Chương 3
Lúc vừa chạy đến cửa lớp thì chuông vừa hay reo, Tiêu Chiến thở đốc một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Vốn tưởng rằng cái tiết học nhàm chán này sẽ chẳng có ai thèm học nên cậu cứ bình tĩnh mà đẩy cửa, nhưng khi vừa bước vào lớp, dưới con mắt của không biết bao nhiêu sinh viên. Tiêu Chiến một thân áo phông trắng, mồ hôi nhễ nhại làm tóc mái dán vào mặt, vài giọt mồ hôi chạy dọc xuống cần cổ trắng nõn, thật sự thì bộ dáng này rất quyến rũ. Ngoài mấy nam sinh cười ồ lên thì mấy nữ sinh ngồi bên trên cũng không tiếc một ánh mắt và mấy lời cảm thán nhan sắc của cậu.
Duy chỉ có một người, một người đang đứng trên bục giảng chăm chú nhìn cậu, Tiêu Chiến nhìn đám sinh viên, lại chạm mắt với người đứng trên bục giảng. Dưới ánh mắt của người đó, một luồng điện chạy khắp cơ thể Tiêu Chiến làm chân cậu nhất thời mất sức mà muốn khuỵu xuống.
Tiêu Chiến nuốt nước bọt:
"Chào, chào thầy..."
Vương Nhất Bác đưa tay nhìn đồng hồ, chậm rãi nói:
"Đi trễ 1 phút, rút kinh nghiệm năm sau cố gắng học lại."
Tiêu Chiến trợn mắt, bày ra bộ mặt khó hiểu hỏi:
"Không phải chứ? Lúc em vừa đến cửa thì chuông mới reo, như vậy không thể coi là đến trễ. Hơn nữa, chỉ là đi muộn 1 phút, cùng lắm là trừ điểm chứ thầy làm gì có quyền bắt em học lại?"
Vương Nhất Bác thoải mái dựa người ra phía sau, tay mân mê viên phấn, nhàn nhạt đưa ra câu hỏi:
"Tại sao không? Lúc nãy cậu đến cửa thì chuông đúng là reo nhưng có một sự thật là cậu chưa mở cửa đúng không? Vậy không thể coi là đến đúng giờ."
Tiêu Chiến nghẹn lời, Vương Nhất Bác nhìn cậu, nói tiếp:
"Yên tâm học lại, chúc may mắn."
Tiêu Chiến tức giận đạp chân bàn, vừa sáng ra thì gặp tra nam Lôi Phong, đến lớp thì gặp lão giảng viên biến thái. Ngày quỷ gì thế? Làm cái gì cũng xui xẻo là sao? Quay người ra khỏi lớp, Tiêu Chiến quyết định xin nghỉ cả ngày để đi chơi.
Ngồi ở quán ăn ven đường, Tiêu Chiến một mình ăn uống rượu đến mức có chút ngà say, cầm điện thoại mà mắt hoa đến nhìn thành ba cái điện thoại. Tiêu Chiến chống tay đứng dậy, rút mấy tờ 100 tệ ra cũng không thèm đếm mà lót dưới cốc rượu rồi cầm điện thoại rời đi.
Mở wechat ra, Tiêu Chiến tìm tên Hà Dực, vào tới giao diện tin nhắn riêng Tiêu Chiến mở chức năng voice chat gửi đi một tin.
"Hà Dực...tôi say rồi...đến chỗ cũ đón tôi..."
Tin nhắn nhanh chóng được người bên kia xem, không lâu sau rep lại một tin:
[wyb: ?]
Nhìn đối phương chỉ nhắn dấu hỏi chấm, Tiêu Chiến bực mình nói:
"Phí lời, tôi gửi định vị cho cậu nè...mau đến đón tôi, sắp...không được rồi...ọe..."
Vừa nói dứt câu, Tiêu Chiến chống tay vào gốc cây giải quyết một trận, lúc ngẩng mặt lên thì gửi cho đối phương cái vị trí. Ngồi ở hàng ghế đá ngủ gật, gió đêm cuối thu có chút se lạnh. Tiêu Chiến co chân ngồi tròn một cục trên ghế đá. Hai mắt ươn ướt, chẳng biết đã thút thít khóc từ bao giờ.
Đợi mãi cũng chẳng thấy Hà Dực đến ngược lại người đến là lão giáo sư Vương kia. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến uống say bét nhè còn khóc nữa, thầm nghĩ bản thân hôm nay có phải là hơi quá không. Rồi chẳng nói một lời đem Tiêu Chiến cõng trên lưng rời đi.
Tiêu Chiến vũng vẫy sống chết không chịu ngồi im trên lưng, Vương Nhất Bác đe dọa:
"Còn không im vứt cậu ở bên lề đường ngủ đấy..."
Tiêu Chiến thút thít: "Sao Hà Dực không tới chứ? Rõ ràng là đã nhắn tin rồi mà..."
Vương Nhất Bác tự động hiểu ra điều gì đó, khóe miệng hơi cong lên. Chiếc xe Audi vứt bên lề đường vẫn trơ trọi ở đó, Vương Nhất Bác thở dài: Mai lại bận một chuyến lên đồn chuộc xe rồi...
Đưa Tiêu Chiến đến khách sạn, Vương Nhất Bác chỉ thuê một phòng cho hai người. Đem con trai nhà người ta quấn thành cái gỏi cá rồi mới yên tâm ngồi bên cạnh xem tài liệu.
Tư thế ngủ của Tiêu Chiến không được đẹp lắm, đến nửa đêm thì đạp hết chăn ra rồi lại co người lại vì lạnh. Vương Nhất Bác nhìn cậu nhóc nằm co giò trên giường có chút buồn cười, lại chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút rồi rời đi.
...
Tiêu Chiến tỉnh lại đã là tám rưỡi sáng, ngồi ngẩn ngơ trên giường Tiêu Chiến lười nhác gọi một câu:
"Hà Dực!!"
"..."
Đợi mấy phút cũng chẳng có ai đáp lại, Tiêu Chiến rời giường đi vệ sinh cá nhân. Lúc xuống trả phòng thì phát hiện đã được thanh toán rồi, mở danh bạ tìm tên Hà Dữ gọi đi.
Đâu giây bên kia nhanh chóng bắt máy, tiếng thanh niên gấp gáp hỏi:
"Tiêu Chiến? Gì đấy? Có rắm mau thả...tao đang bận ăn gà!"
"... À, tao hỏi sao hôm qua không đưa về nhà luôn mà đến khách sạn làm gì? Gần đây mày dư tiền lắm mà thanh toán trước hả?"
Hà Dực bên kia im một lúc rồi mới nói:
"Hử? Ai biết đâu? Hôm qua tao ở căn cứ cả buổi tối mà. Mày đi thuê phòng với ai mà cũng không nhớ giờ về cho ông đây đổ vỏ hả?"
Tiêu Chiến đơ người, cố lục lại ký ức xem có nhớ được thứ gì không. Chợt nhớ là hôm qua có gửi đi tin nhắn wechat, Tiêu Chiến mở hộp thư ra xem...
Đúng thật là có gửi...nhưng gửi đến có phải là Hà Dực đâu mà là người bạn lạ mặt 'wyb' mới kết bạn hôm trước. Trong đầu Tiêu Chiến nổ một tiếng, miệng khẽ thốt ra:
"Đờ mờ! Toang!"
Hà Dực hỏi chấm đầy đầu, hắn tò mò hỏi qua điện thoại: "Gì đấy?"
Tiêu Chiến nhũn cả chân, miệng khẽ mấp máy: "Đm, tao hôm qua hình như bị người lạ mang đi mướn phòng rồi..."
Hà Dực: ???
"Là sao?"
Tiêu Chiến vội bắt cái xe taxi, lúc yên vị trên xe rồi mới nói tiếp: "Hôm qua tao tính gọi mày, nhưng lại nhắn nhầm cho bạn mới trên wechat vừa thêm mấy hôm trước...có lẽ hôm qua ổng đến đón tao."
Hà Dực khó hiểu, hắn không nghĩ ra là rốt cuộc toang ở đâu nữa. Tiêu Chiến nói tiếp:
"Quan trọng là bọn tao còn chưa cả làm quen nữa, tao cmn còn chưa thấy mặt ổng ai biết tối qua ổng đưa tao đi rồi có làm gì tao không chứ?"
Hà Dực cười, hắn có chút vi diệu bởi cái logic này của Tiêu Chiến, Hà Dực chép miệng:
"Yên tâm đi, người như mày chắc ổng cũng không làm được gì đâu, cái tướng say khó coi như vậy tao nhìn còn mất hứng, hơn nữa bệnh sạch sẽ của mày nặng như vậy...nếu hôm qua mày bị ổng sờ mó thì hôm nay cơ thể mày đã có phản ứng rồi. Mày có thấy không khỏe ở đâu không?"
Tiêu Chiến tự kiểm tra lại cơ thể một lượt, cảm thấy chỗ nào cũng ok bèn nói:
"Ừ, tổng thể hoàn mỹ!"
Hà Dực úp úp mở mở, khẽ khẽ hỏi: "Cái, cái chỗ đó thì sao?"
Ngay tức khắc mặt Tiêu Chiến đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận khe khẽ mắng: "Nghĩ bậy bạ gì thế? Đã bảo ổn mà."
Hà Dực bên kia gật đầu liên tục, thở hắt một tiếng an tâm.
"Ừ, chắc không việc gì đâu, về nhanh đi anh đưa chú đến chỗ này."
Tiêu Chiến "ừ" một tiếng, tắt máy xong đành nhắm mắt nghỉ ngơi chờ xe về đến nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com