Nhất Bác giữ chặt đầu Tiêu Chiến ngăn không cho hắn trốn tránh nữa. Một dòng dịch thể nồng đậm bắn vọt vào cổ họng hắn. Dù hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn chới với không biết sao mà lường. Số còn dư trào ngược ra khóe miệng hắn, nhễ nhại nhỏ xuống người. Tiêu Chiến nấc nghẹn, khuôn mặt ướt át mị tình, hai mắt lờ đờ, càng khiến cho Vương Nhất Bác thống khoái, muốn dày vò hắn hơn nữa. Vương Nhất Bác đem hậu huyệt của Tiêu Chiến khai thông, hùng hổ đi vào. Tiêu Chiến nấc mạnh hơn, dịch thể trong cổ vẫn còn nhờn nhợn chưa xuống hết thì hạ thân đã bị tấn công. Sự khít khao tiếp xúc giữa bên cho và bên nhận càng lúc càng tăng. Tiêu Chiến kêu thất thanh: "A... Bát lang... a... ta sắp ra..."

"Cùng ra nào." Vương Nhất Bác lau hộ mồ hôi trên trán Tiêu Chiến rồi dịu dàng sáp đến hôn hắn. Dịch thể còn dính trong khoang miệng hắn truyền sang đầu lưỡi của y. Cả hai mê mệt mút lấy lưỡi nhau rồi cùng phóng thích một lúc.

Sáng mai, Vương Nhất Bác có buổi đi săn với hoàng tử nước chư hầu, vậy nên y làm thêm vài lần thì tạm tha cho cơ thể Tiêu Chiến. Tiêu Chiến gối đầu lên tay y, rụt rè hỏi: "Bát lang, ngươi thật ra là ai?"

"Ngươi biết là ta sẽ không nói, tại sao còn phải hỏi?"

"Cái gì cũng không muốn nói cho ta nghe sao?"

"Bởi vì không có gì đáng nói. Khi ngươi cần biết, ngươi tự sẽ biết."

Tiêu Chiến "ân" một tiếng thất vọng. Hắn còn muốn hỏi hai người họ sẽ tiếp tục thế này trong bao lâu? Hiển nhiên là họ không thể cứ như vậy sống cả đời ở đây được. Thế nhưng, hắn sợ hỏi rồi sẽ sinh ra ngần ngại giữa đôi bên nên thôi.

"Chiến nhi, ba năm trước ta từng gặp ngươi ở lầu thuyết thư trong thành. Năm đó ngươi mới mười sáu, đang là độ tuổi hồn nhiên và trong sáng nhất." Vương Nhất Bác nghĩ rồi cười. Không đúng, hiện giờ hắn mười chín rồi mà vẫn cứ hồn nhiên như vậy không thay đổi gì.

"Thật sao?" Tiêu Chiến cố tìm kiếm trong trí nhớ hình ảnh về y nhưng thực sự không nhớ được gì. "Ta vẫn thường đến lầu thuyết thư nghe mấy lão thuyết thư kể về chuyện thiên hạ, hoặc là sẽ kết giao với bằng hữu cùng sở thích."

Chuyện này Vương Nhất Bác đương nhiên biết. Y còn biết năng khiếu của Tiêu Chiến không nằm ở văn chương mà ở y thuật.

"Lúc đó lão thuyết thư kể đến đoạn hoàng đế vừa lên ngôi đã tru di tam tộc đại tướng quân Phùng Bắc Yên vì ông ta ỷ công cao, ngang nhiên coi thường thánh chỉ được ban xuống. Có một số người ủng hộ, cũng có một số người cho rằng hoàng đế hành xử tàn ác. Ngươi nằm trong đám người thứ hai."

Vừa nghe nhắc đến đại tướng quân Phùng Bắc Yên, Tiêu Chiến liền nhớ ra, nói ngay: "Chuyện đó là đương nhiên. Ông ta làm trái thánh chỉ thì trảm một mình ông ta thôi, sao còn phải trảm cả vợ con và dòng họ ông ta? Những người kia cũng đâu làm nên tội tình gì. Họ chết mà còn chẳng biết vì sao mình phải chết. Huống hồ, hoàng đế không chỉ giết một người hay một tộc, cứ cách dăm ba tháng lại nghe nói có kẻ bị đày ải biên quan vĩnh viễn không được trở về, có kẻ bị trảm thủ, cũng có kẻ bệnh chết trong ngục tối, tang thương vô cùng."

"Từ xưa đến nay, lệnh vua chính là thiên ý. Nếu ai cũng nghĩ một mình phạm tội một mình chịu, vậy thì thiên hạ sẽ đua nhau chống lại thánh chỉ, chẳng ai còn biết khiếp sợ là gì. Tru di tam tộc chính là để bọn họ thấy được hậu quả nặng nề của việc làm trái lại chỉ ý đế vương. Quyền uy thiên tử há có thể để cho bọn họ hí lộng?"

Tiêu Chiến lạnh sóng lưng. Y nói câu này sao lại khiến hắn cảm thấy thấp phần khiếp sợ, cứ như đích thân hoàng đế đang thị uy với hắn?

"Nhưng ta vẫn cho rằng làm vậy là quá tàn nhẫn." Tiêu Chiến không dám cãi lại. Hắn chỉ nói ra chính kiến của mình.

"Vậy sao? À đúng rồi... vì ngươi còn nói với mấy kẻ cùng chung suy nghĩ ngồi cạnh ngươi rằng hoàng đế hôn quân bạo ngược, sẽ chẳng có ai dám ở gần hắn ta, chứ đừng nói là có người yêu hắn ta."

Tiêu Chiến có lẽ không biết, những người tán thành lời hắn nói sau đó đều bị Vương Nhất Bác sai thị vệ cắt đi hai tai, chỉ riêng hắn vẫn còn bình yên mà nằm đây. Nếu đôi tai không thể nghe ra phải trái đúng sai, vậy thì có giữ lại trên mặt cũng vô ích.

"Đến giờ ta vẫn nghĩ vậy. Gần vua như gần cọp, vốn đã rất đáng sợ rồi, huống hồ còn gần một vị hoàng đế tàn bạo như thế, có mấy cái mạng mới đủ cho hắn trảm đây? Nhưng có lẽ là quả báo thật. Vài tháng sau đó triều đình tuyển tú nữ, tỷ tỷ ta nhập cung trở thành phi tần mới của hoàng đế. Chính là phải sống cùng người như vậy, tỷ tỷ có lẽ không bao giờ hạnh phúc được."

Vương Nhất Bác thẳng thừng xô đầu Tiêu Chiến ra khỏi tay, ngồi dậy khoác y phục vào.

"Ngươi lại đi sao?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cái nhìn bất mãn và giận dữ. Không phải y cần đi gấp, chỉ là nếu y còn nán lại nghe Tiêu Chiến chỉ trích thêm, khó tránh được sẽ đem Tiêu Chiến đi lăng trì.

"Bát lang?"

Tiêu Chiến cố gọi theo nhưng Vương Nhất Bác không thèm đếm xỉa đến, mặc xong y phục thì đi thẳng ra cửa. Tiêu Chiến nằm nghĩ ngợi một lúc rồi bật dậy, tự trách rằng hắn quá hồ đồ. Y nói rằng lúc đó đã gặp hắn, lẽ ra hắn nên hỏi cụ thể hơn là cứ huyên thuyên về hoàng đế, trong khi hoàng đế chẳng liên quan gì họ. Chắc hẳn vì thế nên trông y mới không vui.

Vương Nhất Bác đến Hoa Lộng Trì tắm rửa rồi mới trở về Cần Chính điện phê duyệt tấu chương. Phê được vài cái, bỗng nghĩ đến lời nói của Tiêu Chiến, cơn thịnh nộ khó khăn lắm mới đè nén được lại nổi lên. Y hất đổ chồng tấu chương khiến cho Bồi Diệc ở cạnh hoảng sợ quỳ sụp xuống. Bồi Diệc không dám nhiều lời suy đoán, nhưng rõ biết là từ lúc ở Triều Dương cung trở về thì thánh thượng đã để mặt hầm hầm, chẳng ai dám chọc vào cho mang tội.

"Nhặt lại tấu chương cho trẫm." Vương Nhất Bác vừa chống tay ngay trán vừa nói.

"Vâng, hoàng thượng."

Bồi Diệc khúm núm đi làm ngay, sau đó đem tất cả tấu chương đặt ngay ngắn lại thành chồng.

Vương Nhất Bác thừa biết là Tiêu Chiến ghét y. Mười lời thì đã có chín lời toàn nói xấu y. Chưa kể đến việc chính y đánh rớt Tiêu Chiến ra khỏi khoa thí, nỗi căm ghét của Tiêu Chiến càng chỉ có tăng chứ không giảm. Nếu y dùng cách bình thường tiếp cận, Tiêu Chiến không chạy mười vạn tám ngàn dặm mới lạ. Do đó, y mới phải bắt cóc. Cứ cưỡng bức trước rồi tính sau, đằng nào da thịt cũng thân cận rồi, Tiêu Chiến muốn trốn cũng trốn không được. Một đêm là người của y, thì cả đời là người của y.

Vương Nhất Bác quay sang Bồi Diệc: "Về phía Tiêu Hầu phủ có thăm dò được gì không?"

"Tiêu hầu gia vẫn đang tìm kiếm công tử, nhưng cho rằng công tử lại đi ăn chơi đâu đó nên tức giận nhiều hơn là lo lắng."

Điều này nằm trong suy đoán của y, dù gì Tiêu Chiến cũng không phải lần đầu đi mất biệt không về. Trước kia, vì đuổi theo một y sư học nghề, Tiêu Chiến đã đi rong hơn cả tháng, lúc về phủ suýt bị lão hầu gia đập cho thừa sống thiếu chết, phu nhân phải dùng chiêu gào khóc đòi tự tử thì ông mới nguôi giận. Sau nữa, Tiêu Chiến vẫn chứng nào tật nấy, đi chữa bệnh cho ai đó đi hơn nửa tháng mới về, kết quả bị lão hầu gia cấm túc cả tháng. Những chuyện tày đình mà Tiêu Chiến gây ra rất nhiều. Vương Nhất Bác chỉ là mượn gió đẩy thuyền, bắt giữ Tiêu Chiến mấy ngày cũng chẳng xem là đáng kể gì.

Vương Nhất Bác tập trung tinh thần lại xem tấu chương. Ngày mai có lẽ sẽ rất bận rộn đây.

[Hết chương 5]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: