Chương 55. Kỳ Nghỉ ( H nhẹ)
Sau khi Tiêu Chiến kích động phát hỏa, mọi người đều chợt im lặng, Vương Nhất Bác vỗ nhẹ tay anh, an ủi.
Tiêu Khải cũng thở dài, ông không nghĩ đến cả nhà Tiêu Chính Mỹ vừa về đây không lâu, lại có thể ầm ĩ ra chuyện lớn như thế này, nghĩ đến cũng cảm thấy nhức đầu, với hành vi của Lý Quần Sơn kia, ông thật sự không muốn giúp nhưng nói đến cùng, ông và Tiêu Chính Mỹ vẫn là chị em ruột, cho dù tình cảm nhạt nhòa vẫn không thể nhìn nổi dáng vẻ thương tâm của bà.
Bố Tiêu nhìn con trai mình, có thể nhìn ra thái độ quyết tuyệt của anh, chắc chắn là sẽ không giúp đỡ, lại nhìn con rể, bố Tiêu cảm thấy chuyện này nếu để y giải quyết giúp, trong lòng cảm thấy rất quá đáng.
Vương Nhất Bác tuyệt đối là một người đàn ông ấm áp hiểu ý người khác, vừa nhìn liền hiểu được sự khó xử của bố Tiêu. Y nghĩ một chút, nói: "Chuyện này thật sự khá khó, chuyện đưa về Mỹ nhất định sẽ phải đi, chẳng qua chúng ta có thể tìm một luật sư giỏi biện hộ đến, giảm hình phạt đến mức nhẹ nhất."
Tiêu Chiến nghe lời y nói, vô cùng không vui, theo ý anh, loại người này vốn dĩ không nên giúp, giúp xong rồi, người ta còn không nhớ cái tốt của mình, nếu giúp không được, nhất định sẽ bị bám mãi không buông.
Đây tuyệt đối là một chuyện vừa tốn sức vừa không có ích lợi.
Tiêu Chính Mỹ vẫn không vui, ý của bà ta hẳn là nên trực tiếp bảo lãnh con trai bà ta ra ngoài mới được, anh ta từ nhỏ đã quen được nuông chiều, làm sao có thể chịu được những khổ cực trong ngục tù chứ.
Nhưng sau khi bị Tiêu Chiến mắng, bà ta thật sự có chút sợ anh, nghĩ đến bản thân mình vẫn là tính lầm rồi, chiếm tiện nghi của nhà này, thật sự không phải là chuyện tùy tiện chiếm được.
Bố Tiêu sau khi nghe kiến nghị của Vương Nhất Bác liền nói với Tiêu Chính Mỹ: "Tôi giúp chị, là vì tôi vẫn muốn gọi chị một tiếng chị, nhưng sau này có bất kì chuyện gì xảy ra nữa đều không liên quan đến chúng tôi, chị cũng đừng nói tôi tuyệt tình, nhiều năm như thế, chị đối với tôi có tình thân gì hay không, trong lòng chị hiểu rõ."
Tiêu Chính Mỹ thầm cân nhắc thiệt hơn, vẫn chấp nhận sự giúp đỡ này của bọn họ, Vương Nhất Bác nếu đã là nhân vật lớn, luật sư y mời nhất định sẽ không tệ, sẽ tốt hơn so với luật sư mình tìm về.
Cho nên dù không cam tâm bà ta vẫn phải cúi đầu cảm ơn.
Tiễn Tiêu Chính Mỹ đi, cả nhà mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bố Tiêu khôi phục tinh thần, phát hiện tay Tiêu Chiến đã gỡ thạch cao ra, nhưng lại dùng tay kia đỡ lấy, tư thế rất không tự nhiên, thế là liền lo lắng hỏi anh: "Sao rồi? Hồi phục không lý tưởng ư? Sao vẫn phải đỡ lấy thế."
Tiêu Chiến ủ rũ nói: "Con cảm thấy buông xuống sẽ đau."
Bố Tiêu lắc đầu, "Cái này vẫn cần từ từ hồi phục, cần phải luyện tập thích hợp, nếu không sẽ khỏi rất chậm."
Vương Nhất Bác ôm lấy bà xã, nói với bố Tiêu: "Có thể là vừa gỡ thạch cao nên vẫn chưa quen, trước mắt cứ chờ vài ngày thích ứng, sau đó con sẽ giám sát em ấy tập luyện."
"Con đấy, cứ như thế chắc chắn sẽ chiều hư thằng bé."
Bố Tiêu nói xong lại phì cười, trên con đường cưng chiều Tiêu Chiến, sự cống hiến của ông cũng không tính là ít.
Tiêu Chiến lè lưỡi, nói với bố Tiêu: "Con và Vương tiên sinh chuẩn bị đi Úc nghỉ đông, bố có muốn đi cùng không?"
"Hai con đi thế giới hai người, dẫn theo ông già này để làm gì chứ?" Bố Tiêu cười nói: "Tuổi tác lớn rồi, không chịu dày vò được nữa."
Tiêu Chiến nghe xong những lời này, chóp mũi cay cay, đi đến ôm lấy bố Tiêu, nhõng nhẽo nói: "Bố không già chút nào, bố mẹ chồng con vẫn cả ngày đi du lịch thế giới đấy thôi."
"Sức khỏe này của bố cũng không trông mong đi du lịch thế giới, chỉ mong các con sống tốt, sớm cho bố bồng cháu, bố đã rất mãn nguyện rồi." Bố Tiêu cảm khái vỗ vai con trai nói.
Mắt Tiêu Chiến thoáng cái liền đỏ hoe, bố Tiêu đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến anh không biết phải làm thế nào.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ bảo bối của mình mắt đỏ hoe, cũng đau lòng theo, nhưng khoảnh khắc bọn họ bố con tình thâm, y rất biết tiết chế không tiến lên quấy rầy bọn họ.
Chuyện của Lý Quần Sơn, Vương Nhất Bác dặn Tào Dục Thần làm, cũng không nhắc đến nữa, chẳng qua Tiêu Chiến vẫn không yên tâm dặn y, nói nghìn vạn lần đừng biện hộ giúp Lý Quần Sơn thoát tội, trách cho anh ta lại ra ngoài hại người, vẫn là nên cho anh ta chút giáo huấn, để anh ta biết sợ.
Vương Nhất Bác đối với yêu cầu của vợ đều tốt tính đồng ý.
Lúc tay Tiêu Chiến dần dần dám cử động, Vương Nhất Bác xuất phát đưa anh đi nghỉ đông.
Gần đây, công việc không thuận lợi, chuyện nhà phiền lòng, Tiêu Chiến cảm thấy nên đi nghỉ đông, điều chỉnh lại tâm trạng, sau khi quay về có thể bắt đầu công việc thật tốt.
Trước khi xuất phát, anh gọi điện cho Quách Thừa, nói đề nghị trước đó của hắn anh đã nghĩ kĩ rồi, giải trí Tiêu Thị sẽ dốc toàn lực đầu tư bộ phim này, trở thành tác phẩm được đầu tư lớn nhất, nhưng còn chức nhà sản xuất kia anh vẫn là từ chối, anh cảm thấy với kinh nghiệm trước mắt, e là vẫn chưa đủ, chờ sau này anh lùi về sau màn ảnh, có lẽ sẽ thử chút.
Quách Thừa cũng không miễn cưỡng anh, sau khi mọi chuyện quyết định xong, hắn cần bắt tay xây dựng đoàn phim, chờ qua tết vào, bộ phim cũng chính thức bắt đầu mở máy quay.
Lưu quản gia lần này hiếm khi xin Vương Nhất Bác, nói ông cũng đi theo, chi phí tự chi cũng được.
Tiêu Chiến nhìn Uông Trác Thành dáng vẻ hưng phấn, cả ngày nhảy nhót, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lưu quản gia, bất giác có chút lo lắng.
Vương Nhất Bác muốn Lưu quản gia nói ra lý do tất yếu, ông nói: "Tôi không muốn ế cả đời đâu."
"..."
Lý do này thật sự rất có sức thuyết phục, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều cạn lời.
Cuối cùng lúc hai người xuất phát, thế giới hai người biến thành nhóm bốn người, Vương Nhất Bác đã quy ước sẵn với Lưu quản gia, sau khi đến đó nhất định phải dẫn Uông Trác Thành đi chơi, phải để cho họ thế giới hai người yên tĩnh.
Vương Nhất Bác còn mang theo hai trợ lý, có thể giúp họ giải quyết những chuyện phát sinh trong lúc đi du lịch, so ra, Tiêu Chiến dẫn theo trợ lý như Uông Trác Thành, hoàn toàn là dư thừa.
Nhìn trợ lý của Vương Nhất Bác đang bận trước bận sau, làm hết mọi việc, Tiêu Chiến quay đầu nhìn Uông Trác Thành đang ngon lành ăn kem, buồn bực nói: "Cần em có tác dụng gì chứ!"
Uông Trác Thành ngọt ngào cười, "Em phụ trách đáng yêu để làm anh vui vẻ nè!"
Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại, anh chàng thật sự chỉ có công dụng đó là dùng được thôi.
Máy bay chỉ dùng hơn mười tiếng đồng hồ liền có thể biến mùa đông thành hạ, lúc đáp cánh xuống thành phố Cairns của Úc dã là đêm khuya, cả đoàn người trực tiếp vào khách sạn sang trọng.
Ngồi máy bay cả một ngày, Tiêu Chiến lại không cảm thấy mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong liền đứng ngoài ban công, yên tĩnh hóng gió biển.
Biển lớn u tối lại mang một nét thần bí đặc biệt, tiếng sóng vỗ rì rào, uyển chuyển tạo thành những giai điệu thật êm tai.
Vương Nhất Bác bước ra ngoài phòng tắm thấy trong phòng không có người liền đi ra ngoài ban công, trông thấy nam nhân nhỏ đang thất thần ngắm biển, cũng không phát ra tiếng động, đi đến dịu dàng ôm anh vào lòng, sau đó lẳng lặng cùng anh ngắm biển.
Cảm giác toàn thân đều thả lỏng, khiến anh cảm thấy rất vui vẻ, anh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại, tầm mắt đối diện với cằm của Vương Nhất Bác, thế là không nhịn được kiễng chân lên, hôn lên khóe môi y.
"Nơi này thật đẹp." Anh nói.
Vương Nhất Bác thấp giọng cười, đáp: "Sau khi mặt trời mọc sẽ đẹp hơn, ngày mai đưa em đi Great Barrier ngắm san hô, còn có thể lặn xuống dưới.
"Không có du thuyền riêng em không ra cửa đâu." Anh kiêu ngạo nói.
"Ừ, anh đã mượn một chiếc của bạn, muốn chơi bao lâu đều không có vấn đề."
Tiêu Chiến chớp mắt, "Thế Lưu quản gia lái ư?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không, chỉ có hai chúng ta."
"Hai chúng ta lái thuyền ra biển sao?"
"Ừ." Vương Nhất Bác hôn lên trán anh, cảm thấy anh của lúc này trong mắt lấp lánh ánh sao, vô cùng quyến rũ.
"Thế anh dạy em lái thuyền nhé." Tiêu Chiến tiếp tục nói.
"Được."
"Thế..." Anh vẫn muốn nói gì đó, y cúi đầu hôn khẽ lên môi anh, lập tức chặn lại câu nói của anh.
Tiêu Chiến bị hôn đến mơ mơ màng màng, dường như nghe tiếng đàn ông thì thầm bên tai anh, "Có tinh thần như thế này, chi bằng làm chút chuyện có ý nghĩa hơn nhé."
Giây tiếp theo, anh đã bị Vương Nhất Bác bế ngang lên, địa điểm là trên tấm nệm nước to đến dọa người màu xanh.
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt lên giường, nụ hôn nóng bóng trượt dần xuống nơi cần cổ để lại ở đó những dấu hôn đánh dấu chủ quyền. Hai tay của Vương Nhất Bác nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo vướng víu của Tiêu Chiến, vuốt ve da thịt mượt mà dưới tay.
" Ahhh... " nhũ hoa được người mạnh bạo ngắt nhéo vừa đau lại vừa thoái mái khiến Tiêu Chiến bất giác rên rỉ.
Thời gian trước dù cả hai vẫn có thân mật nhưng Vương Nhất Bác lại kiên dè cánh tay của Tiêu Chiến nên ít nhiều vẫn còn kiềm chế. Nay tay anh đã lành Vương Nhất Bác như thú dữ bị bỏ đói lâu ngày lao vào làm thịt con mồi trước mặt. Một Vương Nhất Bác như vậy đối với Tiêu Chiến vừa mới lạ lại vừa kích thích.
" Ông xã...uhmm..anh...từ từ đã.. "
Miệng thì bảo y từ từ nhưng đôi tay hư hỏng lại lướt qua lướt lại trêu chọc y. Đôi mắt phượng mông lung khẽ chớp, khóe môi câu lên, nốt ruồi dưới môi chuyển động, tay nhỏ bắt lấy hung khí to lớn chậm rãi chơi đùa, hai chân tự động gập lại phơi bày nơi tư mật quyến rũ.
Vương Nhất Bác nhìn đến đỏ mắt, mồ hôi rịn từ trán rơi xuống nơi vòm ngực đơn bạc chất chứa đầy dấu hôn. Thầm chửi thề trong lòng một tiếng, y bắt lấy đôi tay hư hỏng của Tiêu Chiến đặt lên đó một nụ hôn. Sau đó lại cuối người vươn đầu lưỡi trêu chọc hậu huyệt đỏ xinh. Đầu lưỡi trơn tru bắt chước động tác giao hợp ra vào nơi động nhỏ, tinh hoa mật ngọt của Tiêu Chiến đều được Vương Nhất Bác hút sạch.
Tiêu Chiến cả kinh nhìn người đàn ông dưới chân mình, cảm giác tê dại sung sướng khiến anh gần như không chịu nổi. Nước mắt theo khóe môi rơi đầy trên gối, hai tay ôm lấy mặt mình thẹn thùng không dám đối diện với Vương Nhất Bác.
Cảm thấy hậu huyệt đã có thể tiếp nhận tính khí to lớn của mình, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, sau đó lại bật cười khi thấy Tiêu Chiến ngại ngùng như vậy. Y khẽ cười, gỡ tay anh ra, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào. Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy cổ y nhiệt tình đáp trả.
Vương Nhất Bác mang theo tính khí đã cương cứng một đường đâm thẳng vào nơi sâu nhất, khiến khoang sinh sản gần như mở ra ngay lập tức. Không để Tiêu Chiến điều chỉnh hơi thở y đã mạnh mẽ ra vào. Tiếng bạch bạch vang lên giữa đêm đen tịch mịch càng thêm rõ ràng. Trong căn phòng sa hoa rộng lớn có hai thân ảnh triền miên day dưa không dứt. Đêm vẫn còn rất dài!
Hôm sau, lúc hai người ra ngoài, Vương Nhất Bác liền sâu sắc hối hận, y không nên chọn nơi này để nghỉ đông, đây tuyệt đối là một quyết sách sai lầm!
Tầm mắt lần nữa dừng lại trên bộ trang phục biển mỏng manh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không chế tâm trạng, lần nữa đề nghị, "Hay là mặc thêm áo khoác nhé."
"Bên ngoài nóng như thế, em mới không thèm mặc áo khoác đây!" Tiêu Chiến căn bản không thèm để ý đến đề nghị của y, trực tiếp đi ra ngoài.
Sơmi trắng mỏng tang cùng chiếc quần đùi ngắn như có như không quyến rũ lộ ra dáng người lung linh đầy kiêu ngạo của Tiêu Chiến, tuy che được chút cảnh xuân nhưng hiệu quả mơ hồ này càng muốn mạng người ta, cảm giác thoắt ẩn thoát hiện, khiến những ai lướt qua anh đều không nhịn được nhìn thêm hai cái.
Khoảng cách từ khách sạn đến bãi biển chỉ cách một đoạn nhỏ, Vương Nhất Bác lại cảm thấy so với hai mươi lăm cây số còn xa hơn, lâu đến không chịu nổi.
Lúc có người trực tiếp huýt sáo với anh, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng không nhịn được trực tiếp bồng anh lên.
Đối diện với động tác đột ngột của y, Tiêu Chiến khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay ôm lấy vai y, nũng nịu nói: " Nhất Bác, anh làm em giật mình đó."
Vương Nhất Bác cũng biết hành động của mình có chút đường đột, nhưng lòng y đã đánh đổ một hủ giấm chua nồng nặc, hành động có chút không lý trí cũng là bình thường.
"Dáng vẻ này của em, chỉ có thể cho mình anh ngắm." Vương Nhất Bác bá đạo tuyên bố chủ quyền.
Tiêu Chiến mím môi, thấp giọng cười, nói: "Thế phải làm sao đây, trong vali của em đều là đồ mát mẻ cả."
"Mua lại từ đầu." Vương Nhất Bác không hề thỏa hiệp đáp.
Tiêu Chiến thưởng thức dáng vẻ ghen tuông của người đàn ông này, không nhịn được phì cười ra tiếng bảo: "Biết rồi, em đảm bảo dáng vẻ này chỉ có mỗi anh được ngắm, sau này không như vậy nữa."
Nhận được đảm bảo của anh, Vương Nhất Bác lúc này mới hài lòng bế anh lên thuyền.
Những ngày tiếp theo, Tiêu Chiến vô cùng hài lòng, Vương Nhất Bác dẫn anh đi ngắm san hô, đi lặn nước, còn đưa anh đi ngắm cá nhiệt đới, đi ăn hải sản...
Mỗi ngày, từ sáng đến tối, Vương Nhất Bác vẫn luôn bên cạnh anh.
Tiêu Chiến cảm thấy, cuộc sống như thế này nếu có thể kéo dài đến thiên trường địa cửu thì thật tốt.
"Vương tiên sinh, em rất thích nơi này, chúng ta ở đây mua nhà đi, mỗi năm sẽ đến đây ở một thời gian, được không anh? Chờ đến khi già, cũng có thể ở đây ngắm biển."
Vương Nhất Bác không hề do dự, dịu dàng trả lời: "Được."
Chẳng qua cuộc sống tươi đẹp này vẫn là dần dần trôi qua, Tiêu Chiến vẫn chưa kịp khôi phục tinh thần, thời gian mười ngày đã lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã đến lúc họ phải quay về.
Nhìn thấy dáng vẻ không nỡ của anh, Vương Nhất Bác nói: "Nếu không chúng ta ở lại thêm hai ngày."
Tiêu Chiến lắc đầu, cho dù không nỡ thêm nữa, đây dù sao vẫn không thể là điểm dừng chân cuối cùng của anh, nơi này thật sự đẹp, nhưng anh cũng lưu luyến quá nhiều, đối với anh mà nói, nơi thật sự đẹp nhất chính là vòng ôm của người đàn ông bên cạnh này.
Y ở đâu, đó liền là nhà của anh.
Lên máy bay bay về nước, Tiêu Chiến phát hiện ra không khí giữa hai người Uông Trác Thành và Lưu quản gia, quả nhiên có chút thay đổi, chủ yếu là lúc cậu đối diện với Lưu quản gia, đã không còn tăng động như trước, mà vẫn thường xấu hổ, vô cùng có dáng vẻ thẹn thùng của nam nhân nhỏ.
"Đây là thành công rồi chứ?" Anh quay đầu hỏi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đang xem báo, nghe anh nói thế, cũng đi nhìn họ một cái, gật đầu nói: "Có khả năng."
Tiêu Chiến không nhịn được cảm thán, "Thỉnh thoảng đi du lịch, quả nhiên có thể khiến cả người vui vẻ."
........................
Chương này vừa được cập nhật lại nhé, vốn không định viết thêm H nhưng lại cứ cảm thấy thiếu thiếu. Cái cảmh này rõ ràng là Thiên thời địa lợi nhân hòa, thôi thì quất luôn :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com