Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23. Lễ Trao Giải

Bố Tiêu lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, tuy không có nằm trong bảng xếp hạng những người giàu có, nhưng địa vị và quan hệ thì không hề kém, đặc biệt là trong giới giải trí, bố Tiêu dù nói không thể đưa một tay che trời, nhưng vài tay che trời thì vẫn là miễn cưỡng có thể.

Gần đây cảm thấy niềm vui bị san sẻ, vì ông và con trai đã nhiều ngày không gặp nhau rồi, bây giờ ông muốn gặp Tiêu Chiến, không phải chỉ tùy tiện gọi điện là có thể gọi anh đến.

Ông tự đoán bảng xếp hạng quan trọng của con trai, đứng đầu là công việc, thứ hai là Vương Nhất Bác, thứ ba mới là ông.

Thật là con trai gả ra ngoài hệt như nước đã đổ đi, có ông xã liền quên bố, con trai bất hiếu, đúng là con trai bất hiếu, bố Tiêu vừa đếm tội con trai cưng vừa ở trong phòng nghỉ của anh ngồi đợi anh, không sai chính là ngồi đợi, đáng thương thật, ông đường đường là chủ tịch của giải trí Tiêu thị, muốn gặp mặt con còn phải ngồi đợi. Càng nói càng muốn chấm nước mắt.

Sau nửa tiếng, Tiêu Chiến dẫn Uông Trác Thành vội vã quay về, Tuyên Lộ đã hẹn với đại diện của một thương hiệu, nói sẽ gặp mặt ở công ty, Tiêu Chiến mặc trang phục thoải mái, bàn việc công thì lộ rõ vẻ bất lịch sự, cho nên anh phải quay về thay quần áo.

Bước vào phòng nghỉ, Tiêu Chiến phát hiện bố Tiêu đang ở bên trong, trong lúc chờ đợi nhàm chán, ông cầm quyển album anh vừa chụp không lâu, đang chăm chú xem từng ảnh.

"Bố, sao bố lại ở đây?" Tiêu Chiến rất ngạc nhiên hỏi bố anh.

"Không ở đây thì bố đến đâu để gặp con?" Bố Tiêu bất đắc dĩ hỏi ngược lại anh, trước đó ông còn gọi điện cho anh, anh nói đang ở bên ngoài quay quảng cáo, không biết lúc nào mới quay về công ty, ông chỉ đành đến đây chờ anh, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.

Tiêu Chiến đã quen không lớn không nhỏ với bố mình, với sự lên án của bố Tiêu anh vốn không để tâm, đi đến lay tay ông, tỏ vẻ thân thiết, sau đó hỏi ông: "Thế bố tìm con gấp thế có chuyện gì?"

Tiêu Khải kéo con trai ngồi xuống sô pha, vỗ tay anh hỏi: "Giải Kim Quyển Bách Hoa, có phải con được vào vòng giải nam chính xuất sắc nhất không? Bố muốn hỏi con có suy nghĩ gì?"

Tiêu Chiến bĩu môi, nhìn bố anh đáp: "Suy nghĩ gì chứ, có phải là con có cách nghĩ đó, thì bố sẽ giúp con ôm cúp về nhà không?"

"Bây giờ không phải rất nhiều công ty đều làm như thế ư?" Bố Tiêu hùng hồn trả lời anh.

"Người ta làm thế nào, thì bố phải làm thế nấy sao? Có thể nguyên tắc chút, có thể sáng tạo chút không?"

"Nếu người ta đã làm như thế, điều đó chứng minh là con đường kia dễ đi, nếu đã có con đường dễ đi, thì cần gì tìm lối đi khác chứ?" Bố Tiêu nhẫn nại nói đạo lý với anh.

"Bố thật là vô lý, bố, bố có thể đừng nghĩ đến chuyện mua giải không?" Tiêu Chiến sợ bố anh lại muốn vì anh mà tiêu tiền, vội vàng giải thích: "Nếu bố mua giải, thế chính là bố xem thường con, chê cười con."

Nghe anh nói thế, bố Tiêu vội nói: "Bố thương con còn không hết, sao có thể xem thường, chê cười con chứ! Con đừng oan uổng bố."

"Bố chính là chê cười con, không tin con sẽ dùng chính thực lực mình cầm được cúp, còn nói là không phải!"

Bố Tiêu bị nói trúng tim đen, lúng túng cười hì hì hai tiếng, nói: "Bố không phải là sợ con cầm không được sẽ khóc đến chảy nước mũi sao, nên mới muốn giúp con."

Bố Tiêu cái gì cũng tốt, chính là chiều chuộng con trai thành ma, hận không thể đem toàn bộ thế giới đặt vào trong tay anh, kiếp trước anh có đạo hạnh kia, ít nhiều cũng liên quan đến sự cưng chiều của ông, nhưng kiếp này, Tiêu Chiến vừa hưởng thụ sự cưng chiều của ông, cũng đồng thời từ chối cách nghĩ muốn tốt cho anh của ông, thực tế không phải bất kì thứ gì đều có ích cho anh, cũng muốn bố anh ít lao tâm vì anh, yên ổn sống cuộc đời mình là được.

"Bố, con biết bố là muốn con vui nhưng trò chơi này, nó cũng có quy định của nó, chúng ta cứ dựa theo quy định để chơi, không phải sẽ càng vui hay sao? Người khác thế nào là chuyện của họ, con chỉ hi vọng có thể dựa vào sự cố gắng của mình để giành được giải, năm nay không được thì năm sau tiếp tục cố gắng, con trai bố ưu tú như thế, không thể không giành được giải đâu."

Nghe thấy lời của Tiêu Chiến, bố Tiêu suýt nữa đứng lên vỗ tay khen ngợi anh, nhưng bị anh khoác tay, không đứng dậy được, thế là chỉ đành đưa tay lên, rất nhiệt huyết nói: "Đúng vậy, con trai bố là cừ nhất, nhất định có thể ôm giải về!"

Dỗ dành xong lão ngoan đồng này, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm nghĩ trong nhà vẫn còn có một người, hôm nay về nhất định phải phòng ngừa trước mới được, tránh đến lúc ấy Vương Nhất Bác lại giao cho Tào Dục Thần thực hiện toàn bộ nữa, sẽ gây cho anh thêm phiền phức gì nữa cũng không chừng.

Làm ngôi sao như anh cũng khá khó khăn, người khác vắt óc tìm cách nổi tiếng, bất kì thủ đoạn nào đều dám dùng, còn anh lại dùng trăm phương nghìn kế ngăn chặn người nhà giúp anh nổi tiếng, cũng bận tâm việc anh có thể yên ổn làm ngôi sao hay không!

Giải Kim Quyển Bách Hoa mỗi năm tổ chức một lần, là chương trình cực lớn trong giới giải trái, hội tụ đầy đủ những người nổi tiếng trên cả nước, chia sẻ vinh quang nhất trong giới điện ảnh Trung Hoa.

Mọi người đều là những gương mặt quen thuộc trong màn ảnh, cho dù không có giao tình, gặp mặt chào hỏi vẫn là chuyện bình thường, hoặc là tiến đến nói chuyện, không chừng cũng có thể tạo ra quan hệ, giao tiếp giữa người và người vốn là như thế, nói không chừng quan hệ này lại có tác dụng to lớn cho ngày sau.

Chẳng qua phần lớn mọi người đều chỉ là bằng mặt không bằng lòng, cùng vui vẻ với nhau nhưng thật ra sau lưng lại thầm so sánh tị nạnh, nâng cao giẫm thấp.

Đây chính là giới giải trí, trông có vẻ nhỏ nhưng lại sâu không thấy đáy.

Đến tham dự buổi lễ long trọng này, không nhất định là để giành giải, phần lớn người đến đây đều là vì các mối quan hệ, trước hội trường có trải thảm đỏ rất dài, là nơi phong thủy bảo địa tập trung những người nổi tiếng, bạn có bản lĩnh ở lại đó càng lâu, mối quan hệ cũng sẽ cao hơn chút, cho nên đây không phải là một tấm thảm đỏ bình thường, mà đây tuyệt đối là một tấm thảm sạc danh tiếng quý báu và các mối quan hệ.

Cho nên mỗi năm các ngôi sao sẽ đi trên thảm đỏ, đó chính là màn quan trọng nhất trong buổi lễ trao giải, trên thảm đỏ, những ngôi sao hệt như bát tiên qua biển vậy, vô cùng thần thông, có thể để ống kính dừng trên người bạn thêm vài giây, thì bạn thắng rồi.

Mấy năm trước trên thảm đỏ lưu hành trào lưu té ngã, vì thế các ngôi sao nữ trước khi đến nhận giải đều sẽ tiến hành đặc huấn, làm sao để ngã được đẹp mắt, ngã được đặc biệt, ngã khác với những người khác, thậm chí còn có các lớp huấn luyện được mở ra vì trào lưu này, lớp bồi huấn làm sao để thành nữ thần, lớp bồi huấn làm sao để có tư thế chuẩn của nữ thần, còn có thêm lớp bồi huấn hôm nay bạn đã nghĩ ra tư thế gì chưa...vân vân, đủ để thấy hành động này đang hot thế nào.

Sau đó lại lưu hành thời trang xuyên thấu, các ngôi sao có nhiều quan điểm khác nhau, người không mặc trang phục xuyên thấu, đi trên thảm đỏ lại lén lén lút lút sợ người ta nói mình bị out, người mặc trang phục xuyên thấu lại đi đứng ngang nhiên, sợ rằng người ta sẽ nhìn mình ít đi không bằng.

Tóm lại là vì chiếc thảm đỏ này, các ngôi sao đều rất liều mạng.

Tiêu Chiến kiếp trước đi trên thảm đỏ cũng có rất nhiều lịch sử đen tối, người khác nói: Nước ngoài có Lady Gaga, trong nước có Tiêu Chiến. Câu này có thể chứng minh thời trang trước đây Tiêu Chiến mặc từng gây sốc như thế nào.

Anh thích màu hồng, cho nên lễ phục đi trên thảm đỏ trước đây của anh, căn bản là lấy màu hồng làm chủ đạo.

Màu hồng là một màu rất đẹp, nhưng lại quá ngây thơ, không đủ cao quý, trong buổi lễ thế này, màu hồng phấn có vẻ lép vế, nhưng chỉ cần anh thích là được, anh thích không giống người khác, cho nên đơn độc một mình, không muốn đi theo trào lưu. Vì ít người mặc màu hồng, cho nên anh dùng màu hồng làm màu chủ đạo, không ngừng sử dụng màu này, kiểu dáng trang phục cũng không đi theo lối bình thường, tạo hình đặc biệt để thu hút ánh nhìn của người khác, mỗi lần xuất hiện, đều khiến những người xung quanh chấn động từ trong ra ngoài, nổi cả da gà. Nhưng Tiêu Chiến cảm thấy, đây chính là hiệu quả anh cần, còn cảm thấy khá đắc ý.

Bây giờ Tiêu Chiến không dám nhìn thẳng vào tủ quần áo của mình, những lễ phục màu hồng với kiểu dáng kì lạ kia anh để cho người làm xử lý sạch sẽ, nhìn thôi cũng cảm thấy dị hợm.

Dáng người Tiêu Chiến rất đẹp, rất chuẩn, anh còn có một đôi chân dài, mặc gì trông đều đẹp mắt, kiếp trước vì những giày vò kia, hoàn toàn lãng phí đi thân hình xinh đẹp này.

Lần này anh chọn một bộ suit cách điệu màu xanh đậm, kiểu dáng không quá phô trương, vừa lịch lãm lại vừa cuốn hút.

Kiểu dáng của bộ suit thành công tôn lên đôi chân dài miên man của Tiêu Chiến, màu sắc không quá nổi bật nhưng kết hợp với làn da trắng của Tiêu Chiến khiến anh trông càng bắt mắt hơn.

Lúc Tiêu Chiến thay xong lễ phục, đi xuống cầu thang, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng dưới lầu nhìn lên, phát hiện ra bản thân vốn không thể dịch chuyển tầm mắt, anh hệt như nam thần làm người ta thần hồn điên đảo, vừa cao cao tại thượng lại đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người khác không kiềm được muốn thành kính tôn sùng.

Vương Nhất Bác đưa tay chào đón nam thần của mình, Tiêu Chiến khẽ đặt tay lên tay y, cười thẹn thùng hỏi, "Trông em đẹp không?"

"Cực kì đẹp." Vương Nhất Bác đáp.

"Cảm ơn anh." Tiêu Chiến cười rạng rỡ, kiễng chân hôn lên cằm Vương Nhất Bác, son dưỡng nhạt màu dính lên mặt y, khiến anh cười càng tươi hơn.

"Thật sự không cần anh đi cùng em ư?" Vương Nhất Bác lần nữa muốn anh xác nhận, phu nhân xinh đẹp thế này, y thật sự có chút không nỡ để anh xuất hiện trước ống kính khắp nơi, tốt nhất là đem anh giấu ở trong nhà, để mình y có thể ngắm là được rồi. Nghĩ như thế, y bỗng có chút hối hận đã chấp nhận ước hẹn năm năm của Tiêu Chiến, y thật sự có chút không đợi được, muốn cả thế giới đều biết, nam nhân này là của y.

"Không cần, em cùng đám người của đạo diễn Quách đi trên thảm đỏ." Tiêu Chiến lần nữa từ chối y.

Vương Nhất Bác không còn cách nào với anh, chỉ đành đích thân tiễn anh lên xe, sau đó chờ xe dần dần đi xa, vô thức thở dài, Lưu quản gia nhìn theo chiếc xe rời đi, chỉ là ông nói thẳng: "Ôi, thật khiến người ta không yên tâm mà!" Nói xong còn cố ý nhìn sang Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lạnh nhạt nhìn ông một cái, rồi xoay người bước vào trong nhà.

Lưu quản gia sờ chiếc cằm nhẵn nhụi, thì thầm: "Bản thân không có cách đi theo, trưng ra mặt thối cho tôi xem thì có tác dụng gì chứ!"

Các thành viên chính trong đoàn phim《Kì ngộ》đều đến dự buổi tiệc trao giải, nhưng không phải tất cả đều đi trên thảm đỏ, chỉ có Quách Thừa cùng với ba diễn viên đại diện cho đoàn phim bước lên.

Gần đây《Kì ngộ》đang rất nổi tiếng, lượng fan vô cùng cao, khi họ vừa bước xuống xe đứng trên thảm đỏ, lập tức có truyền thông cầm máy ảnh chụp lia lịa, Tiêu Chiến mặc lễ phục cao quý phóng khoáng, thoáng cái đánh gục cả đống người đang quay phim, chụp hình trong tích tắc, tiếng bấm máy tách tách liên tục vang lên không ngừng.

Những người bên cạnh chưa từng nhìn thấy khung cảnh long trọng như thế này, đều lộ ra chút hoang mang, may là tuy Tiêu Chiến vẫn còn trẻ nhưng linh hồn lại đã trải qua thương hải tang đau, đạo diễn Quách là một lão làng nhìn qua thế sự, cho nên lúc đối mặt với truyền thông, cử chỉ của anh ưu nhã, phóng khoáng, thu hút vô số ánh nhìn, mọi người đều chuyển sang chụp hình anh, cho nên cũng bỏ qua những diễn viên lúng túng bên cạnh.

Quách Thừa thầm thở phào, lòng nghĩ Tiêu Chiến tuyệt đối là phúc tinh của hắn, thế là ý niệm muốn ôm đùi anh càng kiên định hơn.

Cả đoàn người ung dung bước trên thảm đỏ, trên đường đi không ngừng có người hô tên Tiêu Chiến, muốn họ dừng lại chụp hình, nhưng đi trên thảm đỏ cũng có giới hạn thời gian, bọn họ không thể chậm trễ, đi thẳng vào trong hội trường, lối vào có một sân khấu nhỏ, cũng là địa điểm chụp hình đáng chú ý nhất, ngôi sao sẽ vừa kí tên, vừa tạo tư thế ưu nhã để truyền thông chụp đủ kiểu.

Vì gần đây rất nổi, cho nên lúc bọn họ kí tên xong, vẫn bị dẫn chương trình kéo đi phỏng vấn vài câu, nội dung phỏng vấn không chỉ hỏi cảm nghĩ của họ mà còn hỏi họ dự đoán hôm nay ai sẽ nhận giải, những điều này đều do Quách Thừa đại diện trả lời.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, người dẫn chương trình còn hỏi Tiêu Chiến, chỉ nghe anh ấy hỏi: "Tiêu Chiến gần đây được bầu chọn thành nam thần mới trên mạng, tôi có thể hỏi thay các fan một câu hỏi hay không?"

Tiêu Chiến cười khẽ, gật đầu.

Người dẫn chương trình lại hỏi: "Chắc nam thần Tiêu vẫn độc thân, thế tiêu chuẩn lựa chọn của anh là gì nhỉ?"

Vừa đặt câu hỏi liền hỏi về chuyện tình cảm, người dẫn chương trình này cũng là thấy Tiêu Chiến còn trẻ, cho nên hỏi vấn đề này cũng không sao.

Tiêu Chiến cười dịu dàng đáp: "Tiêu chuẩn chọn lựa của tôi là: Thành thục, trầm ổn, tinh tế, còn biết dỗ dành." Nói đến cuối cùng, anh cười càng ngọt ngào hơn, đây đều là những tiêu chuẩn dựa theo Vương Nhất Bác để nói, chỉ chưa nói đến chuyện cao to, đẹp trai, giàu có, vì nói quá cụ thể sẽ không tốt, sẽ khiến cho mọi người đoán mò.

Sau khi bọn họ tiến vào bên trong, mọi người mới nhớ ra, Tiêu Chiến vốn dĩ không trả lời việc mình có độc thân hay không, thật là giảo hoạt quá mà!

Đoàn phim được sắp xếp chỗ ngồi khá gần sân khấu, tầm quan sát khá tốt, Tiêu Chiến phát hiện chỗ bên phải của đoàn phim lại là thiên vương nổi tiếng Lý Vinh Hạo, mà tay trái lại là đạo diễn đức cao vọng trọng Trần Gia Lâm, vừa rồi Quách Thừa có đi qua bên cạnh ông, lúc bắt tay với ông, còn liều mạng cúi đầu khom lưng, có thể thấy được vô cùng kính trọng Trần Gia Lâm.

Xem ra chỗ này của họ cũng là phong thủy bảo địa.

Màn mở đầu buổi lễ rất đặc sắc, hai người dẫn chương trình cũng khá hài hước, trước đó không lâu Tiêu Chiến cũng từng tham gia qua tiết mục chương trình của nam dẫn chương trình nọ, xuyên suốt quá trình đều khiến mọi người cười ha hả không ngừng, ấn tượng về anh ta khá sâu sắc.

Lúc vào hội trường, đều sẽ có quá trình buổi lễ, bên trên còn ghi rõ trình tự trao giải và biểu diễn kèm theo danh sách khách mời, trong lúc chờ đợi, Tiêu Chiến tiện tay mở ra xem, mượn ánh đèn trên sân khấu, quét mắt một lượt, phát hiện khách mời trong danh sách đều là những người nổi tiếng, hơn nữa còn có nhóm nhạc Tinh Tinh Boy, xem ra gần đây bọn họ cũng rất nổi.

Trước mắt đều là những giải không quan trọng, giải người mới xuất sắc nhất được trao cho một cô gái tên là Nhiếp Dao, tầm mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt xinh đẹp ngọt ngào, Tiêu Chiến hồi tưởng lại, phát hiện cô bé này chỉ là nổi tiếng nhất thời, nhận giải không lâu sau, liền dính scandal, đối tượng còn là một người đàn ông đã có vợ, cho nên danh tiếng tuột dốc không phanh, sau đó không còn thấy cô nàng nữa.

Thế là Tiêu Chiến chợt phát hiện ra chuyện thú vị, thân là một người có năng lực tiên tri, đối với mỗi người lên sân khấu nhận giải, chỉ cần anh có ấn tượng, đều có thể nhớ ra tình trạng sau này của họ, dù sao chăng nữa giới giải trí cũng không thiếu tin tức hóng hớt, thường ngày chỉ cần hơi để ý đến tin giải trí, sẽ có thể biết rất nhiều về hoạt động của các ngôi sao.

Tiêu Chiến bỗng tò mò nghĩ ngợi bản thân nên mở một bàn dự đoán tương lai của các ngôi sao hay không, lại tính phí thật cao, ngôi sao đều nhiều tiền như thế, chỉ cần anh nói chuẩn, bọn họ chắc chắn sẽ nguyện ý móc tiền ra? Nghĩ đến chuyện này, trong não tự nhiên xuất hiện ra hình ảnh ấy, anh tự cảm thấy vui không thể tả, lén cười thầm suốt nửa ngày.

Quách Thừa nghiêng mắt nhìn anh đang vui vẻ, tò mò hỏi anh đang vui chuyện gì, Tiêu Chiến ra vẻ cao thâm khó lường nói: Thiên cơ bất khả lộ.

"Thế vị cao nhân này, tôi có thể nhờ cậu dự đoán không, xác suất tôi nhận giải là bao nhiêu?" Phỏng chừng là Quách Thừa cũng ngồi đến buồn chán, cho nên nhỏ giọng nói chuyện phiếm với anh.

Tiêu Chiến mím môi cười nói: "Xác suất nhận giải là một trăm phần trăm, hơn nữa không chỉ có một giải."

Quách Thừa cho rằng anh đang nói đùa, cũng cười đáp: "Thế thì đành tiếp nhận lời nói may mắn của cậu vậy."

Sau khi người mới nhận giải, lại đến phần biểu diễn của khách mời, ánh sáng trên sân khấu được tắt hết, giai điệu vui nhanh vang lên trong bóng tối, bốn luồng ánh sáng chiến lên bốn bóng người, di chuyển theo bước đi của họ, khiến người xem hoa cả mắt.

Cho đến khi toàn bộ ánh đèn đều sáng lên, lúc này mới nhìn rõ bốn dáng người trên sân khấu.

Lúc nhìn rõ gương mặt của người nào đó, Tiêu Chiến dường như nghe thấy tiếng sấm rền vang lên bên tai.

Tại sao là cậu ta, tại sao lại là cậu ta?!

Sau khi kinh ngạc, nhịp tim anh không chịu sự khống chế mà đập điên cuồng, nhịp đập điên cuồng ấy khiến anh muốn thét ra tiếng, Tiêu Chiến siết chặt nắm tay, cắn chặt hàm răng, cho dù thế nào cũng không thể khống chế được sự run rẩy của cơ thể, đến cả hô hấp bình thường cũng cảm thấy khó khăn.

Trong bóng tối, không ai chú ý đến biến hóa của anh, bao gồm cả Quách Thừa bên cạnh anh, mọi người đều bị màn biểu diễn thanh xuân năng động thu hút.

Nhóm nhạc Tinh Tinh Boy vẫn đang trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, gương mặt thanh niên chứa đầy nét tự tin cùng với nụ cười điển trai, nhưng nhìn thấy nụ cười quen thuộc sáng lạn như ánh dương của người kia, Tiêu Chiến lại cảm thấy như nhìn thấy ma quỷ.

Kí ức kiếp trước, dường như bao phủ toàn bộ tâm trí anh.

Lần đầu tiên gặp gỡ, là trong một vũ hội, cũng là nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời ấy, cậu ta tự giới thiệu: Hi, nam thần, tôi là Kỷ Hải.

Lần gặp gỡ tiếp theo là trong câu lạc bộ yêu xe, nụ cười cậu vẫn sáng lạn như thế: Hi, nam thần, lại là tôi, Kỷ Hải đây, anh nhớ chứ?

Lần nọ, cậu liều mạng đua xe, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.

Sau đó, số lần hai người gặp nhau càng lúc càng nhiều, cậu ta vẫn gọi anh là nam thần.

Kỷ Hải nói: Đêm nay tôi muốn vì nam thần của mình mà hát một bài...

Kỷ Hải nói: Nam thần, hôm nay em vẫn xinh đẹp như vậy...

Kỷ Hải nói: Thời tiết hôm nay thật đẹp, nam thần, chúng ta đi ngắm biển đi...

Kỷ Hải nói: Hôm nay là sinh nhật của tôi, nam thần, em có thể thực hiện cho tôi một điều ước được không?...

Kỷ Hải nói: Nam thần, tôi yêu em, làm người yêu tôi nhé...

Khi ấy, Kỷ Hải biết tình huống gia đình anh, cậu ta nói: Nam thần, hãy buông bỏ xiềng xích kia đi, anh cho em một đời vui vẻ.

Khi ấy, anh mặc kệ mọi chuyện, bỏ mặc tất thảy, chỉ muốn dựa vào cậu.

Nhưng dù sao đi nữa cậu ta vẫn còn trẻ, cho nên giữa bọn họ không ngừng nảy sinh mâu thuẫn, cãi nhau không ngừng, bên nhau ba năm, anh muốn buông tay, nhưng Kỷ Hải không đồng ý, cậu thậm chí không từ thủ đoạn để anh nghiện ma túy, cậu ta nói: Cái này có thể giúp chúng ta rất vui vẻ, quên hết đi tất cả chuyện không vui, nam thần, em không được đi đâu cả, em là của anh, chỉ có thể ở bên cạnh anh.

Lúc nói câu này, Kỷ Hải cũng cười, nhưng nụ cười lại dữ tợn dị thường.

Cơn nghiện phát tác, trong khoảng thời gian sống không bằng chết, anh bi thương phát hiện, anh đã bị hủy hoại bởi một ma quỷ rồi.

...

Tiêu Chiến gắt gao trừng mắt nhìn người con trai đang tập trung nhảy trên sân khấu, tâm trạng tuyệt vọng bao phủ cả người anh, thoáng cái hận không thể bổ nhào lên trên sân khấu, xé nát cậu, cùng cậu đồng quy vô tận.

Nhưng mà, hai bài hát rất nhanh liền hát xong, Tinh Tinh Boy cảm ơn xong liền đi xuống sân khấu, sân khấu hoa lệ lại lần nữa yên tĩnh.

Lúc đôi mắt bị nước mắt bao phủ mông lung, lúc này anh mới tỉnh ngộ, anh đã là người chết qua một lần rồi, Tiêu Chiến bấy giờ đã không còn là một Tiêu Chiến vùng vẫy đòi chết, mà Kỷ Hải bây giờ cũng không còn là Kỷ Hải dễ dàng thao túng anh nữa, bọn họ giờ đây, đã là hai người xa lạ, hoàn toàn không quen biết nhau.

Nhưng những chuyện trước đây từng chút một hiển hiện trước mắt anh, ác mộng Kỷ Hải đem đến cho anh quá trầm trọng, anh rất khó thuyết phục bản thân mình xem cậu thành người lạ không quen.

Trước đây anh cho rằng sống lại lần nữa, anh đã được thoát khỏi ác mộng đeo bám, mà nay gặp lại kẻ gây ra ác mộng kia, anh mới phát hiện, anh tưởng rằng mình đã thoát ra kí ức đau khổ, nhưng kí ức ấy vẫn lặng lẽ nằm trong một góc, lặng lẽ sinh sôi nảy nở, sâu trong nội tâm của anh.

Tiêu Chiến lúc này, gấp đến độ muốn gặp Vương Nhất Bác, nhưng buổi lễ tối nay vẫn đang tiếp tục, anh không thể lập tức rời đi.

Anh vội đến đứng ngồi không yên, khiến cho Quách Thừa hiểu lầm, cho rằng anh vì muốn nhận giải mà khẩn trương, thế là thầm đưa tay nắm tay anh, an ủi, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, nghi hoặc nhìn anh, thật sự khẩn trương như vậy sao? Vừa rồi biểu hiện trên thảm đỏ của anh rất trấn định? Chẳng lẽ đều là diễn ư?

Tuy Quách Thừa hiểu lầm anh, nhưng hắn nắm chặt tay anh, lại khiến anh cảm thấy có chút ấm áp, sự kinh hoảng trong lòng cũng dần lui đi một chút.

Không dễ gì cuối cùng cũng đọc được tên giải thưởng mà《Kì ngộ》 đạt được, tâm trạng của những người chế tác trong đoàn phim đều trở nên nghiêm túc, 《Kì ngộ》nằm trong giải Đại Hắc Mã, nửa tháng trước《Kì ngộ》mới báo danh tham gia, lại lâp tức nhận được ưu ái từ giám khảo, tổng cộng đạt được năm hạng mục đề cử, hơn nữa đều là những giải thưởng quan trọng, gồm: Giải bộ phim xuất sắc nhất, Giải biên kịch xuất sắc nhất, Giải đại diễn xuất sắc nhất, Giải nam diễn viên xuất xắc nhất và Giải quay phim xuất sắc nhất.

Sau đó rất nhanh liền công bố giải quay phim và biên kịch xuất sắc nhất, hai giải này đều bị Kì ngộ giành được, cả nhóm chế tác đoàn phim đều vui mừng vỗ tay, đối với các giải thưởng tiếp thêm càng thêm tự tin.

Trong lòng Quách Thừa thầm nghĩ, Tiêu Chiến hẳn sẽ không có vấn đề gì trong giải nam diễn viên xuất sắc nhất, diễn xuất của anh như thế, mọi người đều thấy rõ, chỉ cần không có gian lận, hẳn sẽ là của anh, tuy anh đang tranh giải với Lâm Ly - người được xưng là vô miện chi vương* nhưng mọi người đều biết, Lâm Ly được đề cử vô số lần, nhưng trước giờ chưa từng được nhận giải, cho nên lần này được đề tên, đến cả anh ấy cũng tự cười bảo mình chỉ là được đề cử cho đủ người thôi, hẳn là vấn đề không lớn.

(*Ẩn dụ của vị vua không vương miện, chỉ những người dù không có chức danh cụ thể nhưng có quyền lực và sức ảnh hưởng cực lớn trong một lĩnh vực nào đó)

Ngược lại là bản thân Quách Thừa có thể nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất được nhiều người khao khát hay không, đó vẫn là điều chưa thể nói rõ, vì lần này tranh giải với hắn còn có đạo diễn danh tiếng như Trần Gia Lâm, ông ấy chính là thần tượng của hắn, việc đánh bại thần tượng, hắn vẫn là không dám nghĩ đến.

Giải đạo diễn xuất sắc nhất được trao trước, đến khi khách mời đọc tên của Quách Thừa, cả mặt hắn vẫn vô cùng mơ hồ, cho đến khi Tiêu Chiến đẩy đẩy, nhắc hắn mau lên nhận giải, Quách Thừa mới bừng tỉnh bước lên sân khấu, lúc lên bậc thang còn suýt ngã sấp mặt, khiến mọi người đều phì cười, sau đó nói lời cảm ơn còn nói lắp, còn dứt khoát lôi tờ giấy đã chuẩn bị sẵn ra đọc, khiến người bên dưới đều cười điên mất.

Tiêu Chiến bị không khí cảm nhiễm, cũng phì cười ra tiếng, nhưng anh biết, kể từ ngày hôm nay, một đạo diễn thiên tài chính thức lộ diện, sau đó vô số người muốn ôm đùi hắn, cũng không biết sau này hắn còn nhớ từng suốt ngày bảo muốn ôm đuổi anh hay không.

Sau khi trao giải đạo diễn xuất sắc nhất,《Kì ngộ》 đã phá vỡ kỉ lục từ trước đến giờ, sau đó là đến giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Trên màn hình của hội trường hiện lên hình ảnh của các nam diễn viên có tên, mọi người tuy đang cười nhưng trong mắt đều lộ ra vẻ khẩn trương không thể nghi ngờ.

Quách Thừa nhìn dáng vẻ trấn định của anh, cho rằng anh cũng tự tin mình sẽ giành được, vô thức có chút ngưỡng mộ phản ứng ung dung của anh trong trường hợp này.

Lúc khách mời mở phong thư, chuẩn bị đọc tên diễn viên, mọi người đều nín thở, chờ đợi.

Bố Tiêu, Vương Nhất Bác và Lưu quản gia ngồi trước màn hình ti vi xem chương trình quay trực tiếp cũng nín thở khẩn trương theo...

"Giải nam diễn viên xuất sắc nhất của Kim Quyển Bách Hoa năm nay là....."

.......................
Là ai là ai????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com