Chương 09: Độc Tử Mạn La
Tiêu Chiến ôm chăn gối vào phòng của Vương Nhất Bác. Ở quán trọ không dễ thuê phòng liền sát nhau như Triều Hải Cư. Hắn cũng không thể đuổi Tố Cần ra khỏi phòng nàng đang ở, chỉ có cách ở cùng phòng với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác từ lúc hắn bước vào cho đến lúc hắn trải xong tấm chăn ngay ngắn làm nệm không dám tùy ý lên tiếng. Y biết hắn đang giận, và cơn giận không hề nhỏ.
Thật ra, cơn giận của Tiêu Chiến đã nguôi ngoai được phần nào rồi. Hắn chỉ là đang lo lắng cho Vương Nhất Bác. Nếu nói hoa Tử Mạn La mọc trên núi thổ phỉ, không lý gì Vương Nhất Bác trúng độc mà Tố Cần vẫn vô sự. Bởi không có thủ phạm cố tình hạ độc, giờ có truy cứu ra nơi cây hoa ấy mọc cũng vô ích. Hắn mong muốn nhất vẫn là Vương Nhất Bác mau chóng khỏe lại.
"Sư tôn!" Vương Nhất Bác gọi thử một tiếng. Tiêu Chiến không đến nỗi làm ngơ y mà quay đầu lại nhìn: "Chuyện gì?"
"Người ngủ trên giường đi, đồ nhi sẽ ngủ dưới sàn."
"Hồ đồ! Làm gì có lý lẽ người bệnh lại ngủ dưới sàn? Ngươi muốn chọc ta nổi giận nữa phải không?"
Vương Nhất Bác im thin thít không dám hé môi nữa. Hắn quan tâm cho Tiêu Chiến cũng vẫn bị Tiêu Chiến giận.
"Về chất độc của Tử Mạn La, đừng quá lo lắng, vi sư sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì. Nếu đại phu Nhân giới không chữa nổi cho ngươi, bất chấp phải lục tung Thần giới hay Yêu giới, vi sư cũng sẽ tìm được người chữa cho ngươi."
Vương Nhất Bác âm thầm mỉm cười. Tất cả mật ngọt trên đời đang rót vào trái tim y lúc này. Y hạnh phúc nhưng cũng sợ hạnh phúc này sẽ trôi qua ngắn ngủi.
"Sư tôn, người rất ghét Yêu giới sao?"
"Vi sư đối với tam giới bình đẳng như nhau, không yêu thích, không ghét bỏ."
Vương Nhất Bác rất muốn hỏi thêm rằng kể cả khi y là Yêu Đế, Tiêu Chiến cũng không ghét bỏ sao? Thế nhưng y vẫn sợ, sợ nhận được câu trả lời không mong muốn. Thấy Vương Nhất Bác lặng im, Tiêu Chiến hiểu lầm y vẫn còn hoài nghi nên nói thêm: "Nếu vi sư thực ghét bỏ Yêu giới, khi xưa đã không nhận ngươi làm đệ tử. Đừng nghĩ lung tung. Mau ngủ đi."
Vương Nhất Bác cũng rất muốn ngủ, nhưng mà suốt đêm nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Chiến hướng về phía y, y vô thức cứ mở to mắt ngắm nhìn, không sao ngủ được. Gần sáng, chất độc của Tử Mạn La phát tác. Kỳ thực lúc chế thuốc độc cho y, Mị Nhi cũng phòng hờ chế cả thuốc giải. Y cho rằng uống thuốc giải giả đau rất dễ bị Tiêu Chiến phát hiện, phải đem thân đi thí nghiệm mới giống thật, do đó đã quăng bỏ lọ thuốc giải.
Tiêu Chiến thức giấc vì nghe được tiếng động. Vương Nhất Bác đang lăn qua lăn lại trên giường, dáng vẻ vô cùng chật vật thống khổ. Tiêu Chiến lập tức chạy đến, đỡ đầu Vương Nhất Bác nằm lên đùi hắn, truyền linh lực sang giúp y khống chế. Đáng tiếc, chất độc không thuộc phạm trù linh lực có thể khống chế được. Tiêu Chiến rối bời nhìn Vương Nhất Bác đau đớn, mồ hôi tuôn ra như nước trong tay hắn. Hắn nhất thời chẳng biết phải làm sao? Hắn có nên đi tìm đại phu? Không thể! Ông ta đang tìm cách bào chế thuốc, giờ có gọi đến cũng chẳng ích gì.
"Sư tôn, đồ nhi rất đau."
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác chặt hơn, hoàn toàn đem mặt của y vùi vào lồng ngực hắn: "Ráng chịu thêm một chút. Vi sư sẽ luôn ở cạnh ngươi." Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi thở chậm chạp đứt đoạn của Tiêu Chiến, cứ như Tiêu Chiến đang đau đớn cùng y. Bất giác, trong lòng Vương Nhất Bác trào dâng một tia vui sướng. Y cố gắng choàng tay qua ôm eo Tiêu Chiến lại. Tiêu Chiến không để tâm, giờ đây đầu óc hắn đang muốn nổ tung vì lo lắng. Hắn kiên định lặp lại lần nữa, vừa như nói với Vương Nhất Bác, vừa như nói với chính mình: "Vi sư sẽ luôn ở cạnh ngươi. Cố gắng lên!"
Trời sáng cơn đau của Vương Nhất Bác mới dứt hẳn. Tiêu Chiến vẫn còn ôm y không buông, cho đến khi đại phu tìm tới thì hắn mới thu tay. Thuốc giải không thể chế hết một lượt vì sẽ mất công dụng. Mỗi lần chỉ chế một thang, mỗi thang cần có một giọt máu của Tiêu Chiến làm dược dẫn. Vương Nhất Bác cầm chén thuốc lên uống, nói thật y không hề rắp tâm tổn hại Tiêu Chiến, nhưng nghĩ đến dòng máu của Tiêu Chiến từ nay về sau sẽ chảy trong người y, y cũng có chút hả hê làm sao.
Tiêu Chiến lại tặng đại phu một viên trân châu và tiễn ông đi. Sau đó, hắn trở lại phòng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn quanh, hỏi: "Sao hôm nay đồ nhi không thấy Tố Cần sư muội?"
Tiêu Chiến lắc đầu. Hắn cũng đang thắc mắc, không biết có phải vì hôm qua nói nặng Tố Cần nên nàng giận dỗi bỏ đi rồi không.
Vương Nhất Bác chỉ hỏi cho có lệ. Không có Tố Cần, y và Tiêu Chiến hai người ở riêng với nhau chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao.
"Sư tôn, gần đây đồ nhi cứ hay thấy nhiều hình ảnh kỳ lạ chạy qua chạy lại trong đầu. Chúng xuất hiện rời rạc nhưng hình ảnh nào cũng sống động như thật, khiến đồ nhi không quên được."
"Kỳ lạ thế nào?"
"Đồ nhi nhìn thấy rất nhiều người của Thần giới và Yêu giới chém giết lẫn nhau, còn nghe thấy âm thanh của binh khí khua vào nhau, những tiếng kêu gào đau đớn. Còn có người muốn đuổi giết đồ nhi, trên tay hắn cầm trường thương dính đầy máu."
"Có lẽ ngươi đang phục hồi trí nhớ. Sớm muộn ngươi sẽ nhớ ra ngươi là ai, từ đâu đến. Đây là một chuyện tốt."
"Nhưng nét mặt sư tôn hình như không vui chút nào."
"Chuyện tốt chưa hẳn là chuyện vui. Từ những gì ngươi nói, vi sư đoán ngươi cũng từng tham gia trận đại chiến Thần Yêu hai giới năm xưa." Tiêu Chiến phiền muộn nhìn Vương Nhất Bác, hai hàng mi chau lại rất rõ.
Trái tim Vương Nhất Bác bỗng chùng xuống, vừa khởi đầu đã thấy rất gian nan.
Những lần Vương Nhất Bác phát độc sau đó, lần nào Tiêu Chiến cũng ở cạnh y không rời như đã hứa. Mà mỗi lần sau khi phát độc, Vương Nhất Bác đều sẽ cố tình kể lại cho Tiêu Chiến một đoạn hồi ức của y. Lần này là về cây trường thương của người muốn giết y, trên mũi thương có khắc chữ Duệ.
"Vậy chắc người đó là Đông Duệ. Ta nhớ một năm vào dịp sinh thần của hắn, Thiên Đế vì để ca ngợi những chiến tích huy hoàng hắn lập cho Thần giới đã đặc biệt tặng cây thương có khắc tên hắn. Hắc Phong, ngươi hẳn là người có địa vị không nhỏ ở Yêu giới, bởi vì Đông Duệ sẽ không cần ra tay với hạng tầm thường."
Nói ra những lời này, Tiêu Chiến cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng Vương Nhất Bác vừa nghe vừa thấp thỏm. Y sợ nhất là Tiêu Chiến sẽ kích động lên, vậy thì những chuyện về sau càng khó nói hơn. Nay thấy Tiêu Chiến tâm tư trầm ổn, lòng y nhẹ nhõm biết bao, nhưng cũng mâu thuẫn biết bao. Tiêu Chiến như vậy là thật sự không quan tâm thân phận y, hay định đợi tới khi y nhớ ra thân phận rồi xử trí luôn một lượt?
Một ngày, Tiêu Chiến ra ngoài mua ít đồ ăn ngon cho Vương Nhất Bác, lúc trở về thấy Vương Nhất Bác đang quằn quại trên giường. Chất độc đến giờ đã giảm gần phân nửa. Vương Nhất Bác tuy đau đớn nhưng cũng dần tự chủ được. Có điều, Tiêu Chiến không quan tâm nhiều đến thế. Hắn chỉ biết đệ tử của hắn đang đau, dù không làm được gì cho y thì hắn vẫn muốn ở cạnh chia sẻ với y.
Tiêu Chiến bỏ những gói đồ ăn lên bàn, lật đật chạy lại nắm tay Vương Nhất Bác.
"Sư tôn!" Vương Nhất Bác ngước mắt lên, vài tia máu đang trải đều trong mắt y. Y khó khăn dựa đầu vào vai Tiêu Chiến, đưa tay ôm eo Tiêu Chiến lại. Tiêu Chiến không phản kháng, nhích người từng chút một ngồi xuống giường vì sợ ảnh hưởng tới cơn đau của y.
Vương Nhất Bác trải qua cơn co giật thì rã rời nhắm mắt ngủ. Tiêu Chiến vẫn ôm lấy y, khẽ vuốt ve tóc y. Hắn quả nhiên đã động tình, động tình với chính đệ tử của mình. Dù đã thử tìm trăm ngàn lý do giải thích hoặc bào chữa, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chấp nhận sự thật. Hắn bỏ mặc mọi nguyên tắc tự đặt ra, chạy đến tận đây không chỉ vì lo lắng cho Vương Nhất Bác, còn vì hắn rất nhớ y. Hắn đau khi thấy y chịu đau, giá mà có cách gì đó để hắn thay y gánh chịu tất cả thì hay rồi. Lần đầu tiên hắn hiểu, một vị Đế quân từng lừng lẫy tam giới như hắn cũng có chuyện bất lực không làm nổi.
Vương Nhất Bác chưa ngủ được bao lâu, cửa phòng y đột ngột bị đá mở ra. Tiêu Chiến nhìn ra ngoài, mi mắt giật mấy cái khó chịu.
"Chà chà, xem cảnh tượng hiếm có gì đây này." Tử Khưu một thân lam bào bước vào, cười đắc ý nói. Tố Cần chạy lẽo đẽo theo phía sau, thân chưa đến cửa đã nói to: "Đế quân, Tố Cần mang sư tôn Tố Cần đến rồi đây."
Tiêu Chiến xám mặt, thật rất muốn chửi tục. Ta bảo ngươi mang sư tôn ngươi đến khi nào? Đúng là con phượng hoàng vô tri.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng chuyển đầu Vương Nhất Bác từ đùi hắn sang gối mềm, đứng dậy kéo hai kẻ phiền phức kia ra ngoài. Vương Nhất Bác không dễ gì mới ngủ được, hắn không muốn họ quấy rầy y. Thế nhưng, Tiêu Chiến chỉ lo lắng thừa, bởi vì Vương Nhất Bác đã thức rồi. Vương Nhất Bác hơi ngẩng đầu, gọi: "Sư tôn, người đi đâu vậy?"
Miệng hỏi cho có nhưng ánh mắt y đã nhanh chóng dịch sang một người lạ đứng cạnh Tiêu Chiến. Tiêu Chiến chưa kịp giải thích thì Tố Cần liền nhảy vào họng hắn: "Đây là sư tôn của muội, Tử Khưu đế quân. Sư huynh, muội khiến huynh bị bệnh ra nông nỗi này, lấy làm tự trách. Vậy nên muội đã vượt đường dài về núi Thiên Trụ thỉnh sư tôn muội đến đây xem bệnh cho huynh. Sư tôn muội y thuật cao minh, khẳng định sẽ chữa lành cho huynh."
Tiêu Chiến nghiêm mặt hướng Tố Cần. Giỏi thật! Nha đầu này lại dám cướp luôn lời hắn.
"Tố Cần, ta ra ngoài tiếp đãi sư tôn ngươi, ngươi ở đây chăm sóc sư huynh một lát."
Tử Khưu bật cười. Chẳng lẽ nói thẳng ra là Tiêu Chiến kéo hắn đi mắng chứ tiếp đãi nỗi gì. Tử Khưu không đi. Tiêu Chiến giật giật tay áo Tử Khưu nhưng y không thèm di chuyển, dứt khoát nắm luôn tay y kéo đi. Vương Nhất Bác nhìn theo, hắc tuyến trong đáy mắt nổi lên. Tiêu Chiến không để ý nhưng Tử Khưu lại sắc bén nhận ra.
"Sư muội, Tử Khưu đế quân thân thiết với sư tôn ta vậy sao?"
Tố Cần khép cửa lại, lắc đầu nguây nguẩy: "Không thể gọi là thân thiết đâu, vì giữa họ còn trên cả mức thân thiết nhiều. Họ sinh ra cùng nhau, lớn lên cùng nhau, từng trải qua vô số lần đồng sinh cộng tử cùng nhau. Muội cho rằng họ tuy hai mà một, không thể sống thiếu đối phương được."
"Thì ra là vậy." Hắc tuyến của Vương Nhất Bác càng lan rộng hơn.
Tiêu Chiến kéo Tử Khưu qua phòng Tố Cần, đóng cửa nói chuyện. Hắn không chủ đích muốn vào phòng nữ nhi, nhưng quán trọ đông người, ngoại trừ chỗ này thì chẳng còn nơi nào vắng vẻ.
"Sao ngươi lại đến đây?" Tiêu Chiến khoanh tay hậm hực hỏi.
"Cần nhi bảo đệ tử ngươi bị trúng độc, thế nên ta đến xem thử hắn sắp chết chưa để chia buồn cùng ngươi." Tử Khưu phủi phủi tay áo thản nhiên nói. Y ưa sạch sẽ nhất, nhưng lúc nãy vào quán trọ đụng phải vài người thợ săn nặng mùi sát khí, khó tránh cảm thấy không thoải mái.
"Nếu ta để ngươi chữa cho y thì đúng là tiễn y đến cõi chết thật. Gì mà y thuật cao minh? Trước ngươi bảo hạt kim kê linh khí cực thịnh, nhai nhuyễn ăn là tốt nhất. Ta cho đệ tử ta ăn, báo hại y suýt nữa là xuống mồ rồi."
"Vậy ra hạt kim kê có độc à?" Tử Khưu vuốt dọc sóng mũi, ra vẻ vừa tiếp thu được kiến thức mới.
"Ngay cả đại phu bình thường của Long tộc còn biết, ngươi lại không biết? Y thuật cao minh? Ta khinh cả họ nhà ngươi. Cấm đụng đến đệ tử ta. Y sắp khỏi rồi, để ngươi chữa thì thà ta cầm kiếm giết y luôn cho nhanh gọn."
Tử Khưu cười cợt: "Ta có bảo là đến để chữa sao? Ngươi đấy! Ngần ấy năm rồi mà thính lực vẫn không tốt lên. Ta rõ ràng bảo là đến để xem đệ tử ngươi chết hay chưa. Chỉ là, ta không ngờ lại thấy được cảnh khác thú vị hơn. Ngươi vậy mà lại để cho hắn ôm ngươi trên cùng một chiếc giường. Sao hả? Động tình rồi?"
Tiêu Chiến thả tay xuống dọc theo thân người, hơi rối loạn.
"Ta đoán đại thôi mà lại là thật sao?" Tử Khưu vẫn giữ nụ cười tiến gần Tiêu Chiến. "Động tình thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu mà mặt mày ủ rũ vậy? Người anh trai này sẽ giúp ngươi."
Tiêu Chiến nhếch mắt, khinh thường: "Ta sinh ra trước ngươi, đâu đã đến lượt ngươi làm anh trai ta? Huống hồ, đến Thục Oanh mà ngươi còn không trị nổi, giả vờ tình thánh với ta à? Có tin ta truyền tin cho Thục Oanh rằng ngươi đang ở đây chàng chàng thiếp thiếp với Tố Cần không?"
Tử Khưu giơ cao hai tay, khổ sở nói: "Được được, ngươi biết rõ tử huyệt của ta mà. Ta đầu hàng thôi."
[Hết chương 9]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com