Chương 14. Thay Đổi
Hai người về đến nhà đã là một giờ sáng hơn, trước đó quản gia có hỏi cần phải chuẩn bị bữa ăn khuya hay không, nhưng trong lúc Tiêu Chiến xem bọn họ đánh mạt chược đã được Vương Nhất Bác đút cho ăn rất nhiều điểm tâm rồi, bây giờ vẫn cảm thấy hơi no, anh lại hỏi Vương Nhất Bác muốn ăn gì, sau khi nhận được y bảo không cần liền bảo Lưu quản gia đi nghỉ ngơi.
Vì đêm trước vận động quá kịch liệt, cho nên đêm nay, sau khi hai người tắm rửa xong liền quy củ chúc nhau ngủ ngon rồi lên giường nằm.
Sáng sớm, Tiêu Chiến bị ác mộng đánh thức, trong mơ, gương mặt Kỷ Hải dữ tợn, cầm ống chích không ngừng đuổi theo anh, anh chạy mãi chạy mãi, cuối cùng chạy lạc, rơi xuống một vực sâu không đáy, cảm giác rơi xuống khiến anh giật mình thức dậy, lúc mở mắt ra, trong đầu trống rỗng, đột nhiên không phân biệt được mình đang ở ở đâu.
Cho đến khi nhìn thấy gương mặt yên tĩnh khi ngủ của Vương Nhất Bác bên cạnh, sự hoảng loạn vừa rồi mới biến mất.
Từ trước đến giờ Vương Nhất Bác đều dậy sớm hơn anh, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt khi ngủ của Vương Nhất Bác, lúc Vương Nhất Bác ngủ vẫn rất soái, đến cả râu xanh dưới cằm trông cũng đặc biệt gợi cảm.
Tiêu Chiến nhìn đến có chút si dại, tim đập thình thịch, đột nhiên rất muốn làm chút chuyện thân mật.
Thế là, lén lút hôn khẽ lên môi y, sau đó lại chui vào chăn y, anh chuẩn bị dùng phương thức đặc biệt để đánh thức mỹ nam của anh.
Vương Nhất Bác tỉnh lại trong sự sảng khoái ấm nóng, ban đầu còn cho rằng mình mộng xuân, thế nhưng khi cảm nhận được cảm giác sảng khoái truyền từ thân dưới đến, mới phát hiện là có người đang làm chuyện xấu trên người anh.
Vương Nhất Bác cong môi, nở nụ cười lười nhác, buổi sáng tốt đẹp thế này, y không thể phụ đi sự cố gắng của ai kia, y vừa vung tay lên, chiếc chăn thoáng cái bao phủ cả hai người.
Thế là, trên chiếc giường rộng lớn, một ngọn núi lớn bắt đầu không ngừng rung lắc vừa kịch liệt vừa không theo quy tắc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng thở dốc kiều mị của nam nhân.
Thật là vừa hòa hợp lại diễm lệ.
Hôm nay Vương Nhất Bác đi làm trễ, đây đúng là một tin tức mới mẻ, vốn dĩ đã sắp xếp cuộc họp buổi sáng, các giám đốc bộ phận đã đợi hơn một tiếng, nhận được thông báo hủy họp, vài giám đốc ỷ mình làm lâu năm, liền nhiều chuyện hỏi Tào Dục Thần một câu, vì sao hôm nay sếp lại không đến?
Tào Dục Thần nhún nhún vai, biểu thị rằng mình cũng không rõ chuyện này. Đùa chắc, anh ta có thể nói cho họ biết nguyên nhân là sếp đến trễ sao? Làm một trợ lý được đào tạo chuyên nghiệp, anh có nghĩa vụ quản lý và bảo vệ hình tượng của ông chủ.
Chẳng qua Tào Dục Thần đi theo Vương Nhất Bác nhiều năm thế này, sớm biết tác phong nghiêm cẩn của y, cho nên lúc nhận được điện thoại Vương Nhất Bác bảo mình dậy muộn, nhắn anh ta hủy cuộc họp buổi sáng, Tào Dục Thần liền cho rằng Vương Nhất Bác có phải ngã bệnh rồi chăng? Vì ngoại trừ lý do bị bệnh, cậu rất khó tưởng tượng ra việc Vương Nhất Bác vô duyên vô cớ đến trễ.
Sau khi trễ hơn hai tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng thong thả đến muộn.
Tào Dục Thần lén lút đánh giá boss, cảm thấy tinh thần y sung mãn, gương mặt như phát sáng, vô cùng hồng hào, căn bản không có chút dáng vẻ ngã bệnh nào, lại tỉ mỉ nhìn một lần nữa, lại còn có thể phát hiện ra ý cười trong mắt Vương Nhất Bác, tâm trạng đang rất tốt.
Sau khi quen nhìn dáng vẻ cao thâm khó lường lại pha chút lạnh lùng của Vương Nhất Bác, lúc này nhìn y, Tào Dục Thần cảm thấy mình thật sự rất không quen.
Thời điểm Tào Dục Thần đưa trà đến, không nhịn được tò mò hỏi, "Chủ tịch, có chuyện vui gì ư?"
Vương Nhất Bác đang đọc tài liệu, nghe thấy câu hỏi của trợ lý, vô thức đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi Tào Dục Thần, "Rất rõ ràng sao?"
Câu hỏi ngược này chính là đã thừa nhận câu hỏi vừa rồi của anh ta.
Nhưng rõ ràng biết Vương Nhất Bác có chuyện vui, lại không thể tiếp tục hỏi, tâm trạng Tào Dục Thần rất phức tạp, hu hu hu..., muốn hóng hớt, mong chân tướng!
Tào Dục Thần quyết định ra khỏi phòng làm việc sẽ lập tức gọi điện cho Lưu quản gia, đối phương là một trung tâm quản lý tin tức hóng hớt vạn năng, không có tin tức nào có thể lọt qua pháp nhãn của Lưu quản gia.
Nhưng lúc này, vẫn là phải cố gắng áp chế linh hồn hóng hớt đang dao động của mình lại, thành thật đáp lời Vương Nhất Bác.
"Rất rõ ràng ạ!" Tào Dục Thần chắc nịch gật đầu.
Vương Nhất Bác liền nhướng mày, trưng ra vẻ mặt hóa ra như vậy, sau đó dặn dò anh ta, "Cho nên, cậu đem lịch trình chiều nay hủy đi, tôi muốn về sớm."
Làm sao...lại là cho nên vậy? Vế "bởi vì" ở đâu rồi? Vương tiên sinh, ngữ văn của ngài có phải là do thầy số học dạy hay không?! Buổi sáng ngài vừa đến muộn, buổi chiều còn muốn về sớm, Vương tiên sinh nguyên tắc của ngài ở đâu rồi? Sự nghiêm túc của ngài đâu? Bị người ngoài hành tinh ăn mất rồi sao?!
Nếu như Tào Dục Thần đem câu hỏi trong lòng nói với Lưu quản gia, chắc hẳn ông sẽ cho anh ta một câu trả lời cụ thể: Không phải là bị người ngoài hành tinh ăn mất, là bị Vương phu nhân ăn mất rồi!
Đi làm trễ không chỉ có mỗi mình Vương Nhất Bác, thân là đồng lõa của anh, Tiêu Chiến đương nhiên cũng đến trễ.
Hôm qua vừa nói với Tiêu Khải muốn đổi người, hôm nay Uông Trác Thành sáng sớm liền gọi điện thông báo cho anh biết, đã hẹn Tuyên Lộ chín giờ gặp mặt, bảo anh đến đúng giờ. Đương nhiên, lúc Uông Trác Thành gọi đến, Tiêu Chiến vẫn đang bận cùng Vương Nhất Bác đánh trận, vốn không rảnh quan tâm cậu, thế là điện thoại chuyển tiếp đến bên Lưu quản gia.
Đến khi Tiêu Chiến xuống lầu mới biết được tin này, vội vàng chạy đến công ty, bây giờ đã hơn mười giờ sáng.
Tuyên Lộ đợi hơn một tiếng đồng hồ, cũng không cảm thấy buồn bực, trong lúc đợi, cô vẫn luôn cùng Uông Trác Thành trò chuyện phiếm, thân là trợ lý của Tiêu Chiến, Uông Trác Thành chắc hẳn rất hiểu Tiêu Chiến, cho nên trước tiên ở bên cậu tìm hiểu nói chuyện chút cũng tốt, dù sao chăng nữa, đây là bước ngoặt đầu tiên trong đời Tuyên Lộ, được thầy dẫn dắt bấy lâu nay, cô rất cần có cơ hội để chứng minh những gì mình học được.
Tuyên Lộ còn mang theo quà gặp mặt cho Tiêu Chiến, đây là do thầy Giang Phong Miên thông qua quan hệ của người quen tìm về cho cô, hai quảng cáo hàng hiệu, ba bộ phim, hai bộ đóng vai phụ, một bộ vai chính, đều là với những tác phẩm lớn. Tuy rằng bây giờ Tiêu Chiến trong giới giải trí vẫn chưa có địa vị và fan, đảm đương vai chính của bộ phim lớn có chút khiếm khuyết, nhưng việc là do người làm, nếu Tiêu Chiến thật sự thích, cũng có thể tranh thủ chút.
Tiêu Chiến vẫn chưa đến, cho nên cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục:
"Thường ngày Tiêu lão sư thích loại hoạt động giải trí nào thế?" Tuyên Lộ uống trà, ngữ khí thoải mái, tuy rằng đây là câu hỏi, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khí thế bức người.
"Anh ấy thích rất nhiều thứ." Trong đầu Uông Trác Thành quét qua các sở thích của Tiêu Chiến, gần đây vì anh đang quay phim, cho nên không ra ngoài chơi được, trước đây thích gì nhỉ? "Anh ấy thích mua sắm, đi chơi với bạn bè, uống rượu, thỉnh thoảng sẽ chơi xe."
"Chơi xe? Đua xe ư?" Tuyên Lộ có chút ngạc nhiên, omega cũng thích chơi trò này ư?
"Đúng vậy, trong đám bạn của anh ấy có người chơi trò này, cho nên cũng dẫn anh ấy chơi." Uông Trác Thành cảm thấy Tuyên Lộ là người đại diện mà Tiêu Chiến chỉ định, thế nên hẳn những chuyện này đều cần nói ra, dù sao sau này cần phải làm việc cùng nhau, để Tuyên Lộ hiểu thêm về anh ấy cũng tốt.
Đua xe, thích mua sắm, thường đi uống rượu với bạn bè, đây không phải là biểu hiện của phú nhị đại chứ? Quả nhiên anh giống hệt trong lời đồn ư?
Lúc Tuyên Lộ được thông báo làm người đại diện cho Tiêu Chiến, cũng có tìm hiểu qua, nhưng nghe đi nghe lại, những người quen biết Tiêu Chiến đều nói với cô rằng, người này rất khó hầu hạ, quen được nuông chiều, tính tình không tốt, còn hay ra vẻ.
Lúc ấy cô muốn từ chối, nhưng thầy cô lại nói với cô, công việc có sức khiêu chiến mới có thể khiến cho con người có động lực, hơn nữa, ông từng lén nghe ngóng bối cảnh của Tiêu Chiến, gia thế không nhỏ, chỉ cần cô có thể dẫn dắt Tiêu Chiến nổi tiếng, thành công tuyệt đối không rời khỏi tay cô.
Tuy thầy không nói cho cô biết bối cảnh cụ thể của Tiêu Chiến là gì, nhưng ông đã nói như thế này, chỉ đành miễn cưỡng tiếp nhận thôi.
"Tôi nghe mọi người nói tính tình của Tiêu lão sư khá vội vàng." Tuyên Lộ uyển chuyển hỏi về tính tình của Tiêu Chiến, người khác nói thế nào đều không đáng tin bằng Uông Trác Thành.
"Anh ấy thích nổi nóng, nhưng nếu như nghe theo ý anh, dỗ dành anh, anh ấy cũng không phải không nói lý lẽ, tính tình gần đây đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Theo Tiêu Chiến lâu như thế, Uông Trác Thành sớm đã quen với tính của Tiêu Chiến, cậu thấy những thứ này đều không sao cả nhưng người khác cũng không nghĩ như thế.
Tuyên Lộ nghe xong, trong lòng càng thêm phiền muộn, quả nhiên rất khó hầu hạ sao? Thế sau này làm sao triển khai công việc đây!
Thích chơi, tính tình khó chịu, còn phải dỗ dành...
Tổng kết xong đặc điểm của Tiêu Chiến, cô bỗng cảm thấy tương lai mịt mù.
Nhưng Tuyên Lộ là một cô gái rất kiên cường, nếu đã đáp ứng với thầy thì cần phải làm tốt, chắc chắn sẽ không lâm trận rút lui, dù khó khăn hơn nữa cũng cắn răng chịu đựng.
Nếu như Tiêu Chiến biết được nội tâm rối rắm của cô nàng lúc bấy giờ, khẳng định sẽ nói rằng: Em gái, cưng nghĩ quá nhiều rồi!
Thời điểm Tiêu Chiến xuất hiện, chỉ thấy anh mặc bộ quần áo đơn giản, trẻ trung, kết hợp với mái tóc ngắn xõa phía trước, khi bước đi, môi luôn nở nụ cười, tinh thần rạng rỡ, thực sự khiến cho người ta tưởng rằng trích tiên hạ phàm.
Lúc nhìn thấy Tuyên Lộ, Tiêu Chiến lập tức tiến lên trước nhiệt tình ôm lấy cô nàng, trực tiếp khiến Tuyên Lộ cảm thấy hoang mang.
Tình tiết vừa gặp đã quen được sắp xếp trong kịch bản nào đó, thật sự là quá thần kì rồi!
Tiêu Chiến không để ý đến vẻ mặt bối rối của Tuyên Lộ, cười vỗ vai cô nói: "Sau này mong chị chiếu cố nhiều hơn nhé, Lộ tỷ."
Xem ra vẫn là tình tiết ấy, chỉ là bị sắp xếp nhanh hơn chút thôi.
Tuyên Lộ quyết định đi theo tiết tấu này, trực tiếp nhảy qua bước giới thiệu, trực tiếp đem quà gặp mặt anh đã chuẩn bị ra.
Hai phần quảng cáo, ba kịch bản.
Tiêu Chiến vui vẻ nhận lấy quà của anh, vừa nghiên cứu vừa nghe phần giới thiệu của Tuyên Lộ, rất nhanh liền quyết định nhận hai phần quảng cáo ấy.
Sau đó lại xem kịch bản, anh bị một trong ba bộ ấy dọa sợ.
《Vào hè》Hai chữ này khiến anh lập tức nghĩ đến Na Anh, kiếp trước bộ phim anh cướp của Na Anh chính là Vào hè! Tiêu Chiến vội lật xem nội dung của kịch bản bên trong, quả nhiên không sai, đáng nói ở đây là kịch bản đã được cải biên, nữ chính biến thành nữ phụ, mà nữ chính của bộ phim này, cho dù là tuổi tác, ngoại hình, tính cách đều giống với Na Anh.
Chỉ là, bộ phim này sao lại xuất hiện nhanh như thế chứ? Trong kí ức của anh, bộ phim này hẳn là mùa đông năm sau mới xuất hiện, lúc đó cũng không phải là Tuyên Lộ cầm đến cho anh, mà là anh nhìn thấy trên bàn làm việc của Tiêu Khải.
Vì sao sống lại lần nữa, rất nhiều chuyện đều không giống với thời gian trước kia nhỉ?
"Bộ phim này là bộ phim lớn, là vai nam chính, lại còn cải biên nguyên tác chính, em sợ mình vẫn không đủ năng lực nhận nó." Tiêu Chiến nói với Tuyên Lộ, khi ấy anh nhìn trúng bộ phim này, đến Tuyên Lộ cũng khuyên anh nói rằng không phù hợp, anh rất tò mò Tuyên Lộ bây giờ sẽ nói thế nào.
"Với tuổi của cậu, đóng vai này thật sự có chút khó khăn, nhưng có thể thông qua hóa trang và diễn xuất để bù lại, nếu cậu thực sự thích, tôi có thể tranh thủ chút." Tuyên Lộ rất tự tin đáp.
Tiêu Chiến cười đến đôi mắt cong cong, đối với sự tự tin của Tuyên Lộ rất hài lòng, nói: "Bộ phim này rất hay, em sẽ giữ lại, không cần chị phải đi tranh đoạt đâu."
Tuyên Lộ phát hiện ra bản thân thật sự không theo kịp suy nghĩ của người cùng hợp tác mới này.
Ngơ ngác hỏi "Tại sao?"
"Em muốn đưa kịch bản này cho chị Na Anh, cứ để chị ấy tự tranh thủ là được."
"Na Anh?"
"Đúng vậy, nữ chính trong nguyên tác rất hợp với chị Na Anh, để chị ấy đóng nhất định sẽ rất tuyệt."
"Ồ." Tuyên Lộ đã hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.
Tiêu Chiến nói xong, bỗng nhớ ra gì đó, nói với Tuyên Lộ: "À, đúng rồi, bố em là Tiêu Khải."
"Hả?" Tuyên Lộ lại có chút hoang mang, Tiêu Khải là ai, tại sao bỗng nhắc đến người này? Đợi đã, Tiêu Khải không phải là chủ tịch trong công ty của họ sao? Cho nên, Tiêu Chiến là con trai của chủ tịch?!!!!
Tuyên Lộ biết bị chân tướng làm cho chao đảo, tức thời bị KO* rồi.
(*KO: Knock out)
Hơn nửa ngày mới hồi hồn lại, hỏi Tiêu Chiến: "Tại sao bỗng nói với tôi chuyện này?"
"Em cảm thấy sau khi biết được thân phận của em, sẽ càng thuận lợi cho chị triển khai công việc." Vì kiếp trước hai người hợp tác vui vẻ, thế nên kiếp này anh cũng muốn tiếp tục vui vẻ, cho nên Tiêu Chiến liền nói cho Tuyên Lộ biết thân phận của mình.
Tuyên Lộ cảm thấy nói chuyện với Tiêu Chiến, thật sự quá nhức đầu!
Cho nên, lời cuối cùng của Tiêu Chiến đã thức tỉnh cô, sau này có thể tùy tiện đi cửa sau ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com