Chương 47. Dưỡng Thương
Tiêu Chiến bắt đầu chuỗi ngày hệt như ở cử, ở cử cũng không cần kĩ như vậy, nói chính xác hơn, hẳn là anh bắt đầu cuộc sống của người tàn phế.
Mà nhân vật phong vân Vương Nhất Bác, Vương tiên sinh lại thành bảo mẫu toàn năng.
Buổi tối đi ngủ, Vương tiên sinh cẩn thận ôm lấy anh, sợ tư thế ngủ của anh không tốt, sẽ đè lên tay phải.
Sáng sớm rời giường, Vương tiên sinh phục vụ anh tắm rửa thay quần áo, thậm chí còn muốn phục vụ anh đi vệ sinh, bị anh kiên quyết phản kháng, mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng.
Lúc ăn cơm, Vương tiên sinh đút anh ăn, vô cùng nhẫn nại, hận không thể đem thức ăn nhai nát mới đút vào miệng anh, để anh không cần phí sức nhai.
Đây là chăm sóc cho người bệnh sao? Đây rõ ràng là chăm sóc cho cuộc sống của phế nhân không có khả năng tự giải quyết vấn đề cuộc sống của mình!
Sau khi trải qua cuộc sống như thế qua một tuần, Tiêu Chiến cảm thấy cả người đều không khỏe, đi đến đâu cũng có người đi theo, muốn cầm thứ gì liền có một đám người giành cầm giúp anh, mọi người đều cẩn thận, nghiêm túc cung phụng anh như bồ tát, khiến anh cảm thấy càng ngày càng nóng nảy.
Nhưng dù nóng nảy hơn nữa, anh cũng không thể nổi nóng với họ, bọn họ vây quanh chăm sóc cho anh đều là vì muốn anh tốt, anh không có cách thể nào trách móc, chỉ là ngày ngày đều như thế, khiến cho mọi người đều rất phiền, gần đây anh nhìn thấy Vương Nhất Bác cũng không muốn nói những lời yêu đương sến sẩm, mà hỏi y: “Hôm nay không đi làm à?”
Vương Nhất Bác sẽ rất nhẫn nại đáp anh: “Ở trong nhà làm việc cũng như vậy thôi.”
Làm sao có thể giống chứ! Ngày ngày gọi điện không ngừng, công việc nói qua điện thoại nói nửa ngày không rõ, còn lãng phí thời gian, Tào Dục Thần mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa công ty với biệt thự, đôi mắt đầy tơ máu, vẻ mặt đầy vẻ ai oán, bất cứ lúc nào đều có thể khóc trước mặt anh.
Cả tuần lễ này, bọn họ đàm phán thất bại hai mối làm ăn, mà các mối làm ăn của họ đều là các đơn hàng tính bằng trăm triệu cả.
Tất cả những chuyện này, chỉ là vì anh gãy tay, Tiêu Chiến thật sự có chút hoài nghi, có phải là xương của anh làm bằng kim cương hay không, cho nên mới quý giá như vậy, cho nên Vương Nhất Bác mới xem trọng chuyện này như thế!
Sáng hôm nay, Vương Nhất Bác thường tỉ mỉ giúp anh tắm rửa.
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn người đàn ông đang cầm khăn bông giúp anh rửa mặt, gương mặt điển trai cương nghị như trước, chỉ là dưới cằm lộ ra một lớp râu xanh, khiến y trông có qua có chút tiều tụy nhưng lại càng có hương vị đàn ông, Tiêu Chiến thưởng thức một lúc lâu, sau đó chú ý đến vệt xanh nhàn nhạt dưới đáy mắt y, đây chính là túi mắt để chứng minh việc ngủ không đủ giấc, người đàn ông này nói rõ là gần đây rất bận, không chỉ bận công việc mà còn phải chăm sóc sinh hoạt thường ngày của anh.
Cho dù y cường tráng hơn cũng không phải là mình đồng da sắt, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng đau lòng, thế là bắt đầu lẳng lặng nghĩ đối sách, đến lúc xuống lầu ăn cơm, anh chợt nghĩ ra chủ ý.
Vương Nhất Bác theo thói quen cầm chén cơm của anh, thuần thục thử độ ấm, sau đó bắt đầu đút anh.
Bình thường Tiêu Chiến khá phối hợp, nên ăn cơm sẽ ăn, nên uống canh sẽ uống, thậm chí không nói hai lời, nhưng hôm nay Vương Nhất Bác lần lượt thử hết các món đút anh ăn, Tiêu Chiến cũng không chịu há miệng ăn cơm.
Vương Nhất Bác đặt chén cơm xuống, ôm anh vào lòng nhỏ giọng hỏi: “Sao thế, thức ăn không hợp khẩu vị ư? Anh bảo họ làm món khác, được không?”
Tiêu Chiến lắc đầu.
Vương Nhất Bác tiếp tục đoán: “Thế là không có khẩu vị, không muốn ăn?”
Tiêu Chiến tiếp tục lắc đầu.
Lòng nhẫn nại của Vương Nhất Bác thật sự là không gì sánh bằng: “Thế em có muốn tự ăn không, em có thể dùng tay trái, trước đây không phải đã thử rồi sao?”
Tiêu Chiến vẫn lắc đầu, lần này không chờ Vương Nhất Bác đoán, anh đã tự nói: “Em muốn Vương Nhất Bác, không muốn anh ở nhà với em, trong nhà nhiều người như thế, nhất định có thể chăm sóc tốt cho em.”
“Nhưng anh không yên tâm.” Bảo bối của y, nâng trên tay thương còn không hết, thế mà anh lại bị thương ở chỗ y không nhìn thấy, hơn nữa không chỉ một lần, Vương Nhất Bác tự nhận mình là người có trái tim đủ mạnh mẽ, lại cũng bị dọa được, nếu như thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ bị dọa đến ngã bệnh không chừng.
Tiêu Chiến lắc đầu, từ chối lời y nói.
“Vương tiên sinh, anh không cần nói lí lẽ với em, hôm nay em kiên quyết đến cùng, anh không đi làm em không ăn cơm, một ngụm cũng không ăn.”
Hai người giằng co một lúc, Vương Nhất Bác vẫn là bại trận, ăn xong sáng, sau đó bản thân sắp xếp ổn thỏa xong mọi việc, rồi ra ngoài đi làm.
Tiêu Chiến và Lưu quản gia cùng nhau tiễn y lên xe, Vương Nhất Bác vẫn còn dặn dò, không được nghịch ngợm, không được chạy lung tung, phải nghe lời, phải đúng giờ uống thuốc, y sẽ gọi điện thoại kiểm tra.
Cách nói này, giọng điệu này, nào giống dặn dò vợ chứ, đây rõ ràng là đang dặn dò con trai!
“Bên ngoài quá lạnh, mau vào trong đi.” Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngồi vào trong xe.
Tiêu Chiến nhìn chiếc xe từ từ ra khỏi biệt thự, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cứ thế này, mọi người đều sẽ thần kinh suy nhược mất!”
Lưu quản gia cũng thở dài, “Cậu lần này dọa cậu ấy rồi, đừng thấy như trước đó không có chuyện gì, cậu ấy bây giờ hẳn vẫn đang bị ám ảnh, có chút sợ hãi rồi.”
“Nhưng anh ấy nghi ngờ, sợ hãí* vô cớ, ông cũng không phải không thấy, anh ấy hận không thể bao bọc tôi cả ngày, hôm nay bắt đầu phát hiện túi mắt của anh ấy thâm quầng cả rồi, tôi đau lòng muốn chết.”
(* Nguyên văn: 草木皆兵 [thảo mộc giai binh]: trong 36 kế binh pháp tôn tử, lấy cây cỏ làm binh lính, dùng để chỉ những người dễ sợ hãi, nghi ngờ)
Không chút phòng bị, cứ như thế Lưu quản gia bị cậu chủ mình bôi hồ khắp mặt.
Cậu chủ của ông chính là người không nói lời ân ái thì sẽ chết.
Lưu quản gia lẳng lặng khinh bỉ anh trong lòng.
Hai người vừa nói vừa vào nhà, trong nhà đang mở máy sưởi với nhiệt độ cao nên khiến cả người Tiêu Chiến ấm dần lên, vội cởi lớp áo khoác dày ra.
Lúc nãy chỉ lo giám sát Vương Nhất Bác ăn sáng, nên chính mình vẫn chưa kịp ăn, bây giờ Vương Nhất Bác vừa rời đi, anh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, rất hợp khẩu vị, nghĩ đến cả tuần này thật sự bị quản đến sợ rồi.
Bây giờ người quản lý anh không ở bên cạnh, anh cuối cùng cũng có cảm giác giải phóng, thế là dùng tay trái cầm thìa, chậm chạp ăn, tướng ăn rất xấu nhưng ăn lại rất ngon.
Sau khi ăn cơm không bao lâu, Vương Nhất Bác liền gọi điện hỏi anh đã ăn sáng xong chưa, Tiêu Chiến vội đáp là ăn ngon lắm, hơn nữa còn ăn rất no, Vương Nhất Bác có chút hoài nghi thế là anh liền đi tìm Lưu quản gia làm chứng.
Sau đó Tiêu Chiến lại bàn bạc với Vương Nhất Bác, cả ngày ở nhà rất buồn chán nên anh muốn đi tìm bố Tiêu chơi.
Vương Nhất Bác không cản anh, nhưng dặn dò anh phải cẩn thận không được đụng trúng tay phải, chơi đủ thì về nhà sớm một chút, Tiêu Chiến ha ha vui vẻ đồng ý, anh thật sự là sắp chán đến hỏng mất.
Vừa về đến nhà mẹ, bố Tiêu đã chuẩn bị một bát canh bổ to chờ anh, Tiêu Chiến nhìn thấy bát canh đó, không thèm chào hỏi liền xoay người muốn chạy.
Bố Tiêu vội hô to, gọi anh lại.
“Sao vậy, còn chưa vào nhà đã muốn chạy?!” Bố Tiêu nhìn thấy con trai cúi đầu ủ rũ, khó hiểu hỏi.
Tiêu Chiến trưng ra dáng vẻ như không muốn sống, thở dài nói: “Bố yêu dấu của con, con ở nhà đã bị bọn họ một ngày đút sáu bữa, bây giờ đến chỗ bố cũng không tránh được, bố lại cũng y như thế, có phải là muốn con không có nhà để về không!”
Bị anh chất vấn như thế, bố Tiêu cảm thấy mình có chút quá đáng, vội cho người đem canh bồi bổ xuống, lại hỏi: “Tay còn đau không? Lúc nào có thể gỡ thạch cao?”
“Hết đau rồi, nghe nói cần bốn tuần là có thể gỡ.”
Bố Tiêu lo lắng hỏi: “Mới bốn tuần đã gỡ à, có quá nhanh không?”
Tiêu Chiến lắc đầu, trở thành phế nhân dưỡng bệnh cả tuần rồi, anh cảm thấy sức khỏe hồi phục rất tốt, đoán chừng hai mươi ngày liền có thể gỡ thạch cao rồi, nhưng bị Vương Nhất Bác kiên quyết bác bỏ.
“Thứ này vừa cứng vừa xấu, vẫn là sớm gỡ xuống sẽ tốt hơn.”
Bố Tiêu cười mắng, “Bướng bỉnh.”
Tiêu Chiến ở nhà mẹ không lâu, anh lại nhận được điện thoại của Na Anh, Na Anh gần đây đang bận quay phim, cũng không quan tâm đến tin tức mới nhất của giới giải trí, cho đến hôm nay mới biết anh bị thương phải ở nhà nghỉ ngơi, vội gọi điện thoại hỏi thăm anh.
Tiêu Chiến lúc này mới nhớ ra, Na Anh hẳn là đang quay bộ phim《Vào hè》.
Kiếp trước, bản thân mặc kệ sự chênh lệch tuổi tác mà giành bộ phim này, kết quả bộ phim bị anh phá hoại, mà kiếp này anh lại thuận nước đưa thuyền, đem bộ phim này đến trước mặt Na Anh.
Na Anh có thể sẽ ngồi được vị trí ảnh hậu, năng lực nhất định không kém, vừa nhìn thấy bộ phim này, cũng biết là một cơ hội hiếm gặp, thế là thông qua quan hệ, nhận được vai chính, mà thái độ của cô đối với Tiêu Chiến cũng hoàn toàn thay đổi, từ việc cô ấy thường xuyên gọi điện cho Tiêu Chiến có thể nhận ra, Na Anh thật sự có lòng muốn kết thân với anh.
Chị đại của công ty bố Tiêu muốn kết thân với anh, Tiêu Chiến đương nhiên không lý nào lại từ chối, hai người trong điện thoại trò chuyện một lúc, Tiêu Chiến liền cao hứng muốn đến thăm phim trường.
Mà Na Anh biết anh đến thăm liền rất vui vẻ đón tiếp.
Nhìn theo bóng lưng vui vẻ của anh, bố Tiêu lắc đầu nói với thím Lưu: “Quả nhiên là con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ghế vẫn ngồi chưa nóng, liền đi rồi.”
Thím Lưu đồng cảm sâu sắc gật đầu.
《Vào hè》là tác phẩm lớn, cho nên trường quay rất to, Tiêu Chiến vừa xuống xe, trợ lý của Na Anh đã đứng trước nghênh đón, nói là đưa anh vào trong.
Tiêu Chiến vừa xuống xe bị gió lạnh thổi vào đến cả người run lẩy bẩy, đột nhiên có chút hối hận vì bản thân nhất thời xúc động, thật sự là rất lạnh nha.
Tiêu Chiến được dẫn đến bên Na Anh, Na Anh đang đối kịch với một diễn viên nào đó, vừa nhìn thấy anh vào, đối kịch lập tức bị ngắt quãng.
Tiêu Chiến xua tay ra hiệu bọn họ tiếp tục, Na Anh cười nói không sao, thấy anh ngồi xuống còn phát run, liền đem tấm thảm lông phủ trên ghế nghỉ của mình đưa cho Tiêu Chiến đắp.
“Em đã bị thương thành thế này còn chạy ra ngoài, người trong nhà không để ý chứ?” Na Anh nhìn tay thạch cao của anh, lo lắng hỏi.
Tiêu Chiến cũng không giấu nói: “Chắc chắn là có ý kiến, chẳng qua là em lén trốn ra, ở trong nhà đến sắp phát điên rồi.”
Đang nói chuyện với Na Anh, tầm mắt của Tiêu Chiến lơ đãng quét qua trên người diễn viên nào đó, sau đó lại nhìn một cái, kinh ngạc hỏi: “Người kia là Mạnh Tử Nghĩa ư?”
Na Anh nhìn về hướng anh chỉ, sau đó gật đầu, “Là cô ấy, em quen biết cô ấy sao?”
Tiêu Chiến bĩu môi đáp: “Cũng xem như quen biết.”
Bọn họ không chỉ quen biết, mà còn là người quen cũ, đã quen biết hai kiếp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com