Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24. Nước Mắt


"Nam diễn viên xuất sắc nhất là - Lâm Ly!"

Cả hội trường lập tức nhiệt liệt vỗ tay, ống kính liền hướng về Lâm Ly, chỉ thấy lúc nghe được tên mình, anh liền rơi lệ đầy mặt.

Lâm Ly đã hơn bốn mươi tuổi, cả đời vô số lần được nằm trong danh sách đề cử, nhưng từ đầu chí cuối đều là suýt chút nữa, cho nên vẫn luôn tự cười trêu mình là vô miện chi vương, dù gì đã là vương giả, ai lại không muốn mình vinh quang đội vương miện chứ?

Nam diễn viên hơn bốn mươi tuổi, anh còn có thể làm nam chính thêm bao nhiêu lần chứ? Cho nên đừng nói rằng bản thân anh ấy kích động, đến cả người bên cạnh cũng thay anh ấy cảm thấy vui mừng.

Tiêu Chiến sớm đã biết trước kết quả này, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ, vẫn còn quá trẻ, điều kiện tốt, cơ hội còn rất nhiều, cho nên có đoạt giải hay không, anh cũng không cảm thấy rất luyến tiếc.

Nhưng có người lại không nghĩ như thế, Quách Thừa ngồi bên cạnh Tiêu Chiến cảm thấy bất bình, diễn xuất của Lâm Ly tuy không tệ, nhưng chắc chắn sẽ không bằng Tiêu Chiến, chẳng lẽ tiêu chuẩn chấm điểm còn có thêm mục đồng tình ư? Vì người ta nhiều lần đề cử không đoạt được giải, cho nên lần này cho anh ấy sao? Thật sự là buồn cười quá rồi!

Tiêu Chiến biết Quách Thừa đang thay anh bất bình, cũng không nói gì, chỉ là vỗ vỗ tay hắn, nói anh không sao.

Nhưng tâm trạng anh không vui là thật, không phải là vì không nhận được giải, mà là từ giây phút nhìn thấy Kỷ Hải, trong lòng anh liền cảm thấy nặng nề, hệt như chìm trong xi măng.

Gần đây vì bên cạnh Vương Nhất Bác, cho nên cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hệt như trong mơ, lúc này bất thình lình gặp được người không muốn gặp nhất, nghĩ đến quá khứ đáng sợ kia, anh vô thức chột dạ, bản thân từng xấu xa như thế, làm sao có thể xứng với Vương Nhất Bác hoàn mỹ chứ?

Lễ trao giải sắp kết thúc, Tiêu Chiến muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, anh muốn lập tức về nhà, muốn xác nhận Vương Nhất Bác dịu dàng thật sự thuộc về anh.

《Kì ngộ》giành được ba giải, chút nữa chắc chắn sẽ mở tiệc ăn mừng, Tiêu Chiến không dự, có chút không ổn.

Lúc anh đang muốn tìm cớ để về sớm, Quách Thừa lại thì thầm bên tai anh: "Tôi thấy sắc mặt của cậu rất không ổn, nếu thật sự thấy không khỏe thì lát nữa trực tiếp về nghỉ đi, trong tiệc ăn mừng bên kia, tôi sẽ nói với họ."

Tiêu Chiến cảm kích nhìn hắn, đang muốn nói gì đó, lại nghe hắn nói. "Tôi đây là tìm cơ hội để ôm đùi cậu đấy, sau này có chuyện gì, cậu phải giúp đỡ tôi đó."

Đã sắp trở thành đạo diễn lớn rồi, anh khẳng định vẫn cần ôm đùi tôi ư?

"..."

Tiêu Chiến chỉ đành cạn lời nhìn hắn.

Chẳng qua, mặc kệ quá trình thế nào, Tiêu Chiến vẫn muốn vừa kết thúc buổi tiệc liền rời đi ngay.

Quách Thừa tiễn anh đến bãi đỗ xe, trong bãi đỗ xe, Tiêu Chiến bất ngờ nhìn thấy xe của Vương Nhất Bác đỗ bên cạnh xe anh.

Vương Nhất Bác trong xe hẳn cũng đã thấy anh rồi, lúc anh vừa đến gần, cửa xe lập tức mở ra.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác toàn thân mặc quần áo thoải mái, liền nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt Quách Thừa, sau đó vội vã lên xe, lúc này mới xoay người lại, vừa gọi "Vương Nhất Bác", ba chữ này vừa gọi ra miệng, nước mắt liền nối đuôi nhau như chuỗi châu bị đứt, tí tách tí tách rơi xuống.

Vương Nhất Bác vốn đang dịu dàng nhìn anh, bị anh đột nhiên òa khóc dọa đến trở không kịp tay, lập tức ôm anh vào lòng, nhưng vì bộ suit khá dày cộng thêm việc Tiêu Chiến mặc khá nhiều lớp áo bên trong nên dù đã ôm vẫn cảm thấy không đủ.

Cảm giác không thể ôm chặt anh, thật sự khiến Vương Nhất Bác thấy rất buồn bực, đặc biệt là nam nhân nhà y vẫn đang rơi từng giọt từng giọt lệ to như hạt đậu nành, những giọt lệ ấy, từng giọt từng giọt rơi vào lòng y, sắp khiến cõi lòng y vỡ vụn.

"Ngoan, không sao cả, chúng ta không cần, lần sau chúng ta sẽ đoạt toàn bộ giải về." Vương Nhất Bác cũng bị anh khóc đến bó tay, chỉ đành vỗ lưng anh, dỗ anh hệt như dỗ dành con nít.

"Hu hu hu... Vương Nhất Bác, em cảm thấy khó chịu lắm...Hu hu..."

Tiêu Chiến khóc càng lúc càng hăng, anh biết Vương Nhất Bác cho rằng anh vì không giành được giải nên mới thương tâm, khó chịu, nào biết anh vì gặp người cũ, nghĩ đến những chuyện buồn ngày trước nên mới khóc.

Khóc vì bản thân ngốc nghếch, khóc vì mình không nhìn rõ tốt xấu, khóc vì bản thân không biết hối cải, cuối cùng từng bước từng bước bước vào vực sâu.

Khóc vì đã bỏ lỡ Vương Nhất Bác, khóc vì ân hận. Nếu như anh không có cơ hội trùng sinh trở về thì có lẽ anh đã thực sự bỏ qua Vương tiên sinh dịu dàng của mình một kiếp người.

Nghe thấy tiếng khóc thút thít của anh, mày Vương Nhất Bác càng nhíu chặt lại, anh đỡ người đang tựa vai y ngồi dậy, đưa tay cởi bỏ áo của anh.

"..." Tiêu Chiến ngừng khóc, không nói gì nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

"..." Vương Nhất Bác nhìn anh, cũng có chút lúng túng: Không phải em muốn thế nào sao.

Nhưng rất hiển nhiên, Tiêu Chiến vẫn là hiểu lầm y, chỉ thấy anh vặn eo, đưa tay giữ lấy chiếc áo sắp bị Vương Nhất Bác xé nát, dùng giọng mũi, xấu hổ nói: "Vương Nhất Bác, bây giờ em không muốn làm."

Đã khóc thành lệ quỷ rồi, ai muốn làm với em chứ! Nội tâm Vương Nhất Bác lúc này đang vỡ vụn.

"Không phải như em nghĩ cái đó." Vương Nhất Bác giải thích, lại đưa tay xé áo anh, lần này Tiêu Chiến nghe lời không phản kháng nữa, chiếc áo suit đắc đỏ rất nhanh bị y vứt sang một bên.

Vài tiếng xoạc xoạc vang lên, áo sơ mi trắng nhanh chóng nát bét.
Vương Nhất Bác đưa tay, trực tiếp ôm anh vào lòng, để anh ngồi lên chân mình.

Sau khi hai cơ thể dính chặt nhau không còn khe hở, hai trái tim trống rỗng, lúc này mới bình tĩnh lại.

Cánh tay của Vương Nhất Bác rất mạnh mẽ, động tác cũng thật bá đạo, thân thể của Vương Nhất Bác rất ấm áp, cái gì của y anh cũng thích cả, thích đến đau lòng.

Vương Nhất Bác tốt như thế, nếu biết trước kia anh tệ thế nào, y sẽ không cần anh đúng không?

Vừa nghĩ đến chuyện Vương Nhất Bác có thể không cần anh, Tiêu Chiến lại cảm thấy còn khủng bố hơn ngày thế giới tận thế.

Thế là nước mắt lần nữa tuôn rơi.

Mắt thấy không dễ gì mới dỗ được anh nín khóc giờ nước mắt lại rơi, Vương Nhất Bác lập tức bối rối tay chân.

Trước giờ, y đều cho rằng, anh làm nũng chính là tử huyệt của bản thân, chỉ cần anh làm nũng hai tiếng, y sẽ hận không thể đưa toàn bộ thế giới đem đến trước mặt anh, bây giờ y mới phát hiện, nước mắt mới là vũ khí tối cao của anh, anh vừa khóc, Vương Nhất Bác đến cả tính mạng cũng có thể giao ra cho anh.

Chẳng trách người đời đều bảo omega được làm ra từ nước, thật sự khiến người ta đau đến tận xương tủy.

"Bảo bối, đừng khóc." Vương Nhất Bác ôm anh, nhẫn nại lại dịu dàng dỗ dành anh, "Ngày mai chúng ta đi giành lại giải về."

Vương Nhất Bác, giải Kim Quyển Bách Hoa là của nhà anh mở sao? Giải này có thể cầm về được ư?! IQ thiên tài của anh đâu rồi? Bị Tiêu Chiến ăn mất rồi ư?!

Cho nên, sau khi bố Tiêu cưng chiều con trai thành ma, Vương Nhất Bác cũng tiếp tục quang vinh cưng chiều vợ thành ma!

Tiêu Chiến nghe anh nói như thế, lập tức vừa khóc vừa cười, "Em mới không cần."

Vương Nhất Bác ngắm nhìn anh cuối cùng cũng không khóc nữa, liền thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn tay cẩn thận lau đi nước mắt của anh, "Khóc nữa thì mắt sẽ sưng lên hết đấy."

"Rất xấu phải không?" Tiêu Chiến bĩu môi, nếu như y nói phải, anh sẽ lập tức khóc cho y xem.

Vương Nhất Bác hôn lên trán anh, nhẹ giọng nói "Em là đẹp nhất, nhìn thế nào đều đẹp cả."

Tiêu Chiến dựa vào vòm ngực Vương Nhất Bác, cảm nhận thân nhiệt của y, vừa rồi trong buổi lễ trao giải vẫn cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi, giờ thì tất cả cảm giác ấy đều tiêu tan, hơi ấm không ngừng phát ra từ trên người Vương Nhất Bác bao phủ cả người anh, thoải mái đến độ khiến anh xúc động muốn khóc.

Hít một hơi, Tiêu Chiến ngẩng đầu, thâm tình nhìn Vương Nhất Bác, càng nhìn càng nhịn không nổi, anh ngồi thẳng người, trực tiếp hôn lên môi Vương Nhất Bác, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm môi anh, lại tiến sâu vào trong, Vương Nhất Bác phối hợp với anh, hai người dần hôn sâu.

Kết thúc nụ hôn, hai người đều thở hổn hển, Tiêu Chiến thấp giọng nói, "Vương Nhất Bác, em yêu anh nhất, rất yêu rất yêu anh."

Vương Nhất Bác lần nữa cúi đầu hôn lên môi anh, nói: "Anh cũng thế."

Nghe thấy ba chữ khe khẽ này, Tiêu Chiến lập tức mở to mắt, không dám tin nhìn y, "Vương tiên sinh, em không nghe lầm chứ!"

Vương Nhất Bác khẽ cười, không đáp anh.

Tiêu Chiến không xấu hổ, còn được nước làm tới nói: "Vương tiên sinh, em không muốn nghe 'anh cũng thế', em muốn nghe anh nói trực tiếp."

Vương Nhất Bác vẫn cười khẽ, không đáp anh.

Tiêu Chiến lại bắt đầu làm nũng, "Nói đi, nói đi, nói đi mà..."

Vương Nhất Bác không thể chống đỡ được, bị ép đến bại trận.

Cố định cả người anh, không để anh làm loạn, sau đó y mới thấp giọng dịu dàng nói bên tai anh: "Anh yêu em."

Câu nói này của Vương Nhất Bác khiến cảm xúc của Tiêu Chiến bùng nổ, cả người tê dại, tứ chi vô lực, ngây ngốc ngồi trong lòng y, không nhúc nhích.

Ngơ ngẩn một lúc, Tiêu Chiến vùi lòng vào ngực y, hạnh phúc đến nổi không biết phải làm gì.

Tối nay cảm xúc của anh như đang ngồi xe lên núi, gập ghềnh, mạo hiểm lại kích thích.

Đầu tiên là vô ý nhìn thấy Kỷ Hải, nghĩ đến quá khứ u ám, khó chịu muốn chết. Về sau lại ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, lại bỗng nhiên nhận được lời tỏ tình, thật sự ngọt đến tim muốn tan chảy, hạnh phúc này đến quá ngỡ ngàng, khiến anh thật muốn khóc.

Trong lúc mơ hồ, anh bị Vương Nhất Bác ôm lấy, Tiêu Chiến đổi tư thế thoải mái, tiếp tục thiếp đi.

Hôm nay bố Tiêu ở lại nhà bọn họ, vốn nghĩ rằng chờ lúc Tiêu Chiến nhận giải, có thể cùng nhau ăn mừng, nhưng lúc quay trực tiếp biết anh không nhận giải, ông càng không dám ra về, ông còn muốn chờ con trai cưng về sẽ an ủi anh vài câu.

Chẳng qua lúc chờ đến khi Vương Nhất Bác đón người về, lại phát hiện ra anh lại ngủ mất rồi.

Bố Tiêu nhìn anh được Vương Nhất Bác ôm trong lòng, gương mặt của con trai cưng ngủ đến vô cùng hạnh phúc, bất đắc dĩ nghĩ: Đứa nhỏ này thật rộng lượng!

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến về phòng, một lúc lâu mới ra nói chuyện với bố Tiêu.

"Sao rồi?" Bố Tiêu lo lắng hỏi anh.

"Vừa rồi trên xe đã khóc rất lâu." Nhắc đến chuyện này, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy lòng âm ỉ đau.

Sau khi biết anh không nhận được giải, Vương Nhất Bác liền lập tức đi hội trường đón anh, sợ anh khó chịu, cho nên Vương Nhất Bác muốn lập tức bên cạnh anh, cũng may là y đến kịp, lúc nam nhân nhỏ nhà mình khóc còn có một vòng ôm để anh dựa vào.

"Ôi, từ nhỏ thằng bé đã cứng cỏi rồi, chắc hẳn lần này rất khó chịu đây." Bố Tiêu cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Bố nói muốn đi cửa sau, nó lại không chịu, lần này tốt rồi, giải bị người ta giành đi rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu, nghĩ ngợi nói: "Lần sau con sẽ chú ý, sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa."

Bố vợ con rể hai người đều cho rằng Kim Quyển Bách Hoa đều là do nhà họ mở hay sao?!

Bố Tiêu cảm khái vỗ vai anh, "Thế không còn chuyện gì nữa, bố về đây."

"Tối nay bố ngủ lại đi bố, sáng mai có thể gặp bố, Tiểu Tán sẽ rất vui." Vương Nhất Bác lên tiếng giữ ông lại, lại cường thế bảo Lưu quản gia đi chuẩn bị phòng cho bố Tiêu, dọn dẹp ổn thỏa mọi thứ.

Bố Tiêu cũng không từ chối nữa, vui vẻ ở lại.

Thời gian vẫn còn sớm, chưa đến giờ ngủ, cho nên bố vợ con rể hai người xuống quầy bar nhỏ trong phòng ăn làm một ly.

"Tiểu Tán vẫn luôn muốn đón bố đến đây ở, nói nhiều người có thể chăm sóc lẫn nhau." Vương Nhất Bác rót một ly rượu vang cho bố Tiêu, thuận tiện tâm sự chút về Tiêu Chiến.

"Bố không muốn làm bóng đèn đâu, thanh niên các con phải có không gian riêng tư, thỉnh thoảng con cùng Tiểu Tán về nhà ăn cơm là được rồi." bố Tiêu uống cạn ly rượu vang, lại ra hiệu bảo Vương Nhất Bác rót thêm ly nữa.

Vương Nhất Bác rót thêm một ly bảo: "Bố uống ít thôi."

"Vẫn là con tốt, Tiểu Tán thường ngày đều không cho bố uống." Tiêu Khải sảng khoái cười to, lại uống một ngụm, híp mắt cảm nhận hương ngọt trong miệng, rượu vang thượng hạng thật sự khiến người ta hồi vị, ông hài lòng gật đầu.

Vương Nhất Bác ngồi đối diện ông, nghe thấy phu nhân không cho bố vợ uống rượu, thế là liền lặng lẽ dọn dẹp, bảo Lưu quản gia cất rượu vang đi.

Bố Tiêu nhìn thấy hành động của anh, có ý kiến: "Không phải mới uống hai ly thôi sao? Sao lại cất vào rồi."

Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Tiểu Tán không cho bố uống."

"Cho nên chúng ta mới lén lút uống đấy!" Tiêu Khải thản nhiên tiếp lời.

Vương Nhất Bác cười không nói, khẽ lắc lắc ly rượu đế cao, lại nhấp một ngụm.

Bố Tiêu rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức giận đến trừng mắt dựng râu.

Vương Nhất Bác chính là trực tiếp dùng hành động để biểu đạt, y và Tiêu Chiến chung một phe, chứ không muốn chung phe với một người già như ông.

Chẳng qua giận thì giận, nhưng trong lòng Tiêu Khải lại thầm vui vẻ, người đàn ông ưu tú thế này cũng biết sợ vợ, xem ra Tiểu Tán thật sự là có thuật trị chồng.

Cho nên nói, những chuyện trí tưởng tượng này cũng không phải chỉ có ở thanh niên.

Hôm sau, liên quan đến tin tức Kim Quyển Bách Hoa bay đầy trời, trong đó bài viết được nhiều người quan tâm nhất chính là chuyện Tiêu Chiến không đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, bài viết vô cùng sinh động, viết anh đã nắm chắc vương miện ảnh đế trong tay, nhưng lại không nghĩ đến việc không được giải, cuối cùng còn vô cùng thất vọng rời đi, thậm chí đến tiệc ăn mừng của đoàn phim cũng không tham dự.

Bài báo này còn viết rất nhiều chuyện về Tiêu Chiến, nói anh còn trẻ đã ra mắt với khán giả, thuận buồm xuôi gió, lại tham diễn bộ phim điện ảnh xuất sắc《Kì ngộ》 , vốn có thể dễ dàng đoạt được giải ảnh đế, nhưng không nghĩ đến cuối cùng lại bị Lâm Ly giành được.

Cả bài viết đọc lướt qua đều nghiêm túc nói anh tuổi trẻ tài cao, điều kiện tốt. Chỉ là khi cẩn thận đọc, sẽ thấy từng câu từng chữ đều là mỉa mai anh tuổi trẻ, kinh nghiệm nông cạn, khó đóng được vai chính lại hấp tấp, thích trèo cao, ban giám khảo cũng nhìn ra điểm này, sau khi cân nhắc mới trao giải cho diễn viên có thực lực như Lâm Ly.

Không chỉ như thế, trong bài báo còn chỉ ra vài chỗ vi diệu, Tiêu Chiến chỉ là một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp, tại sao quan hệ trong giới giải trí lại rộng như thế, rất nhiều người đều nể mặt anh, về điểm này, quả thật có ý sâu xa.

"Cả nhà ông mới có ý sâu xa!" Tuyên Lộ đọc bài viết này, nhịn không được chửi bậy, giận đến quăng tờ báo vào trong thùng rác, mở cửa ngồi vào trong ghế lái, sau đó lại cảm thấy bài báo vẫn chưa đọc xong, ném đi thế này thật tiếc, hôm nay cô còn phải khẩn trương đem bài báo này đến cho bộ phận quan hệ công chúng mới được!

Thế là Tuyên Lộ bảo Uông Trác Thành đang ngồi trên ghế phụ xuống nhặt.

"Em mới không thèm, chị đã quăng vào trong đó rồi, em không thèm đi lục thùng rác đâu." Uông Trác Thành đang ăn sáng, lục thùng rác sẽ khiến cậu mất hết khẩu vị, cậu mới không thèm làm.

"Không cần lục, đưa tay vào là nhặt được rồi."

"Kiên quyết không đi, vừa nghĩ liền cảm thấy mất vệ sinh." Uông Trác Thành tiếp tục phản kháng.

Tuyên Lộ híp mắt uy hiếp: "Thật sự không đi?"

"Đánh chết cũng không đi." Uông Trác Thành cắn một miếng bánh xếp lớn, mạnh mẽ chống đối đến cùng.

"Chị vẫn nhớ là trong phòng nghỉ của Tiêu Chiến, hộp sô cô la hai mươi bốn viên, bây giờ hình như chỉ còn lại bốn viên thôi..."

Chỉ nghe cạch một tiếng, cửa xe bị mở ra, một cơn gió quét ra, rất nhanh cơn gió ấy lại ùa vào.

Uông Trác Thành đã nhặt lại tờ báo, còn nịnh nọt phủi sạch sẽ mới đưa cho cô.

Tuyên Lộ tiện tay ném tờ báo ra ghế sau, lại nghe Uông Trác Thành nghi hoặc tự độc thoại: "Rõ ràng mình chỉ mới ăn mười hai viên thôi, sao lại chỉ còn bốn viên nhỉ?"

Tuyên Lộ tốt bụng thay cậu giải đáp, "Bởi vì những viên kia bị chị ăn rồi."

"..."

Uông Trác Thành thoáng rơi lệ, Tuyên Lộ chị thật là một người xấu.

Tuyên Lộ vốn định đến nhà Tiêu Chiến nói cho anh biết chuyện này, nhưng xe còn chưa khởi động, Tiêu Chiến đã gọi điện đến.

"Lộ tỷ, mới sáng sớm đã có người mắng em trên báo rồi!" Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia tức giận lên án.

"Chị đọc rồi, vừa định đến tìm em."

"Không cần đến đâu, chị tự quyết là được rồi, còn nữa, hôm nay giúp em dẹp hết toàn bộ quảng cáo trong ngày nhé, em có việc."

"Dẹp toàn bộ, một cái cũng không chừa ư? Có việc lớn gì hả!" Tuyên Lộ không tình nguyện hỏi, hoãn lại việc quay quảng cáo là một đống chuyện rắc rối, cô chắc chắn không vui.

"Em phải đến sân bay đón bố mẹ chồng, gần một năm em không gặp họ rồi, chị nói chuyện này có lớn không?!" Tiêu Chiến hỏi ngược lại, thật sự nếu tính luôn chuyện kiếp trước, anh đã rất nhiều năm không gặp họ rồi.

"Rất lớn, lớn hơn trời!"

Thế là anh gác máy, vui vẻ đi theo Vương Nhất Bác làm việc lớn.

.......................

Cái đoạn xé áo thực sự không dễ dàng gì 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com