12. (H)
Mùa đông Chiêu Vũ năm thứ mười ba, kinh đô rơi xuống một trận tuyết lớn, mây trôi vừa mỏng vừa ít, tuyết từ trên mái rơi xuống vỡ nát, phảng phất tình ý trong nhân thế đều rơi xuống thành cung này.
Thời gian như tuyết đọng dưới chân, vào đông, Thái tử đã tròn mười tuổi. Các lão nhân trong cung dọn tuyết trên đường cảm thán, độ bốn năm nữa thôi, Thái tử Sơ Nghiêu đã lớn bằng Hoàng thượng lúc mới đăng cơ rồi.
Ngày hôm trước Hoàng thượng hạ chỉ, Thái tử tuổi đã trưởng thành, lệnh cho người chuyển đến Đông cung. Điều này cũng khiến trong cung đã lâu không có chuyện gì náo nhiệt nay lại sôi nổi hẳn lên.
Ngự hoa viên cách Đông cung không xa, Vương Sơ Nghiêu ngay cả kiệu cũng chẳng thèm ngồi, những cung nhân có chút to gan hay đi qua con đường này chỉ để nhìn xem phong thái của vị Thái tử nhỏ năm đó.
Năm đó sau khi Lâm Đức hầu nói xong thật sự là một câu thành sấm, Thái tử hiện tại mặc dù nhỏ tuổi nhưng thông minh lại tựa như Hoàng thượng năm đó, thi thư võ nghệ đều ở mức thượng thừa. Thời điểm cung yến trước mặt quần thần cũng mang dáng vẻ ông cụ non, thế nhưng khí khái giơ tay nhấc chân lại cực kì giống Hoàng thượng, mà vừa vặn nụ cười của Thái tử cũng không khác Thái phó Lâm Đức hầu là bao.
Thái tử di cư là đại sự, thế nhưng vị trong Tỏa Thanh Thu vẫn không có động tĩnh gì. Ngược lại là Lâm Đức hầu đã lâu không lộ diện, một thân mao y tuyết hồ màu xanh đen, mơ hồ lộ ra bào phục màu đỏ thêu chìm phù dung tường vân bằng sợi vàng, tự mình bồi tiếp Thái tử từ ngự hoa viên đi tới Đông cung.
Nhiều năm như vậy, lời đồn Lâm Đức hầu bệnh nặng triền miên, đám cung nhân hiện tại nhìn sắc mặt của y có chút tái nhợt giống như đống tuyết trên thành cung đỏ đậm, nhưng mày đen khẽ giương lên, một đôi mắt thụy phượng như chim nhạn, rõ ràng đã qua tuổi nhi lập chi niên (*), nhưng vẫn giống hệt như thời niên thiếu.
(*): thành gia lập nghiệp
Vẫn còn bóng dáng cô độc gầy gò tuyết sương.
Nhóm cung nhân trẻ tuổi đỏ mặt nghĩ, có thể là do hậu cung của Bệ hạ không có phi tần, chẳng hiểu sao Lâm Đức hầu cười một cái lại khiến các nàng cảm thấy có một chút xinh đẹp cùng mê hoặc.
Chóp mũi của Tiêu Chiến bị lạnh đến ửng hồng, trời vào đông giá rét, Vương Nhất Bác vốn là không muốn để y ra khỏi cửa, nhưng Tiêu Chiến lại khăng khăng muốn tiễn Vương Sơ Nghiêu, còn tự mình quản lý mọi việc trong Đông cung.
Đến một lần lại về một lần, buổi chiều liền phát sốt.
Khi Mạc Ngũ mới truyền được một nửa tấu chương nghị sự dâng lên cho Vương Nhất Bác, hắn không thèm để ý đến đám quan đại thần hai mắt nhìn nhau, một thân cuốn theo gió tuyết trực tiếp trở về Tỏa Thanh Thu.
"Sao rồi?"
"Bệ hạ không cần lo lắng, Hầu gia không đáng ngại, chỉ là chịu lạnh trời giá rét, người đã uống thuốc rồi, tĩnh dưỡng mấy ngày liền không có vấn đề gì."
Cốc Thành mỉm cười, hành lễ lui ra.
Vương Nhất Bác phủi hết tuyết dính trên lông chồn, nhíu mày nhìn người nằm trên giường.
Giống như là tự biết đuối lý, khuôn mặt nhỏ bị nóng đến đỏ bừng, nhưng vẫn đảo mắt cười ngây ngô với hắn.
"Có phải ta đã nói là không cho..."
"Vương Nhất Bác!"
Người trên giường lập tức đứng lên vòng tay qua cổ hắn, cười hì hì ngắt lời hắn, "Không được lải nhải nữa!"
Trên người Vương Nhất Bác vẫn còn chút hàn khí, người trong ngực lại nóng hầm hập, tựa như tìm được một chỗ mát mẻ an ủi, không an phận cọ lên người hắn.
"Làm gì vậy!"
Hắn đè ép huyệt thái dương đang giật giật, một tay ôm người về giường, đem Tiêu Chiến nhét vào trong chăn êm ái, chỉ giữ lại khuôn mặt đỏ bừng ló ra bên ngoài cười nói,
"Vương Nhất Bác, ngươi nhét ta thế này làm ta không cử động được đó!"
Giọng nói mang theo chút lơ đãng hờn dỗi, lại tựa như làn gió ấm phá vỡ hư không, xuyên dòng thời gian mười mấy năm qua, đưa Vương Nhất Bác về tới thuở thiếu thời còn đang sống an ổn trong cung điện cũ nát năm ấy, hắn ngẩng đầu nhìn, Tiêu Chiến mười bảy tuổi trên mái ngói thăm dò cười với hắn,
"Vương Nhất Bác, mái ngói này của ngươi dễ bị người ta trèo vào lắm đó!"
Y đã bao lâu rồi, giống như từ sau khi hắn đăng cơ, hoặc là tựa như không đếm được thời gian đã bao lâu rồi, không nghe thấy Tiêu Chiến dùng ngữ điệu thế này nói với hắn.
Vương Nhất Bác chặn góc chăn lại, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Chiến.
Nụ hôn này, khuấy động cơn sóng lớn đã mất đi trong lòng hắn, mười ba năm, hắn đã tưởng rằng sự vô tư này của Tiêu Chiến sớm đã bị vận mệnh mài mòn đến xương cốt cũng chẳng còn, nhưng bây giờ, có lẽ là do bệnh tật, Tiêu Chiến đã không còn suy nghĩ đến những thị phi mỗi ngày nữa, thả thiếu niên đã bị chôn giấu rất lâu trong cơ thể này ra, cho dù chỉ là một lát, cũng đủ để khiến hắn vui vẻ, vui đến không tự chủ được.
"Ngoan, ta đi thay y phục."
Vương Nhất Bác thu lại nụ hôn, quay người hướng về màn che đi ra ngoài.
Sau lưng phát ra tiếng xột xoạt, một đôi tay vòng qua eo hắn, thân thể nóng hổi lập tức dán vào lưng hắn. Vương Nhất Bác xoay người, có chút bất đắc dĩ cười, cái người vừa được hắn đắp chăn cẩn thận nằm trên giường lúc này lại không an phận tung chăn chạy chân trần xuống đất.
Gạch ngọc được lò sưởi nung ấm lên, nhưng Vương Nhất Bác vẫn bế người trở về giường cười nói,
"Được rồi A Chiến, hôm nay ngươi làm sao vậy, bị ốm đến hỏng người rồi sao?"
Người trong ngực ôm cổ hắn, cơ thể sốt cao mơ mơ màng màng dán sát vào hắn, hơi thở nóng hổi nhào vào cổ Vương Nhất Bác, ngữ khí có chút ủy khuất,
"Vì sao phải tới nơi khác thay y phục... Ta thay y phục cho ngươi được không?"
Vừa nói, tay y vội vàng tháo đai lưng cho Vương Nhất Bác.
"A Chiến, đừng làm loạn."
Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay không an phận của Tiêu Chiến, đưa tay lên cái trán còn đang nóng hầm hập của y, vẫn sốt, nhưng đừng có sốt đến hỏng người. Hắn nhíu nhíu mày, nghĩ muốn đứng dậy gọi Cốc Thành đến.
Tiêu Chiến giữ lấy cổ áo của hắn hôn lên, dính vào nhau như môi với răng, một tay khác đưa qua gân xanh đang nổi đầy trên cổ Vương Nhất Bác, vuốt ve xương quai xanh. Vương Nhất Bác ôm lấy vòng eo càng ngày càng mềm của Tiêu Chiến, vững vàng ôm được cơ thể đang mềm nhũn của y.
Khí tức kiều diễm, Vương Nhất Bác dùng một chưởng nội lực đóng kín toàn bộ tẩm điện, cúi đầu xuống, ngậm lấy nước mắt bên đôi mắt thủy hồng sắc,
"Vương Nhất Bác... Ngươi chiều ta... có được không..."
Vương Nhất Bác không phải là Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn (*), mấy năm nay bận tâm đến sức khỏe của Tiêu Chiến, hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân mình, chạm vào y vô số lần cũng dặn lòng không được tiến đến bước tiếp theo.
(*): chỉ người đàng hoàng không ham mê phóng túng, giữ khoảng cách với cả nam lẫn nữ.
Nhưng hôm nay cơ thể của người kia nóng hổi, đôi mắt mị hoặc khiến tâm hắn cuồng loạn, phảng phất như có dã hỏa không tên chui vào tứ chi bách hài của hắn, người trong ngực khẽ nhếch khóe môi, một mặt kiều diễm, từng hơi thở đều khiến linh hồn vị Đế vương của y thất linh bát lạc, lý trí và kiềm chế cùng bị phá bỏ.
Vương Nhất Bác rất nhanh đã cởi bỏ long bào, giơ tay lên một cái, y phục xốc xệch đều cởi ra.
Hắn đưa tay mò vào tiết khố của Tiêu Chiến, chạm đến một mảng ướt át, ngón tay tìm được chiếm lấy hậu huyệt đang chảy ra dòng nước ấm, nhẹ nhàng quấy nhiễu. Một tay khác nắm lấy dương vật đang cương cứng của Tiêu Chiến, từ trên đến dưới nhanh chóng co rúm lại.
Tiêu Chiến phát ra tiếng rên rỉ, lại được hắn hôn lấy chặn cuống họng lại, cả người y run lên, nước mắt mặc ý tuôn ra. Vương Nhất Bác hôn sâu đến nỗi sắp khiến y ngạt thở, hai mắt mờ đi, sau đó một thứ trắng đục bắn lên bụng dưới của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác dứt ra khỏi nụ hôn này, hai ngón tay cẩn thận dò xét bên trong huyệt đạo, chạm đến vách huyệt có chút nhô lên, tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không đè ép nổi nữa, tiếng thở gấp gáp dường như phá vỡ hư không, bàn chân túm chặt lấy mền gấm.
"Có... có thể rồi... Đừng..."
"Ngoan, A Chiến, chờ một chút."
Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác kích thích địa phương mẫn cảm kia, tay ôm thật chặt eo Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngửa cổ thở dốc ôm lấy Vương Nhất Bác, kiều diễm mềm mại như không có xương cốt, trên người phát ra tiếng róc rách, nước tuôn ra tứ phía.
Ngón tay thứ ba bắt đầu đẩy vào, tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến đột nhiên cất cao, cảm giác tê dại từ xương sống tràn ra khắp cơ thể, lan ra đến đùi có chút co rút. Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, nâng chân Tiêu Chiến lên, ưỡn eo hung hăng tiến vào.
Tiêu Chiến sốt cao, lỗ nhỏ cũng nóng bỏng, co rút bao khít lấy cự vật của Vương Nhất Bác, đẩy ra lại thít vào. Vương Nhất Bác không nhịn được phát ra một tiếng thở dài. Mái tóc đen của Tiêu Chiến tán loạn trên giường, mền gấm bị y bám chặt lấy hiện ra các nếp nhăn, một thân nhễ nhại giống như vừa được vớt từ dưới nước lên, dịch thể dây dưa, thanh âm bộp bộp vang vọng bên tai.
"A... aa..."
Dâm thủy văng ra, cả người Tiêu Chiến như treo trên thân Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác dùng nụ hôn chặn lại giọng nói dịu dàng của y, động tác dưới thân vẫn không ngừng lại, Tiêu Chiến gắt gao ôm lấy lưng Vương Nhất Bác, hai chân ngoắc ở hai bên hông hắn đạp loạn.
Cuối cùng hắn cũng hung hăng đẩy vào, một dịch thể ấm bắn lên bụng dưới của Tiêu Chiến, cùng lúc này huyệt đạo cũng phun ra một vũng xuân thủy, làm cho Vương Nhất Bác tê dại một trận.
Hắn nhẹ nhàng lui ra, đem thân thể đã mềm oặt của Tiêu Chiến ôm ngang ngực, mồ hôi nhễ nhại, ngón tay thăm dò cửa huyệt, chậm rãi an ủi hậu huyệt đang rũn rẩy.
Bên tai Tiêu Chiến tất cả đều là tiếng ầm vang, cả người run run, y lẩm bẩm tên của Vương Nhất Bác, ôm cổ Vương Nhất Bác, tựa vào ngực hắn gấp gáp thở dốc, đôi mắt mờ dần, cuối cùng hai tay cũng vô lực rủ xuống, ngửa cổ ra sau, dần dần mê man.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com