Chương 33: Mưa trong thành
Hoa xuân chưa nở, mưa đã rơi đầy. Mái ngói gạch xanh, rêu phủ cùng bích liễu, đều bị bao phủ bởi sắc nước.
"Đêm trước đột nhiên có mưa rơi, đã hai ngày vẫn chưa tạnh... Nghe nói hồ Tương Tư bên kia chỉ trong một đêm đã dâng mực nước cao thêm được một lóng tay, cây cầu bắc ngang đó đã không cho người đi lên nữa, chỉ sợ mưa rơi thêm vài ngày sẽ khiến cho cầu sụp."
"Năm rồi cũng đâu có mưa lớn vậy, quái."
"Uầy, các ngươi chưa nghe sao? Vụ án thi cốt ở tòa lão trạch Liễu phủ mấy bữa còn đang xôn xao, hôm qua đã kết án. Nghe nói bốn bộ xương khô kia là mấy người đã mất tích mấy năm trước chưa tìm ra... Hình như hung thủ đã bị bắt, là người thuộc Liễu gia năm xưa trả thù."
"... Liễu gia? Ta nhớ rõ, là đại gia tộc rất cường thịnh hồi ta còn nhỏ, là chuyện đã qua rất nhiều năm..."
Tại trà lâu, khách bộ hành nghỉ chân nói chuyện trời đất, nghị luận sôi nổi. Liễu Sơ Vân buông tách, móc ra thêm vài đồng tiền đặt lên bàn, bung dù đi vào trong mưa.
Đệ tử Thần cung du tẩu hồng trần, thưởng ngoạn thiên hạ, tu tâm dưỡng tính. Lúc sau hắn còn phải đi chỗ khác, từ Lăng Thành tới Vân Châu, lại đến những nơi xa xôi hơn. Liễu Sơ Vân nghĩ thầm đi nhiều một chút cũng tốt, có lẽ có thể khiến cho tâm tình của hắn càng bằng phẳng lại. Tuy rằng thời gian rời đi tông môn chưa lâu, nhưng tâm cảnh hiện giờ của hắn đã không còn giống với khí phách hăng hái thuở ban đầu.
Tông chủ đang ở đâu? Còn ở Lăng Thành sao? Hắn biết chuyện tông chủ không phải chuyện hắn có thể tọc vào, vì thế lắc lắc đầu, không hề nghĩ nhiều. Liễu Sơ Vân liếc mắt quét qua khung cảnh Lăng Thành trong mưa bụi, nhấc chân đi về phía trước, muốn ấn theo kế hoạch ban đầu mà đi Vân Châu.
Liễu Sơ Vân dần dần đi xa, tại trà lâu khi nãy, bỗng dưng có người xuất hiện tại một góc, Tiêu Chiến lẳng lặng ngóng nhìn theo hắn.
Vương Nhất Bác cũng có chút tò mò mà nhìn qua: "Đây là vị Liễu Sơ Vân kia?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, thu hồi ánh mắt: "Thúc thúc Liễu Yên của hắn chính là người ám sát Vương thế tử ở Vân Châu trước đó."
Hôm trước, Vương Nhất Bác đã nghe chuyện Liễu Yên đền tội nên nghe thế thì hơi hơi trầm mặc, sau một lúc lâu thở dài một tiếng: "... Cũng không biết Liễu Yên bị bắt thế nào."
Tiêu Chiến chỉ nhàn nhạt nói: "Quan phủ dựa theo bức họa tra được, lúc phát hiện ra gã thì gã đã ma hồn nhập thể, tự sát chết."
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt: "Tự sát?"
Tiêu Chiến mặt không đổi sắc gật gật đầu, nghĩ thầm y cũng không nói láo nha.
Vương Nhất Bác cân nhắc trong chốc lát, cứ cảm thấy bên trong có ẩn tình, thôi thì tốt nhất cứ sai người đi tra lại một phen. Trên mặt hắn nở một nụ cười: "Thôi kệ đi... Tóm lại, ta hiện tại đã an toàn? Tiêu Tán, hôm nay chúng ta đi hồ Tương Tư ngắm cảnh đi! Nghe nói nước hồ dâng cao, chắc chắc quang cảnh sẽ rất khác."
"Tùy ngươi." Tiêu Chiến gật đầu, nhìn thoáng qua mưa bụi liên miên không dứt. Y có thể cảm ứng được mỗi một giọt nước mưa đều ẩn chứa linh khí nhè nhẹ, theo thời gian càng trở nên nồng đậm. Chờ đến khi linh khí trong mưa lên đến đỉnh điểm thì cũng chính là lúc Đốt Thiên Diệt Địa xuất thế.
Cùng lắm chỉ khoảng hai ba ngày nữa thôi, y còn có thể nhàn nhã bao lâu đây? Không bằng tùy tâm sở dục, như thế cũng nhẹ lòng hơn.
Vương Nhất Bác nói động liền động, bung ra cây dù lớn, cười tủm tỉm kéo Tiêu Chiến vào đứng phía dưới: "Đi thôi."
Tiêu Chiến muốn nói ta có dù thì đã bị Vương Nhất Bác lôi đi. Y đành phải đứng sát Vương Nhất Bác một chút, nói: "Ngươi cũng không chê chật cơ đấy."
Vương Nhất Bác cười nói: "Dù lớn như vậy mà, sợ cái gì. Hôm nay người của Yến Vương phủ cũng sẽ đến Lăng Thành, vừa vặn sẽ đi qua hồ Tương Tư, đóng quân ở quanh ngoại ô, nói không chừng chúng ta có thể gặp họ."
Hắn đã truyền âm với Vương Tam Thất, tính tính thời gian, cũng sắp tới rồi.
"Người Yến Vương phủ tới Lăng Thành?" Tiêu Chiến ngẩn người, nghĩ thầm vị hôn phu trước kia của y lại muốn làm gì đây?
Vương Nhất Bác nghĩ thầm, là vì chuyện Đốt Thiên Diệt Địa... Hắn cười cười, nói: "À, không phải người ám sát Vương thế tử tìm được rồi sao? Người trong phủ tới tra án tử này."
"Tra án tử thôi mà tới nhiều người như vậy, còn muốn đóng quân ở ngoại ô?" Tiêu Chiến có chút cảm khái, "Vương thế tử quả thực kim tôn ngọc quý." Thật là ra vẻ.
Vương Nhất Bác giữ nguyên nụ cười trên môi: "..."
Bên hồ Tương Tư, phong cảnh cũng không khác có biến hóa lớn so với lần trước họ đến, chỉ là cây cối bên hồ càng trở nên xanh tươi hơn, mưa bụi phủ kín hồ nước, dãy núi đằng xa như có như không, khiến cho cảnh vật tăng thêm vẻ xinh đẹp mông lung mơ hồ.
Đây là nơi hai người tương ngộ kết duyên, Vương Nhất Bác nhớ tới chuyện hôm đó, đáy mắt nhịn không được lộ ra ý cười. Hắn nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên vui sướng hô một tiếng: "Thuyền còn ở đây!"
Du thuyền lần trước vậy mà vẫn còn neo ở bên hồ, bị tán cây đại thụ trên bờ che khuất, trong khoang thuyền cũng không có quá nhiều nước mưa rơi vào. Vương Nhất Bác cẩn thận kiểm tra một phen, có chút tiếc nuối: "Thuyền còn có thể dùng, đáng tiếc hôm nay trời mưa, không tiện chơi thuyền du hồ."
"Về sau còn có cơ hội." Tiêu Chiến ôn hòa nói.
"Ừm, coi như chúng ta ước định, sau này chắc chắn phải tới đây du hồ một lần nữa." Vương Nhất Bác nghiêm trang nói, "Cũng không thể nuốt lời."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, lại vừa chạm vào liền tách ra. Tiêu Chiến cảm thấy tim mình tự nhiên đập mạnh hơn, nói: "Một lời đã định."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn nước hồ, không nhìn Tiêu Chiến, nhưng dù trong tay lặng lẽ nhích sát về hướng Tiêu Chiến. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta nhớ kỹ."
Hai người lẳng lặng đi một vòng quanh hồ. Ngày mưa bên bờ hồ không có nhiều người, ngẫu nhiên có mấy lão nhân khoác áo rơm đang ngồi câu cá. Lúc Vương Nhất Bác đi qua không cẩn thận làm kinh động tới cá, còn bị lão nhân trừng mắt một cái, Vương Nhất Bác vội vàng bồi tội.
"Tiếng mưa rơi lớn vậy, cá cũng đã sớm bị làm cho giật mình chạy hết, sao có thể trách tội lên đầu ngươi?" Tiêu Chiến đưa ra dị nghị.
"Ông ta già rồi." Vương Nhất Bác cười tủm tỉm không chút nào để ý, "Ta kính già yêu trẻ!"
Hắn đang nói giỡn, bỗng nhiên nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng động lớn. Tiêu Chiến cũng nhìn về hướng kia, chỉ thấy một mảnh màu hồng xích chói lòa phá vỡ màu sắc trầm tĩnh của mưa bụi, đang lao nhanh về hướng Lăng Thành.
"Là hãn huyết thần câu của Yến Vương phủ, quả nhiên tới lúc này." Vương Nhất Bác nhận ra người là ai, trong lòng bỗng nhiên hơi căng thẳng, yên lặng hít một hơi sâu.
Tiêu Chiến nói: "Đồng liêu ngươi tới đúng lúc lắm."
Hãn huyết thần câu tốc độ cực nhanh, cơ hồ là chỉ trong chốc lát đã gần tới trước mặt hai người.
Bọn họ thấy người trên lưng ngựa, người trên lưng ngựa cũng thấy bọn họ.
"Híii ——" Hãn huyết thần câu ngừng lại. Nam tử dẫn đầu đội ngũ khuôn mặt anh tuấn, thấy Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đứng che dù, mí mắt lập tức nhảy dựng.
Người tới đúng là Vương Tam Thất.
Vương Nhất Bác một tay giơ dù, lẳng lặng nhìn Vương Tam Thất, lộ ra một nụ cười.
Vừa thấy Vương Nhất Bác, Vương Tam Thất theo bản năng xoay người xuống ngựa muốn hành lễ, kết quả Vương Nhất Bác lại cười như thế, cười đến mức cả người hắn run bần bật.
Vương Tam Thất nhớ trước khi đến Lăng Thành Vương Nhất Bác nghiêm khắc cảnh cáo hắn cái gì, cánh tay sắp sửa hành lễ bị ép cho thu trở về.
Vương Nhất Bác lập tức cười còn tươi hơn, nhiệt tình tiến lên tiếp đón, duỗi tay vỗ vỗ vai Vương Tam Thất: "Tứ Cửu, các ngươi tới nhanh quá! Đây là bằng hữu ta, Tiêu Tán."
Nói xong, Vương Nhất Bác còn quay đầu cười bảo Tiêu Chiến: "Tiêu Tán, vị này chính là huynh đệ tốt của ta, Vương Tứ Cửu. Đều là người một nhà!"
Tiêu Tán đứng ở bên cạnh Vương Nhất Bác, gật đầu với Vương Tam Thất, ôn thanh nói: "Hóa ra là huynh đệ của Vương Tam Thất, hân hạnh diện kiến."
Vương Tam Thất: "..."
Vương Nhất Bác: "..."
Không khí im lìm, trong khoảnh khắc ấy, thiên địa cứ như chỉ còn lại tiếng mưa rơi lốp bốp. Vương Tam Thất vừa-bị-ép-biến-thành Vương-Tứ-Cửu lập tức lộ ra một nụ cười nghiến răng nghiến lợi với Vương Nhất Bác, lại nhìn về phía Tiêu Chiến, bỗng nhiên thẳng sống lưng, ngữ khí ôn hòa: "Hân hạnh diện kiến, hóa ra ngài chính là Tiêu công tử... hắn có nhắc tới ngươi."
Vương Tam Thất âm thầm đánh giá Tiêu Chiến, nhìn vị bạch y nhân trong mưa này, hắn cảm thấy đã hiểu tại sao vị Thế tử cô đơn lẻ bóng của họ rốt cuộc biết yêu là gì.
Quân tử như ngọc, trong sáng ngay thẳng, vừa gặp đã khó quên.
Trong nháy mắt, Vương Tam Thất nhớ tới lời Vương Nhất Bác nói lúc trước ——
"Thích một người, không thể chỉ nhìn mặt."
Có quỷ mới tin ngài! Vương Tam Thất mắng một câu trong lòng, lấy một hộp gỗ tinh xảo trong tay tùy tùng khuân đồ bên cạnh, đưa cho Tiêu Chiến: "Hôm nay nhìn thấy Tiêu công tử, thật đúng là phong tư khiến lòng người không khỏi ngưỡng mộ. Đây là Yến Vương phủ chuẩn bị một phần lễ mọn, mong rằng Tiêu công tử không cần ghét bỏ."
Vương Tam Thất không giải thích thêm, nhiệt tình nhét lễ vật vào lòng ngực Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hoàn toàn không dự kiến được chuyện sẽ trở thành thế này, vẻ mặt lập tức mờ mịt, ôm hộp gỗ có chút không biết làm sao: "Này..."
Vương Nhất Bác cũng giật mình, nhìn về phía Vương Tam Thất: Cái này từ đâu ra, sao không nói ta trước?
Vương Tam Thất không chút khách khí mà nhìn lại: Lâu như vậy rồi mà Thế tử ngài còn chưa đưa được một cái lễ vật? Có ai truy thê như ngài sao? Vẫn là để ta giúp ngài một phen.
Nghĩ như vậy, Vương Tam Thất cũng cười với Tiêu Chiến: "Tiêu công tử cứ việc nhận lấy, đây là Thế tử chúng ta đưa riêng cho ngài."
Nói xong, Vương Tam Thất nháy mắt với Vương Nhất Bác: Thế nào Thế tử, ổn quá đúng không!
Trong nháy mắt đó, mưa gió rả rích. Tiêu Chiến ôm hộp gỗ, hoàn toàn sợ ngây người.
—— Sau khi từ hôn, đạo lữ chưa lập gia thất bỗng nhiên tặng lễ, tại sao?
Từ từ, hình như ta giác ngộ ra rồi —— có phải hắn đang khiêu khích tình địch hay không?!
[Hết chương 33]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com