Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68

- Rời đi...

.
.
.

Hơn nửa đêm, Tiêu Chiến chẳng thể nào chợp mắt được. Cậu đã mặc quần áo nghiêm chỉnh sẵn sàng, điện thoai lấy trộm được... Tiêu Chiến cũng giấu thật kĩ chỉ chờ thời cơ đến là cậu có thể được giải thoát khỏi nơi đây

Tiếng lách cách mở cửa quen thuộc lần nữa vang lên, Tiêu Chiến biết bản thân đã đến lúc cần hành động, cậu âm thầm nằm xuống giường kéo tấm chăn qua người giả bộ như bản thân vẫn còn đang ngủ

Lúc này có tiếng nói trầm thấp phía cuối chân giường vang lên, thành công đánh động đến Tiêu Chiến

Cậu chậm rãi đưa tay dụi mắt cứ như thể bản thân đang ngái ngủ rồi từ từ ngồi dậy nhìn hai người đàn ông trước mắt

- Cậu đứng dậy, chúng ta đi thôi

- Đi đâu?

- Không muốn được tự do sao? Còn hỏi nữa thì chết chắc

Tiêu Chiến im bặt không dám nói thêm một lời dư thừa nào nữa cả, cậu nhanh nhanh chóng chóng thả chân xuống giường, kéo lấy chiếc áo khoác của bản thân mặc vào người rồi tiến tới bên cạnh hai người đàn ông cao to như chờ đợi

Hai tên cận vệ của Vương Tịnh Nhi tỏ vẻ hài lòng khẽ nháy mắt nhau lập tức đưa Tiêu Chiến rời khỏi căn biệt thự nằm cách xa trung tâm thành phố hơn cả trăm cây số.

Trên đường đi, Tiêu Chiến vẫn không nói gì cả, tâm trạng có chút thấp thỏm liên tục nhìn ra bên ngoài như muốn bản thân phải ghi nhớ đoạn đường mà mình bắt buộc đi qua, thế nhưng bên ngoài trời vẫn rất tốt, đèn đường cách xa nhau cả quãng dài nên cậu không thể nào nhớ thật kĩ bản thân đang được hai tên cận vệ kia đưa đi đâu cả

- Anh ơi, đường này là đi đâu vậy ạ?

- Đi rồi biết

Chiếc xe ô tô chạy được hơn một giờ đồng hồ liền dừng lại, tiếng mở cửa xe lúc này cũng vang lên

- Ra ngoài

Tiêu Chiến sau khi nghe hiệu lệnh liền nhanh chóng thả chân bước xuống xe, cậu đưa ánh mắt mở mịt nhìn ngó xung quanh một lượt rồi lên tiếng hỏi lớn

- Đây là đâu?

Câu hỏi chưa có câu trả lời thì tiếng xe ô tô đã nhanh chóng rú ga rời đi để lại một mình Tiêu Chiến đứng dưới trời đen hoang vắng, bao quanh chỉ là rừng núi hoang vu, lúc này Tiêu Chiến cảm thấy sợ hãi không thôi. Bởi vì trời vẫn còn chưa sáng nên Tiêu Chiến không thể định hình được bản thân phải đi hướng nào tiếp theo.

Tiêu Chiến cảm giác sợ hãi tột độ, cậu nhanh chóng tiến tới một góc đường ngồi xuống, bàn tay run rẩy lần tìm trong người mình lấy ra chiếc điện thoại, cậu nhanh chóng mở nút nguồn điện thoại, chờ cho màn hình đã khởi động xong lúc này cậu mới nhấn số gọi cho Vương Nhất Bác

Bởi vì số điện thoại này, lúc trưa Vương Tịnh Nhi đã gọi điện cho hắn nên Tiêu Chiến đã lén lút nhìn thật kỹ, cố ghi nhớ thật tốt để lúc này bản thân có thể nhớ rõ mà liên lạc với hắn

Điện thoại bên kia đổ chuông rất nhiều lần nhưng vẫn không có người bắt máy. Tiêu Chiến gấp gáp soạn tin nhắn gửi đi rồi lại tiếp tục gọi lại thêm lần nữa. Lúc này tiếng nhận cuộc gọi cũng vang lên, vẫn là tông giọng trầm thấp lạnh lùng của người trong lòng

- A lo

- Vương... Vương tiên sinh, là em đây

Tiêu Chiến vui mừng vì cuối cùng cũng nghe được giọng nói của Vương Nhất Bác, giọng nghẹn ngào... Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác nghĩ bên cạnh cậu còn có người khác nên mới nhanh chóng lên tiếng

- Bên cạnh em không có ai, bọn họ lái xe đưa em đến nơi này rồi bỏ mặc một mình em ở đây. Vương tiên sinh nhanh đến cứu em, ở đây rất tối, em sợ lắm

Vương Nhất Bác sau khi xác nhận được lời nói của Tiêu Chiến, lúc này hơi thở của hắn mới nặng nề xen lẫn gấp gáp lên tiếng

- Em... nói rõ nơi em đang đứng, anh lập tức tới ngay, đừng sợ

- Em không biết, ở đây chỉ có rừng núi bao quanh, em không biết bản thân đang đứng chỗ nào. Đây là điện thoại mà em trộm được của người ta, em chỉ có thể gọi điện thoại cho anh rồi tắt ngay vì sợ người ta lần ra được số điện thoại

- Cố gắng bật định vị gửi qua cho anh, tìm vị trí an toàn ngồi chờ anh, anh sẽ đến với em ngay

- Em biết rồi

Sau nghe Vương Nhất Bác căn dặn xong, Tiêu Chiến lập tức bật đèn pin của điện thoại kiếm cho mình một chỗ ngồi tương đối an toàn, sau đó là bật định vị gửi qua cho Vương Nhất Bác rồi tắt nguồn điện thoại ngồi yên chờ đợi

Cậu ngồi co ro ở một góc bao quanh không gian rất tối, làm cho Tiêu Chiến đâm ra tâm lý sợ sệt rõ ràng, cậu ngồi gục mặt bó gối không ngừng cầu nguyện lẫn tự trấn an bản thân phải thật dũng cảm... hi vọng Vương Nhất Bác sẽ sớm tìm ra cậu mà thôi

-----

Vương Nhất Bác mất ngủ đã nhiều ngày, mỗi đêm hắn vì mệt mỏi chỉ có thể chợp mắt được một lúc lại thức dậy ngay, hắn vẫn rất nỗ lực tìm kiếm Tiêu Chiến nhưng không thể khoa trương, buổi chiều nay sau khi nghe được vệ sĩ thông báo phát hiện Vương Tịnh Nhi đã đi ra ngoài ngoại ô, hắn đã đoán được người cô này của hắn đang đi đâu, thế nhưng bởi vì Vương Tịnh Nhi cũng rất mưu mô nên việc theo dõi hướng đi của bà cũng lâm vào bế tắc. Vương Nhất Bác tức giận đến đỉnh điểm, đang khi chưa biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo thì cũng đúng lúc nhận được điện thoai của Tiêu Chiến, lúc đầu bởi vì nhìn dãy số hiển thị là số lạ hắn không muốn bắt máy thế nhưng sau khi đọc qua tin nhắn mà số lạ này gửi đến, Vương Nhất Bác vừa mừng vừa lo. Cuối cùng là có thể nghe được giọng của bảo bối nhà hắn đường hoàng chính chính

Sau khi bản thân xác định được nơi Tiêu Chiến đang ở, Vương Nhất Bác nhanh chóng thay vội quần áo, khoác áo khoác rồi cứ thế cầm chìa khóa xe, tự mình rời đi tìm người

-----

Bên ngoài, quản gia Lý vẫn chưa ngủ. Ông cũng giống như Vương Nhất Bác, kể từ khi Tiêu Chiến mất tích, ông chẳng thể nào yên giấc. Ngày nào quản gia Lý cũng dặn dò vợ mình nấu vài món ăn ngon rồi cứ thế án binh chờ trực trong phòng khách với hi vọng Tiêu Chiến có thể quay về thì ông sẽ mở cửa cho cậu đầu tiên

Đúng lúc này Vương Nhất Bác gấp gáp từ trên lầu chạy xuống, quản gia Lý giật mình nhìn hắn chằm chằm

- Cậu chủ, cậu tìm được A Chiến rồi sao?

- Ừm

- Tôi đi với cậu được không?

- Ông cứ ở nhà chờ tin tốt từ tôi. Đừng gây ra tiếng động, đừng mở đèn lớn, tôi sẽ tự mình đi kiếm em ấy

Quản gia Lý gật gù khi nghe sự căn dặn của Vương Nhất Bác, chắc hẳn cậu chủ nhà ông đã có tính toán cho nên mới dặn dò ông như vậy. Quản gia Lý thôi không đòi đi theo Vương Nhất Bác nữa

Vương Nhất Bác chạy thẳng vào bếp lấy vội túi bánh cùng lốc sữa rồi cứ thế rời khỏi biệt thự

-----

Tiêu Chiến thấp thỏm ngồi chờ Vương Nhất Bác đến cứu mình cũng đã gần hai giờ đồng hồ. Hiện tại chắc hẳn là mới hơn hai giờ sáng rồi đi, thời tiết càng lúc càng xuống thấp, cậu cảm thấy lạnh đến hai hàm răng va vào nhau lập cập

Đúng lúc có ánh sáng từ xa cùng tiếng động cơ xe ô tô đang dần dần tiến tới nơi đây, Tiêu Chiến có chút vui mừng ngẩng đầu nhìn về hướng chiếc xe, cậu vẫn mong người đang đến chính là Vương Nhất Bác, nếu như không phải thì cũng thật thất vọng lắm thay

Tiêu Chiến định đứng dậy chạy nhanh ra hướng mép đường để chờ đợi thế nhưng cơ thể của cậu đã không còn chịu sự sai khiến của mình nữa rồi, hai chân tê rần không thể đứng lên được làm cho cậu cảm thấy bất lực đành ngồi yên chờ đợi

Chiếc xe chạy tạt ngang qua nơi Tiêu Chiến đang ngồi một quãng rồi dừng lại, tiếp sau đó là tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân vội vã tìm kiếm. Đúng lúc này Tiêu Chiến không còn nghi ngờ gì nữa, cậu biết chắc người đang tìm kiếm mình kia chính là Vương tiên sinh của cậu, Tiêu Chiến vận dụng hết sức lực còn lại của mình, giọng nói có chút khàn khàn vang lên trong không gian thanh vắng

- Nhất Bác... em ở đây

Cậu lập đi lập lại đến vài lần cho đến lúc Vương Nhất Bác thực sự nghe thấy rồi chạy tới đứng trước mặt cậu.

Tiêu Chiến vui mừng vỡ òa cảm xúc, trong đêm tối đen... chắc hẳn Vương Nhất Bác sẽ chẳng dễ dàng nhìn thấy hai hàng nước mắt vui mừng lẫn tủi thân lăn dài trên mặt của cậu. Tiêu Chiến chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm khàn có chút nghẹn lại của của người phía trên

- A Chiến, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi

- Vương tiên sinh, sao bây giờ anh mới tới. Em chờ anh lâu lắm rồi anh có biết không?

.
.
.

./. Bác Sĩ Trái Tim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com