Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39. Vũ Hội


Vương Nhất Bác ngắm nhìn nam nhân xinh đẹp tuyệt trần trên sân khấu, lúc anh dí dỏm đối đáp với người dẫn chương trình lộ ra sự cơ trí thông minh, khiến cho khách đến dự tiệc đều cười không ngừng, quả nhiên là người dẫn chương trình có ý làm khó, anh liền trưng ra dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu, dường như đang nói tôi nhỏ như thế này, anh sao lại đành lòng bắt nạt tôi chứ?

Anh tuyệt đối là một người rất mâu thuẫn, tuổi vẫn rất trẻ, đương lúc thanh xuân nở rộ, nhưng ánh mắt lại không thể giấu được sự lõi đời, cùng với sự quyến rũ mê người khiến người khác say đắm.

Trước đây Vương Nhất Bác đọc không hiểu sự thành thục của anh từ đâu ra, cho rằng đó là thành quả anh đạt được trong quá trình diễn, sau này khi biết được chuyện của anh, mới biết trong thân thể anh đã là một linh hồn suýt nữa lớn tuổi hơn cả y, y mới chợt hiểu ra khí chất mâu thuẫn trên người anh.

Anh có thể vờ ngây thơ, thanh thuần nhưng lại không giấu được đôi mắt của mình, ánh mắt từng trải qua thương hải tang điền ấy, chính là ánh mắt bình tĩnh khi gặp qua sóng gió bão tố, khí chất này của anh hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của y.

Vị trí của Kỷ Lý vốn ở hàng thứ hai nhưng anh ta lợi dụng da mặt dày và sự hấp dẫn của mình, thành công đổi chỗ ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.

Nhìn thấy dáng vẻ phóng khoáng của Tiêu Chiến trên sân khấu, không nhịn được thì thầm bên tai Vương Nhất Bác: "Em dâu thật xứng với cậu."

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng cũng cười với Kỷ Lý đáp: "Rốt cuộc cũng chịu nói tiếng người rồi."

"Nếu những lời anh nói trước mặt cậu đều là không phải tiếng người à, cũng không thấy cậu nghe không hiểu đấy!" Kỷ Lý không vui, châm chọc, lại nói: "Hai người cứ thế này cũng không phải là cách, chuẩn bị khi nào công khai đây?"

Vương Nhất Bác chậc một tiếng, nhíu mày, "Em đồng ý chờ năm năm."

Kỷ Lý lắc đầu, thay bạn thân thở dài, " Chồng có thể cưng nhưng không thể cưng lên trời, bây giờ cậu không công khai, thì hôm nào đó lại có người dính scandal với em ấy, chẳng phải người tức chết vẫn là cậu hay sao?"

Vương Nhất Bác im lặng nhìn Tiêu Chiến trên sân khấu, không đáp lời anh ta, nhưng Kỷ Lý biết y đã nghe thấy rồi.

"Cho dù không công khai quan hệ hôn nhân, nhưng cậu vẫn có thể cùng em ấy tạo scandal nha, ví dụ như doanh nhân giàu có Vương Nhất Bác đang theo đuổi ngôi sao điện ảnh Tiêu Chiến gì đó, hoàn toàn có thể có mà, bây giờ đã là thời đại nào rồi." Kỷ Lý tiếp tục gợi ý.

"Scandal không có lợi cho em ấy." Vương Nhất Bác không dám nghĩ đến, liền phản bác.

"Scandal xấu đương nhiên là không tốt, cậu có năng lực phong tỏa tin tức, còn không có năng lực điều khiển tin tức sao, để bài báo viết theo hướng cậu muốn phát triển, đây mới là cách làm thông minh, cứ phong tỏa tin tức cũng không phải tốt, hôm nào đó lại lộ ra, tổn hại với Tiêu Chiến càng lớn hơn."

Vương Nhất Bác mím môi, rất tự tin phủ định suy đoán của anh ta, "Sẽ không có ngày đó."

Kỷ Lý trợn mắt, "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi."

Chờ một lúc sau không thấy Vương Nhất Bác đáp lời, Kỷ Lý chỉ đành đưa mắt nhìn theo sân khấu, lòng thầm nghĩ cho dù đàn ông có IQ cao hơn nữa thì khi yêu cũng trở nên đần độn, minh chứng xác thực là thứ đáng sợ biết bao nhiêu chứ, may mà anh với vợ mình chỉ là liên hôn kinh doanh vốn không có phương diện nguy hiểm kia.

Món đấu giá đầu tiên là một Chiếc Rolex Daytona Paul Newman Ref. 6239 vừa sang trọng vừa trang nhã. Chiếc đồng hồ đắt giá này gắn với tên tuổi nổi tiếng của nam diễn viên Paul Newman quá cố. Đây là một món quà mà vợ Paul Newman - Joanne Woodward tặng cho ông vào năm 1968. Đáng chú ý hơn cả, mặt đáy đồng hồ được khắc dòng chữ "Drive Carefully Me" (lái xe cẩn thận) - là lời nhắn nhủ ngọt ngào mà Woodward muốn gửi tới Newman.

Rolex với tên gọi chính xác là Rolex SA là một thương hiệu sản xuất đồng hồ Thụy Sĩ lâu đời, kể từ những năm 1905 với phân khúc từ cao cấp đến xa xỉ và sang trọng.


Thế là món đấu giá đầu tiên, CEO còn đặc biệt để Tiêu Chiến làm người mẫu, đeo chiếc đồng hồ này, màu đen của dây da cao cấp phối hợp với vest đen của anh, vô cùng nổi bật, thật sự là sự kết hợp hoàn mỹ nhất.

Kỷ Lý lại không nhịn được nhỏ giọng huýt sáo, nói: "Mau mua đi, đây thật sự là tạo ra vì tiểu lang quân của cậu đấy."

Vương Nhất Bác nhìn người đẹp trên sân khấu, không thèm quay đầu lại nói với Kỷ Lý: "Giơ bảng."

Kỷ Lý sớm đã nghe sai bảo quen liền ngoan ngoãn giơ bảng lên, vừa giơ vừa nói: "Tôi có thể giơ nhưng cậu bỏ tiền đấy nhé."

Vương Nhất Bác gật đầu, cái này đương nhiên là y thanh toán rồi, y không muốn bất kì người đàn ông nào mua trang sức tặng cho nam nhân của mình cả.

Giá khởi điểm của chiếc đồng hồ này là tám trăm nghìn, cuối cùng Vương Nhất Bác đã chi năm triệu để mua nó về.

Đấu giá xong món trang sức đầu tiên, Tiêu Chiến liền xuống sân khấu nghỉ ngơi, chờ anh lần nữa xuất hiện trước mặt khán giả, anh đã thay lễ phục khác, màu vẫn không thay đổi, là một bộ suit đen phối cùng áo len cao cổ.

Chỗ ngồi của Tiêu Chiến cũng ở hàng đầu tiên, cách Vương Nhất Bác ba người, ngẫu nhiên nghiêng mặt vẫn có thể nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của đối phương, thế là thỉnh thoảng, hai người lén lút liếc mắt đưa tình.

Sau đó Vương Nhất Bác cũng không mua thêm vật nào nữa, chỉ là đại diện tập đoàn quyên góp mười triệu, đây cũng là con số mà mỗi năm y quyên góp, không nhiều cũng không ít.

Sau khi đấu giá từ thiện kết thúc, chính là vũ hội mà mọi người mong chờ nhất, rất nhiều tia lửa tình yêu đều nảy sinh trong tình huống thế này.

Được nổi tiếng, gả vào nhà giàu, có lẽ là mục tiêu cuối cùng của rất nhiều nam nhân, thế là vũ hội vừa bắt đầu, rất nhiều ngôi sao đều đi tìm đối tượng.

Cũng có người sớm đã xác định xong mục tiên, chỉ chờ âm nhạc vừa vang lên liền bắt đầu ra tay.

Vương Nhất Bác vừa qua ba mươi tuổi, liền đã nắm được quyền lớn trong tay, lại thường nằm trong bảng xếp hạng người giàu có, danh tiếng vẫn luôn rất tốt, đương nhiên liền trở thành ông chồng hoàn mỹ nhất trong lòng của rất nhiều omega cùng beta.

Vũ hội vừa bắt đầu, y lập tức bị các nam nhân cùng nữ nhân vây quanh, bọn họ cứng rắn gạt Kỷ Lý bên cạnh y sang một bên, Kỷ Lý vô cùng buồn bực, thầm nghĩ: Tuy anh đây hơi lớn tuổi chút, nhưng anh cũng là người có thân phận có địa vị đấy, các người có mọc mắt hay không!

Tiêu Chiến nhảy mở màn với CEO, quay đầu liền nhìn thấy Vương Nhất Bác bị cả đám người vây quanh, không nhịn được mà nhíu mày, nói xin lỗi với CEO, không còn cách nào nhảy với anh được, nói phải đi giải cứu bạn mình.

CEO bất ngờ, hỏi: "Em với chủ tịch Vương là bạn thân ư?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Là bạn rất thân rất thân."

Người đàn ông phía sau rất có phong độ để anh đi, để anh đi giải cứu bạn thân của mình.

Nếu không phải đã hẹn nhảy với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thật sự rất muốn trực tiếp rời khỏi hội trường, y từ chối rất thẳng tanh, tại sao đám người này lại nghe không hiểu vậy, người bây giờ đều cởi mở thế này sao? Mà với tu dưỡng của y, căn bản không thể nào nổi nóng với những omega cùng beta, thế là chỉ đành tự mình buồn bực.

Nhưng cũng không buồn bực lâu, y liền nghe thấy giọng nói của thiên sứ của y.

"Xin lỗi, bản nhảy đầu tiên của Vương tiên sinh đã được tôi đặt trước rồi." Tiêu Chiến chen vào đám người, cười tủm tỉm nói với Vương Nhất Bác bên cạnh.

Đối với nam nhân giành hết sự chú ý trong suốt đêm nay, ngoại trừ ngưỡng mộ và đố kị, cũng không ít người nhìn không vừa mắt anh, rất không phục.

Không phải chỉ là nhận được một chương trình hot thôi sao? Nếu không còn chưa biết ai sẽ là người đại diện thương hiệu đâu? Có gì hay ho chứ, nam nhân như anh, vô lễ với tiền bối như thế này, dựa vào cái gì mà ngang nhiên tranh giành đàn ông với bọn họ!

Thế là trong đám người, chỉ nghe có người bực bội hỏi, "Anh là ai chứ? Anh nói đặt trước là đặt trước sao, có chứng cứ gì không?"

Tiêu Chiến bị nói thẳng như thế, nụ cười có chút khựng lại, "Chị này thật là hài hước, chẳng lẽ nhảy với Vương tiên sinh còn cần phải lấy số sao? Chứng cứ gì chứ, hỏi Vương tiên sinh không phải là càng tốt sao?"

Vương Nhất Bác sớm đã cảm thấy rất phiền, kéo tay Tiêu Chiến, nói tiếng xin lỗi, liền kéo anh ra ngoài đám người.

Hai người đi đến nơi ít người mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Chiến che miệng cười lén, sau đó nói: "Ông xã, ủy khuất anh rồi."

Một tiếng " ông xã " thành công đánh bay buồn bực từ nãy đến giờ của chủ tịch Vương.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn anh nói: "Cho nên lần sau đến dự những buổi tiệc như thế này, anh hi vọng mình sẽ đi dự tiệc với thân phận là bạn nhảy của em."

Tiêu Chiến nhướng mày, nghiêng đầu nhìn y, tinh nghịch nói: "Chuyện này thật sự có chút khó, nhưng cũng không phải là không có khả năng."

Hai người vẫn đang thì thầm to nhỏ với nhau, thì Kỷ Lý tìm đến, lắc lắc hộp trang sức trên tay, bảo: "Nhìn xem anh mang gì đến cho hai người này."

"Là chiếc đồng hồ vừa đấu giá! Bộ này em cực thích đó." Tiêu Chiến cười hì hì muốn nhận lấy chiếc hộp màu đỏ, nhưng Kỷ Lý cố ý không đưa cho anh.

"Đây rõ ràng là anh giơ bảng, em nghĩ là cho em sao?"

"Cho dù là anh giơ bảng, cũng là Vương tiên sinh nhà em móc tiền, em đeo lên đẹp như thế, Vương tiên sinh làm sao có thể để nó rơi vào tay người khác được chứ?!" Tiêu Chiến tự tin phản bác anh ta.

"Em nói cũng rất có đạo lý, anh không còn gì để nói nữa." Kỷ Lý nhún nhún vai, đưa hộp cho anh.

Tiêu Chiến thích chí mở hộp ra, nói với Vương Nhất Bác: "Anh giúp em đeo lên đi."

"Không sao chứ?" Vương Nhất Bác không nghĩ đến anh trực tiếp muốn đeo trên vũ hội.

"Nhiều người như thế, sẽ không ai nhìn chằm chằm em đâu."

Thế là Vương Nhất Bác rất vui vẻ giúp anh đeo lên, sau đó liền gạt Kỷ Lý sang một bên cùng chồng đi khiêu vũ.

Một bộ đôi đen huyền như nhau, theo điệu nhạc mà cất bước nhảy, lúc họ hòa theo nhịp điệu vui vẻ xoay vòng, hai màu sắc thoáng cái hòa quyện vào nhau, tạo thành một màu sắc hoàn mỹ nhất.

Mọi người xung quanh cảm thấy, bọn họ lúc này vô cùng xứng đôi.

Nụ cười của Tiêu Chiến vẫn thường trực treo bên môi, anh đã thực hiện lời hứa trước đó với chính mình, quang minh chính đại nhảy với Vương Nhất Bác, dưới ánh đèn rực rỡ, thản nhiên tiếp xúc thân mật nhất. Bàn tay to của Vương Nhất Bác đặt sau eo anh, cảm giác ấm nóng truyền từ vải vóc đến da thịt, khiến tim anh cũng run rẩy theo.

Vũ đạo của Vương Nhất Bác đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, mỗi động tác của y đều hoàn mỹ ưu nhã, Tiêu Chiến dưới sự dẫn dắt của y, thong thả di chuyển, hệt như một tinh linh đang nhảy múa, lại tựa như vương tử cao quý trong lâu đài, khiến người khác kinh ngạc.

Đến bản nhạc tiếp theo, họ nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.

"Vương tiên sinh, hôm nay anh rất soái." Trong lòng Tiêu Chiến vui vẻ, không nhịn được mở miệng khen ngợi người đàn ông của mình, đối mặt với y, anh vẫn thường rất thẳng tanh, thích gì sẽ nói cho y biết, cảm thấy gì đẹp cũng nói với y, đây là một loại tâm trạng vô cùng vui vẻ, anh vẫn là không nhịn được muốn đem chuyện này chia sẻ ngay cho y.

"Hôm nay em cũng rất đẹp." Vương Nhất Bác cũng chân thành khen anh.

"Cho nên chúng ta rất xứng đôi." Tiêu Chiến đắc ý tổng kết.

"Ừ, vẫn luôn như vậy."

Hai người bắt đầu nói những lời sến súa, đến con muỗi bất cẩn bay bên cạnh họ cũng cảm thấy bị ngấy đến chết, mà họ hoàn toàn không cảm nhận được chuyện này.

"Anh nói những người khác có thầm đoán mò quan hệ của chúng ta không?" Xung quanh sàn nhảy khá nhiều người, tin là sẽ không ít người đang nhìn họ, dù sao đi nữa họ vẫn là người vô cùng nổi bật.

"Em để ý sao?" Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi anh.

"Đương nhiên không để ý, chỉ cần ngày mai không có scandal nói bậy nói bạ là được rồi."

"Có anh ở đây, họ không dám nói bừa."

"Em cũng cảm thấy như thế đó!" Tiêu Chiến cong môi cười ngọt ngào, khiến cho Vương Nhất Bác suýt nữa không biết phải bước chân nào.

Một bản nhảy rất nhanh liền kết thúc, nhưng hai người rõ ràng không định kết thúc, sau đó hai bản tiếp theo đều có thể nhìn thấy hình bóng họ đang ôm chặt nhau.

Người bên cạnh bất giác thầm đoán mò, chẳng lẽ hai người thật sự là nhìn trúng nhau rồi sao? Vương Nhất Bác từ lúc bước vào hội trường, cũng không thấy y đưa mắt nhìn nam nhân hay nữ nhân nào, đối với các ngôi sao tiến lên hỏi thăm cũng rất lạnh nhạt, nào ngờ trên vũ hội, lại nhảy với Tiêu Chiến liền ba bản, hơn nữa nhảy xong liền lập tức rời đi, vốn dĩ không cho người khác chút cơ hội nào.

Cũng có người tinh mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ trên người Tiêu Chiến đang đeo chính là tác phẩm quý giá bán trong buổi đấu giá, đồng hồ này là người bạn vừa rồi ngồi cạnh Vương Nhất Bác mua, chẳng lẽ đây chỉ là màn che mắt thiên hạ sao, trang sức thật ra là Vương Nhất Bác mua, mà mục đích của y là tặng cho Tiêu Chiến? Có người đã mơ hồ đoán ra được chân tướng sự thật, bất giác thầm kinh ngạc.

Tiêu Chiến này, thật sự đặc biệt như thế sao?

Mọi người nhìn vào đôi mắt của anh, bất giác muốn nghiên cứu thêm vào phần.

Vương Nhất Bác nhảy với Tiêu Chiến ba bản liền rời đi, nhưng Tiêu Chiến lại không tốt số như thế, thân là người đại diện, anh không thể không ở lại xã giao.

Chẳng qua là sau khi anh nhảy xong với Vương Nhất Bác, ánh mắt mọi người nhìn anh cũng khác đi, đặc biệt là trong giới doanh nhân, đều tìm cơ hội tiến lên để bắt chuyện với anh, thực tế là đang âm thầm muốn nghe ngóng quan hệ giữa bọn họ.

Tiêu Chiến giả ngốc cười ha hả với họ, kéo đủ chuyện nhảm để nói, cuối cùng họ thật sự không tìm được chút tin có giá trị nào cả.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến chưa ăn sáng xong, liền tìm Lưu quản gia đưa báo, Lưu quản gia lắc đầu, Vương Nhất Bác có lệnh, anh phải ăn sáng xong mới được xem tạp chí.

Thái độ này của Lưu quản gia chính là gián tiếp thừa nhận báo chí hôm nay lại có tin tức của anh.

Tiêu Chiến giận đến dậm chân, lòng thầm nghĩ ông không cho tôi đọc báo, chẳng lẽ tôi không tìm được cái khác để đọc sao? Thế là liền cho người đem máy tính của anh đến, nhanh chóng mở máy lên mạng.

Kết quả là mạng load nửa ngày cũng mở không lên, Tiêu Chiến mò mẫm một hồi, có chút hoang mang.

Ánh mắt nhìn Lưu quản gia chợt trở nên sắc bén, anh nhướng mi, hỏi: "Có phải ông làm không."

Lưu quản gia ngẩng đầu nhìn trời, vờ như không biết.

Tiêu Chiến nhảy dựng lên, hệt như ngựa hoang, "Ông lại dám cắt mạng, còn muốn sống hay không!"

Lưu quản gia tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời, vờ như ông đã bị lãng tai.

Lúc này Vương Nhất Bác xuống lầu, nhìn thấy tình hình chiến đấu bùng phát, khó hiểu hỏi: "Sao vừa sáng sớm lại nổi giận?"

Tiêu Chiến giận đến đỉnh đầu bốc khói, vội vàng cáo trạng, "Còn không phải là do quản gia thối này sao, ông ấy không cho em xem báo thì thôi, còn dám cắt mạng của em! Thật sự là vô pháp vô thiên, em muốn trừ tiền lương của ông ấy, muốn đuổi việc ông ấy."

Lưu quản gia không thèm để ý, trực tiếp quay về phòng bếp mang bữa sáng lên, để cơ hội dỗ dành này nhường lại cho Vương Nhất Bác.

"Ngoan, chờ ăn xong rồi hẳn đọc."

Tiêu Chiến dựa vào người Vương Nhất Bác, cọ cọ làm nũng: "Nhưng em thật sự rất muốn đọc, nếu không đọc báo em sẽ rất khó chịu, cả người ngứa ngáy, vốn không nuốt trôi."

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

Lưu quản gia đem thức ăn lên bàn, sau khi bày xong, lại tiếp tục đứng bên cạnh ngẩng đầu ngửa mặt nhìn trời.

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn ông một cái, "Ông ra xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa!"

"Trên người tôi có tạp chí." Lưu quản gia điềm đạm đáp.

Tiêu Chiến lập tức bị KO, buồn bực gục mặt xuống bàn.

Vương Nhất Bác tốt tính kéo anh ngồi dậy, cầm thìa bắt đầu đút anh ăn như con nít, Tiêu Chiến ăn được hai ngụm, nói với Vương Nhất Bác: "Vẫn là để em tự ăn, nếu không mọi người sẽ cười em mất, anh xem, bây giờ chút uy nghiêm em cũng không có, Lưu quản gia lại dám giấu báo của em đi!"

"Ông ấy không dám giấu, chỉ cần em ăn xong, ông ấy lập tức giao ra."

Tiêu Chiến không còn cách nào, mở miệng cố gắng ăn, miếng cuối cùng còn chưa ăn xong, Lưu quản gia đã đem tạp chí đưa đến trước mặt anh, Tiêu Chiến hài lòng cầm lên lay lay, lại căn dặn: "Nhanh nối lại dây mạng đi, tôi cần phải lướt Weibo."

Anh gần đây nghiện lướt Weibo.

"Ngôi sao điện ảnh Tiêu Chiến nổi tiếng dự buổi tiệc đêm từ thiện, cùng với doanh nhân có tiếng trong thương trường Vương Nhất Bác nhảy ba bản với nhau, tài tử giai nhân khiến người khác ngưỡng mộ."

Bên dưới tiêu đề là bức ảnh do một người khách tham dự buổi tiệc cung cấp, được biết người đó còn tỉ mỉ thuật lại tình hình hai người, bình thường đều biết Vương Nhất Bác không thích giao tiếp với người khác nhưng trò chuyện với Tiêu Chiến lại rất vui vẻ, từ cử chỉ thân mật của hai người có thể thấy được rõ ràng không phải là ở trong hội trường mới quen biết, hẳn đã quen biết nhau trước đó.

Sau lưng tờ báo còn bình phẩm về trang phục của Tiêu Chiến, khen ngợi rất hợp với khí chất của anh, còn rất xứng với lễ phục đen của Vương Nhất Bác, tấm ảnh hai người cùng khiêu vũ khiến người khác cảm thấy xứng đôi, là một bức tranh đáng để thưởng thức.

Bài viết rất uyển chuyển thuật lại, không chỉ ra quan hệ ám muội giữa hai người nhưng lại khiến cho không gian tưởng tượng của người đọc càng rộng hơn.

Tiêu Chiến đọc xong, cũng không nhịn được cất giọng khen, "Bức ảnh này chụp đẹp quá, không biết có thật là chụp lén hay không? Thật sự so với dân chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn."

"Em không sợ scandal sao?" Sau khi Vương Nhất Bác đọc báo xong, sẵn miệng hỏi anh.

"Nhưng đây cũng không giống scandal, nội dung chủ yếu vẫn là viết về tiệc tối từ thiện, rõ ràng là thuận tiện nói về chúng ta mà thôi." Tiêu Chiến chu môi hỏi Vương Nhất Bác, "Vương tiên sinh anh thấy thế nào?"

Vương Nhất Bác lại cầm báo lên xem vài cái, mới cười nói: "Anh cảm thấy bài viết này khá thú vị."

Nói bọn họ xứng đôi gì đó, đọc xong thật khiến cả người thoải mái.

Tiêu Chiến đọc nửa ngày, nhất thời muốn biết thêm các bình luận khác liền lên lướt Weibo.

Tào Dục Thần rất nhanh liền gọi điện đến, hỏi Vương Nhất Bác có cần làm theo cách cũ với tin này không, Vương Nhất Bác vội chen ngang, nói tin này cũng không nói gì cả, không cần để ý, còn dặn anh phải cập nhật tin tức, nếu nói quá đáng liền xóa đi.

Tào Dục Thần ở đầu bên kia sau khi gác máy vẫn có chút mông lung, đã nói đến "tài tử giai nhân khiến mọi người ngưỡng mộ" rồi, còn nói là không nói gì cả, chẳng lẽ thật sự phải gắn hai chữ "Scandal" to tướng lên mới xem như đã nói gì sao?

Vương tiên sinh, rốt cuộc là tiêu chuẩn giới hạn của việc này ở đâu vậy?

Chẳng lẽ y đã quên đi mệnh lệnh trước đây rồi sao? Phàm là bài viết liên quan đến y và Tiêu Chiến đều phải phong tỏa hết.

Hôm nay người ta đã nói bọn họ cùng nhau nhảy ba bản, còn nói không nói gì, thế rốt cuộc nói quá đáng của y là thế nào đây, có cần phải cho ra một tiêu chuẩn xác thật hay không đây?!

Thường ngày giải quyết công việc đã đủ phiền rồi, bây giờ còn phải xử lý cả scandal của ông chủ, xem ra anh ta phải nghiêm túc bàn về việc tăng lương với ông chủ rồi.

Vương Nhất Bác sau khi gác điện thoại của trợ lý liền cùng Tiêu Chiến lướt Weibo.

Bài viết này vừa đăng ra, Weibo của Tiêu Chiến đã có rất nhiều bình luận.

-- Vest đen của nam thần thật đẹp quá.

-- Nam thần anh định cướp chồng em rồi sao?

-- Nam thần, em không thể gạt bọn trạch nam tụi anh đi, chạy theo gã cao phú sao kia nha!

-- Mỗi ngày đều liếm màn hình, liếm màn hình

-- Các người không cảm thấy rất đáng yêu sao? Tổng tài bá đạo yêu tôi gì đó, thật sự là cute đến muốn khóc!

-- Cute đến muốn khóc, ánh mắt Vương tổng nhìn nam thần rất sai trái nha, có gian tình.

-- Chồng tôi lại nhảy với nam nhân khác, khóc ngất trong nhà vệ sinh.

-- Thân là nhân viên của tập đoàn Vương Thị, tôi dám đảm bảo, dáng vẻ thường ngày của chủ tịch Vương tuyệt đối không phải là thế này đâu!

-- Hai người này thật sự rất xứng đôi!!!!

-- +1 Xứng đôi

-- +10086 Xứng đôi

-- Nếu đã xứng đôi như thế thì đến bên nhau đi!

...

Tiêu Chiến nhìn thấy bọn họ nói hai người xứng đôi liền không nhịn được phì cười, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, gật đầu nói: "Thật sự rất xứng."

Vương Nhất Bác ôm anh, nhiệt tình trao cho anh một nụ hôn mãnh liệt.

Sau khi hôn xong, Tiêu Chiến thỏa mãn nói: "Em cảm thấy bây giờ hạnh phúc lắm."

Vương Nhất Bác cũng cười rồi lại cười, ôm anh chặt hơn nói: "Nhưng anh vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối."

"Tiếc nuối?" Tiêu Chiến khó hiểu quay đầu nhìn y.

"Giữa chúng ta thiếu mất quá trình theo đuổi, chẳng lẽ em không cảm thấy tiếc nuối sao?"

"Cái này có là gì chứ, dù sao chúng ta đã ở bên nhau, em liền cảm thấy không tiếc nuối."

Vương Nhất Bác lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình, nói: "Em không phải nói chúng ta lần nữa làm lại hôn lễ sao? Thế trước đó, anh muốn theo đuổi em lần nữa, muốn tất cả mọi người đều biết, anh đang cố gắng theo đuổi em."

Tiêu Chiến bị dọa đến giật mình, "Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta ư?"

"Anh chỉ là đang theo đuổi em, đồng ý hay không còn phải xem ý kiến của em."

"Được người hoàn mỹ như anh theo đuổi, em có thể không đồng ý sao?" Tiêu Chiến cảm thấy đề nghị này của y không hay chút nào, y vừa mở miệng đề nghị, anh liền lập tức muốn đồng ý, nào cần phải theo đuổi chứ, ngược lại anh còn không chút do dự muốn bám sát theo y nữa là.

"Em có thể vờ như không đồng ý, anh sẽ vẫn luôn có gắng theo đuổi em." Tâm trạng của Vương Nhất Bác rất tốt, cười thật rạng rỡ.

Hôm qua lúc nói chuyện với Kỷ Lý, khiến y nghĩ thông một số thứ, trong quan hệ với anh, y vẫn luôn ở trạng thái rất bị động, năm năm quá dài rồi, y thật sự không dám đảm bảo rằng có thể vẫn lẳng lặng đứng yên sau lưng anh, như lời Kỷ Lý nói, nếu sau này anh thật sự dính scandal với ai đó, thế thì y cũng chỉ lặng lẽ tủi thân mà thôi.

Không công khai quan hệ cũng không sao, nhưng mình có thể sử dụng phương thức khác để công chúng tiếp nhận bọn họ, mà không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa.

Cho nên, y nhất định phải biến bị động thành chủ động, để mọi người biết, là Vương Nhất Bác y rất nghiêm túc theo đuổi nam nhân này.

Lưu quản gia đứng trong góc tường, lẳng lặng nghe xong cuộc đối thoại này, sau đó liền lau lau khuôn mặt già nua, xoay người rời đi.

Sến quá, thật sự là quá sến rồi!

Người trái đất biết đùa quá rồi, ông cần về sao hỏa ngay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com