Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5. Bữa Tiệc

Bữa tiệc diễn ra vào tối thứ sáu, lúc Tiêu Chiến về thành phố B đã hơn ba giờ chiều, tuy trên máy bay có ăn một chút, nhưng về đến nhà vẫn là đói không chịu nổi, may mà quản gia là một người rất chu đáo, đã mời nhà tạo mẫu đến đây rồi, lễ phục trang sức cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, giúp anh giảm đi một đống phiền toái.

Tiêu Chiến vừa tiến vào cửa liền hét ầm lên bảo quản gia đưa chút đồ ăn cho anh, Trác Thành cũng được anh giữ lại.

Đầu bếp mà trong nhà mời về có trù nghệ rất tuyệt, trước kia Tiêu Chiến rất thích thức ăn mà ông ấy làm, sau khi ly hôn thỉnh thoảng vẫn nhớ đến trù nghệ của ông, lần này sau khi tỉnh lại liền trực tiếp đến đoàn phim, vốn dĩ không kịp thưởng thức mỹ thực, lúc này bụng đói đến không chịu nổi.

Quản gia nhìn thấy anh đói đến không cần hình tượng, vội vàng mang ra chút điểm tâm để anh lót bụng, sau đó mới bảo nhà bếp làm món chính cho anh.

Trong lúc Tiêu Chiến ăn điểm tâm, nhà tạo mẫu cầm mấy bộ lễ phục đến hỏi ý kiến của anh, sau khi Tiêu Chiến hỏi kiểu dáng lễ phục dự tiệc của Vương Nhất Bác, mới chọn một bộ vest lam nhạt đính kèm khuy đơn giản để phối với y.

Quản gia đứng bên cạnh nở nụ cười hiếm thấy, trước đó ông đã cùng nhà tạo mẫu lập ra kế sách, đó là để Tiêu Chiến chọn lễ phục trước, sau đó mới dựa theo kiểu dáng lễ phục anh chọn để sắp xếp cho Vương Nhất Bác, không ngờ Tiêu Chiến lại dựa vào lễ phục của Vương Nhất Bác để chọn kiểu dáng cho mình.

Cậu chủ đột nhiên trở nên hiểu chuyện như thế, ông thật sự rất không quen nha.

Sau khi hưởng thụ một bàn mỹ thực hoàn hảo cả về sắc hương và vị, Trác Thành chào tạm biệt Tiêu Chiến, anh cũng bắt đầu tạo hình, khoảng thời gian này ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi quay phim, tình trạng da trở nên rất tệ, nhà tạo mẫu giúp anh dưỡng da đơn giản trước, sau đó mới bắt đầu làm tóc.

Trong lúc nhà tạo mẫu đang bận rộn làm việc thì Vương Nhất Bác về đến nhà, y cũng cần tạo hình đơn giản và thay lễ phục.

Lúc này hai người gặp mặt vẫn có chút ngượng ngùng, nhất thời không có lời nào để nói, chỉ đành im lặng nhìn nhau, may mà trong phòng vẫn còn những người khác cho nên cũng không quá mức bối rối.

" Lưu quản gia, ông nhờ phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn cho thiếu gia đi, trong bữa tiệc chắc hẳn cũng không ăn được gì, vẫn nên lấp đầy bụng trước đã ". Tiêu Chiến căn dặn quản gia, lúc này cũng không dám nhìn Vương Nhất Bác, bởi vì trước mặt y lại ra dáng vẻ của chủ tử, anh đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Quản gia tuân lệnh đi đến phòng bếp.

Giờ trong phòng chỉ còn lại ba người, dù cho Vương Nhất Bác không lên tiếng, nhưng bầu không khí dưới khí thế cường đại của y vẫn khiến người khác không có cách nào quên đi sự tồn tại của y được, nhà tạo mẫu khóa miệng lại, động tác trên tay càng lưu loát hơn, cố gắng giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

Tiêu Chiến cũng im lặng, nhưng thật ra anh đang lén lút nhìn Vương Nhất Bác. Người đàn ông này trước giờ đều là dáng vẻ thành thục trầm ổn, không chút bất cẩn, dù sau khi ly hôn bốn năm gặp lại y, ngoại trừ càng thêm thâm sâu khó lường, y căn bản không hề có chút thay đổi nào.

Thân là một người có quyền có thế, là con của gia đình có tài phú kinh người, Vương Nhất Bác có thể là một người vô cùng lập dị. Nhân phẩm y đoan chính, cần mẫn nghiêm túc, học thức nổi bật, sau khi tốt nghiệp liền tiếp quản tổ nghiệp gia đình, đối với công việc cũng rất nghiêm chỉnh, không chút bỏ bê. Trước giờ chưa từng đi tìm hoan mua vui, cũng không hề có đủ loại thói quen tật xấu của con cái nhà giàu, dáng vẻ của y luôn nghiêm cẩn hệt như những nhà tu khổ hành vậy, trong xã hội hiện đại tự do buông thả này, y thậm chí còn lựa chọn nghe theo quyết định của trưởng bối kết hôn với một nam nhân không hề quen biết, phân tích từ các biểu hiện của y, có thể thấy được Vương Nhất Bác chính là cực phẩm trong cực phẩm, là một máy bay chiến đấu quái dị.

Có được người đàn ông ưu tú như vậy, tại sao trước đây bản thân lại sống chết không nhìn trúng y nhỉ? Xem ra anh cũng là một kẻ lập dị.

Lúc hai người chuẩn bị ổn thỏa ra ngoài, đã là gần bảy giờ tối, tài xế lái xe vô cùng ung dung thong thả, hiển nhiên không hề vội vàng, nếu Vương Nhất Bác bên cạnh không vội, Tiêu Chiến cũng thả lỏng, lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm ngoài ô kính.

Xe chạy một lúc, rốt cuộc có người mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng, chỉ thấy Vương Nhất Bác nghiêng mặt nhìn anh hỏi: “Đóng phim vất vả không?”

Giọng nói đột nhiên cất lên này khiến Tiêu Chiến giật mình, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh lại, đáp: “Trong giới hạn chịu đựng của tôi, cũng không xem là vất vả.”

“Thật xin lỗi vì làm chậm trễ công việc của em, tiệc mừng thọ của bác Trương không tiện từ chối, ông ấy dự qua tiệc cưới của chúng ta, em cũng từng nhìn thấy ông ấy.” Vương Nhất Bác nói những lời này xem như là giải thích với anh, nguyên nhân vì sao lại gọi anh trở về.

Tiêu Chiến lắc đầu cười đáp: “Đừng nói thế, sau khi về đoàn phim tăng ca thêm hai ngày là được rồi.”

Vương Nhất Bác nhìn thấy gương mặt cười mỉm của anh, có chút thất thần, từ lúc hai người kết hôn, Tiêu Chiến nói chuyện tử tế thế này, y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nụ cười chân thành trên mặt anh, thật rực rỡ.

Tuy là bề ngoài không lộ ra, nhưng lúc này lòng Tiêu Chiến đang đánh trống, anh vẫn chưa chuẩn bị phải đối mặt với Vương Nhất Bác thế nào, tiếp tục trưng ra thái độ lãnh đạm sắc bén anh vạn lần không làm được, nhưng nếu quá nhiệt tình, người khác khẳng định sẽ cho rằng anh bị bệnh thần kinh, haiz, nghĩ đến chuyện này, anh chỉ có thể dùng tiếng anh tinh thông của mình để diễn đạt cảm tưởng của bản thân: Die!

Vương gia trong thành phố B là một đại gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn, tương đối mà nói, Tiêu gia chỉ là một gia đình giàu có cỏn con, tuy địa vị hai nhà chênh lệch quá nhiều, nhưng trong giới người giàu trong thành phố B, quan hệ quen biết vẫn có chút tác dụng. Cho nên trong bữa tiệc tối nay, Tiêu Chiến cũng có thể gặp được một vài người quen biết trước đây.

Xuống xe, Vương Nhất Bác rất lịch thiệp chìa khuỷu tay mình ra, Tiêu Chiến cũng rất phóng khoáng khoác lấy tay y cùng nhau tiến vào sảnh lớn của bữa tiệc, trước khi tiến vào anh còn nghịch ngợm nói: “Lát nữa không được phép vứt tôi lại một mình đâu đấy. Anh phải bảo vệ tôi nha.”

Dù là lời nói đùa, nhưng ý tứ thân thiết biểu hiện rất rõ. Vương Nhất Bác tuy không rõ ràng đáp ứng, nhưng sau khi tiến vào đại sảnh, lúc cùng người quen hàn huyên, y từ đầu chí cuối vẫn luôn nắm lấy tay anh.

Một vài người bắt tay với Vương Nhất Bác, còn nghe y dùng giọng trầm thấp dễ nghe để giới thiệu người bên cạnh mình: Đây là chồng của tôi, Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khẽ cúi đầu, nhìn bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mười ngón đan xen, hai lòng bàn tay dính sát vào nhau, thân nhiệt truyền qua từ lòng bàn tay, anh đột nhiên phát hiện cảm giác này thật sự vô cùng tuyệt vời, thế là trên mặt anh luôn treo nụ cười ngọt ngào rạng ngời.

Sớm đã cùng chủ nhân bữa tiệc bác Trương hàn huyên một lúc, bác Trương hiển nhiên có chuyện muốn nói riêng với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền biết điều tránh đi, một mình đứng trước quầy buffet, muốn thử nhìn xem có món gì ngon không.

Tiêu Chiến tuy là một tiểu lưu lượng đang hot nhưng trong hội trường đủ người giàu có này, không bị nhận ra cũng là chuyện rất bình thường, ngược lại là Vương Nhất Bác đưa anh đi một vòng, người trong bữa tiệc đều đã quen với anh, con dâu của Vương gia, chồng của Vương Nhất Bác, đương nhiên là thân phận hiển hách đủ để chấn áp phần lớn mọi người. Thế là lúc anh đứng một mình, liền có rất nhiều người đi đến kết giao.

Từ nhỏ đã lớn lên trong giới thượng lưu, Tiêu Chiến thừa sức đối phó với những loại trường hợp như thế này, chỉ là trước đó, anh luôn ra vẻ kênh kiệu, không thèm chịu uất ức bản thân kết giao với người khác, vốn dĩ không hề ý thức được Tiêu gia chỉ là có chút giàu có mà thôi, người muốn kết giao với anh vốn không được vài người.

Nhưng hôm nay lại khác, vốn thân phận là người Vương gia, nhất cử nhất động của anh đều bị người khác để ý đến. Vương Nhất Bác bên kia bọn họ vẫn chưa dám chọc vào nhưng người chồng xinh đẹp như hoa như ngọc này của y, vẫn có thể thiết lập quan hệ.

Thế là một đám người chen lấn đến bắt chuyện với Tiêu Chiến, khiến anh không cách nào yên lặng ăn thức ăn. Không dễ gì mới thoát khỏi bọn họ, Tiêu Chiến liền muốn cầm lấy dĩa điểm tâm, bên cạnh lại có người đến gần, anh lén lút trừng mắt, lập tức trưng ra nụ cười chào hỏi người đến đây, lần này lại là người quen cũ.

“Ôi chao, đây không phải là Tiểu Chiến sao, đã lâu không gặp, cũng lớn thế này rồi.” Người nói là một phụ nữ trang điểm rất đậm, trên người đầy vòng vàng, vừa nhìn cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bà ta thực ra già hơn một chút.

“Chủ tịch Lâm, đã lâu không gặp.” Nụ cười bên môi Tiêu Chiến nhạt đi vài phần, vẫn lễ phép chào hỏi với đối phương.

Lâm Thiền Quyên, là chủ tịch giải trí Tinh Tinh, quy mô công ty cũng sấp sỉ với giải trí Tiêu Thị, là đối thủ cạnh tranh nhiều năm với giải trí Tiêu Thị, thân là người đứng đầu, Lâm Thiền Quyên là một người phụ nữ rất có thực lực, làm việc quyết đoán, thủ đoạn cao minh. Hai công ty giải trí cạnh tranh nhau nhiều năm, cũng chỉ có thể xem như ngang tay.

Tuy là âm thầm đấu đá nhau nhưng ở những tình bữa tiệc thế này gặp mặt vẫn sẽ phải khiêm tốn nói vài câu khách sáo.

“Đừng gọi như thế, cứ gọi là dì Quyên là được, bố con cũng thật là, dì và ông ấy cũng tính là bạn già nhiều năm, sao con kết hôn ông ấy lại không đưa thiệp cưới cho dì chứ.”

Thật là nói còn nghe hay hơn hát, hai nhà kết thù kết oán với nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, muốn tránh còn không kịp, làm sao có thể mời bà ta chứ, bố anh bị bệnh tim nhưng tuyệt đối không có mắc bệnh thần kinh.

“Chủ tịch Lâm nói quá rồi, quý nhân như dì bận rộn như thế, hôn lễ nho nhỏ của cháu làm sao có thể kinh động đến dì được chứ.”

“Haiz, đứa trẻ này, thật biết nói chuyện.” Lâm Thiền Quyên khẽ lay ly rượu vang trong tay, ánh mắt vô tình quét xung quanh người anh một vòng, lại hỏi: “Trương lão gia không mời bố cháu ư? Ta không nhìn thấy ông ấy.”

Đây là rõ ràng mỉa mai đúng không? Mỉa mai Trương lão gia không mời bố anh, lại mời Lâm Thiền Quyên bà.

“Bố cháu vì sức khỏe không tốt, đã không tham gia những bữa tiệc xã giao như thế này nữa. Điều này Trương lão gia cũng biết, cho nên rất thông cảm, hơn nữa tâm ý của bố cháu cũng đã chuyển lời rồi ạ.”

Tuy trong lòng Tiêu Chiến không vui nhưng vẫn bình tĩnh gặp chiêu tiếp chiêu.

“Ồ, sức khỏe của chủ tịch Tiêu vẫn ổn chứ.” Lâm Thiền Quyên tuy là khách khí hỏi thăm bố anh nhưng lại lộ rõ trong lòng không hề để ý, một chút thành ý cũng không có.

“Vẫn ổn ạ”

“Hôm nay mới biết chồng của Tiểu Chiến lại là nhân vật lớn Vương tiên sinh đây, con phải giới thiệu dì làm quen mới được.” Khách khí nửa ngày, Lâm Thiền Quyên cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự.

Đối với yêu cầu của bà ta, trong lòng Tiêu Chiến cười ha ha hai tiếng, tùy tiện đáp: “Có cơ hội sẽ nói.”

Mắt quét thấy Vương Nhất Bác từ xa đi về hướng anh, liền vội vàng nói với Lâm Thiền Quyên câu “Thất lễ” rồi rời đi.

Vương Nhất Bác nhìn thấy thần sắc của anh có chút kì lạ, liền hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, chỉ là gặp phải một kẻ đáng ghét mà thôi.”

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn, toàn là những gương mặt xa lạ, cũng không biết anh đang nói ai, nhưng cũng không quá để ý, tự nhiên nắm lấy tay anh nói: “Chú hai của tôi đến rồi, chúng ta đi gặp thôi.”

Tiêu Chiến nhìn bàn tay bị y nắm, cười gật đầu đáp: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com