Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Mỹ nhân ca ca ngốc và đại ca cùng trường lần đầu gặp gỡ.


Hàng xóm mới cạnh nhà Vương Nhất Bác là một mỹ nhân ngốc nghếch.

Hai chữ này cũng không phải là nghĩa xấu, thật sự người này tại một số phương diện quá ngây thơ, ngốc đến mức khiến Vương Nhất Bác hoài nghi người ta căn bản chính là cố ý giả bộ.

Một đại nam nhân, trên mặt thường treo một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt sáng lại ướt át ngây ngô, thời điểm nghe người khác nói chuyện đặc biệt chuyên chú, nhưng là giống như có đôi khi không hiểu được người khác đang nói gì.

"Nhất Bác a, dì Triệu là chị em tốt của mẹ, Tiêu Chiến ca ca ....là bởi vì khi còn bé một lần sốt cao, tư duy có chút đơn giản. Thằng bé lúc trước ở trường cũ bị ức hiếp nên mới chuyển trường đến chỗ chúng ta, con xem như giữ thể diện cho mẹ, cần phải chiếu cố thật tốt cho thằng bé, đừng để bị người khác khi dễ." Lời của mẹ để Vương Nhất Bác ở trong lòng cười nhạo —— "Nói đùa, mình đường đường Vương Nhất Bác, là nhân vật tiếng tăm hô phong hoán vũ ở trường học, để cho mình chiếu cố một kẻ ngu ngốc? Không có khả năng! Dù là người đó dáng dấp đẹp hơn nữa cũng ......

Cái đệt... thật mẹ nó quá đẹp rồi..."

Ngay giây phút nhìn thấy Tiêu Chiến ở bên kia, Vương Nhất Bác chỉ có thể nghe thấy thanh âm tự vả mặt của bản thân.
Tiêu Chiến dáng dấp nhìn rất đẹp, được người trong nhà sủng thật tốt, tính cách cũng mềm mại , nói chuyện cũng nhẹ nhàng, làn da trắng nõn lại ấm áp mềm mềm, chỉ có bàn tay là không biết chuyện gì xảy ra đều có chút ngăm đen như móng thỏ nướng.

Vương Nhất Bác thở dài một hơi, kỳ quái nhìn người trước mắt.
Tiêu Chiến mỉm cười lộ ra hai răng thỏ, "Anh là Tiêu Chiến, chào Nhất Bác đệ đệ~."

Vương Nhất Bác dữ dằn quơ nắm đấm, "Không cho phép gọi tôi đệ đệ, không nghe lời tôi đánh anh!"

Tiêu Chiến nhìn hắn một hồi, lại nói "Thế nhưng là em so với anh nhỏ hơn mà, anh chính là muốn gọi em là đệ đệ a, Nhất Bác đệ đệ."

"Không cho phép!"

"Nhất Bác đệ đệ em đừng hung dữ với anh mà, anh sợ..."

..... Vương Nhất Bác tức đến buồn cười "Thật là ngớ ngẩn."

Tiêu Chiến mở to hai mắt nhìn, "Anh không phải, Tán Tán không phải là đồ ngốc."

Vương Nhất Bác cười ngang bướng, "Anh không phải là đồ ngốc thì là cái gì? Ngốc như vậy."

Tiêu chiến gấp đến đỏ mắt, giọng nói cũng có chút run "Không phải mà, Tán Tán không phải là đồ ngốc, Tán Tán chính là Tán Tán."

Con mèo nhỏ ngốc, móng vuốt đều không có mài sắc bén, chỉ biết liên tục lặp lại mấy câu kia.

Không biết vì cái gì, trái tim Vương Nhất Bác không hiểu mềm nhũn ra, "Được được được, anh không phải, anh không phải."

Tiêu Chiến nghiêng đầu, lại cười, mềm mềm ngọt ngào, thật giống bánh gạo nếp.

Ban đêm lúc ăn cơm, Vương Nhất Bác lại nói bóng nói gió hỏi thăm một chút, mới biết được Tiêu Chiến nguyên bản thiên tư thông minh, từ nhỏ đã được người thương yêu, lại không nghĩ chỉ bởi vì một lần sốt cao lại khiến cho hạnh phúc gia đình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng.

"Tiêu thúc thúc cùng dì Triệu không hề từ bỏ Tán Tán, ngược lại là càng thêm sủng ái thằng bé, sợ hãi thằng bé chịu ủy khuất, bị khi dễ, dì Triệu đến công việc cũng bỏ qua, chính là vì có thể thời thời khắc khắc chiếu cố Tán Tán."

Vương Nhất Bác lấy chén cơm, như có điều suy nghĩ.

"Tán Tán lẽ ra đầu năm nay sẽ thi đại học, nhưng mà thằng bé lại theo không kịp chương trình, chỉ có thể lại học lại một năm, cha con nhờ người gửi thằng bé vào lớp của con. Con nghe kỹ cho mẹ, nếu Tán Tán bị khi dễ, mẹ chính là người thứ nhất không tha cho con!"

"Hả?" Vương Nhất bác trợn tròn mắt, "Mẹ à mẹ không có nói đùa chớ? Trước đó mẹ cũng không có nói với con là anh ta học cùng lớp với con a! Con bây giờ là lớp mười hai, cũng bề bộn nhiều việc có được hay không!"

Mẹ Vương cho Vương Nhất Bác ăn một bàn tay vào đầu, âm trầm cười, "Con mà bận bịu cái gì? Con suốt ngày nhảy trên nhảy dưới hoành hành bá đạo, còn dám nói bận rộn học hành?! Bắt đầu từ ngày mai con phải mang theo Tán Tán cùng đi học, nếu như bị mẹ phát hiện Tán Tán đi học một mình mẹ liền đánh gãy chân chó của con!"

'Mình nghi ngờ mình không phải con ruột.' Vương Nhất Bác lo lắng.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Vương Nhất Bác dắt xe đạp của mình ra ngoài, còn chưa kịp chạy liền bị Tiêu Chiến ngăn ở cổng.

Tiêu Chiến ngược lại là rất thích người đệ đệ chỉ vừa mới gặp này, "Nhất Bác đệ đệ, anh muốn theo em cùng nhau đến trường."

Vương Nhất Bác không kiên nhẫn nhìn Tiêu Chiến một chút, lại có chút không rời mắt được —— Tiêu Chiến hôm nay mặc một bộ đồng phục màu xanh trắng, đôi mắt trong suốt lại sạch sẽ, cánh môi hồng nhuận mềm mại như thạch, nếu cắn một chút sẽ là cảm giác gì a?
Vương Nhất Bác bị ý nghĩ trong đầu làm giật nảy mình.

Tiêu Chiến bước lên trước một bước, môi cũng nở nụ cười, "Nhất Bác đệ đệ? Mẹ nói sau này anh sẽ đến trường cùng với em~"

Mèo nhỏ ngốc nghếch, còn biết đuổi đến đây đòi cùng đi.

Vương Nhất Bác bĩu môi, "Vậy anh ngồi trên xà ngang, xe của tôi là xe đua, không có chỗ ngồi phía sau cho anh ngồi."

Đạt được cho phép, Tiêu Chiến mừng rỡ gật gật đầu, thận trọng ngồi vào phía trước Vương Nhất bác, cậu không giống người bình thường thân thể hướng về phía trước, mà lại quay về đằng sau, đưa tay ôm eo Vương Nhất Bác, đem đầu tựa vào ngực Vương Nhất Bác.

"Hừ, dính người."

Vương Nhất Bác từ trước đến nay không thích cùng người bên ngoài có tiếp xúc thân thể, thế nhưng Tiêu Chiến ngốc như thế, nếu không ôm mình có thể sẽ bị ngã xuống dưới mất.

Vương Nhất Bác tự tìm cho mình một cái cớ như vậy.

"Anh về sau không được ở trước mặt các bạn học gọi tôi đệ đệ, mất mặt." Vương Nhất Bác đạp xe, mắt nhìn thẳng nhìn phía trước đường.

Tóc Tiêu Chiến rất thơm, không phải mùi nước hoa khoa trương của con gái, mà là một loại hương vị nhẹ nhàng khoan khoái của dầu gội đầu.

Tiêu Chiến chu môi quệt miệng, .....

"Em cũng không gọi anh là Tiêu Chiến ca ca, anh đương nhiên muốn gọi em là đệ đệ rồi!"
.......

"Anh lớn hơn tôi không được mấy tháng có biết hay không, còn muốn bắt tôi gọi anh ca ca?" Vương Nhất Bác cự tuyệt.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất bác, mềm mềm nũng nịu, "Vậy em nếu là không gọi anh là ca ca, anh vẫn gọi em là Nhất Bác đệ đệ~"

Vương Nhất Bác một tay chạy xe, một tay đem đầu Tiêu Chiến nhấn đến trong lồng ngực của mình, "Tiêu Chiến ca ca anh thế nhưng thật ra là giả vờ đúng không, anh cũng không ngốc a, còn biết uy hiếp tôi."

Tiêu Chiến hài lòng dụi đầu vào ngực Vương Nhất Bác, "Tán Tán thông minh mà~."

Haizz, vẫn là mỹ nhân ca ca ngốc.

Vương Nhất Bác ngây ra một lúc, sau đó cong lên khóe miệng.

Để Vương Nhất Bác không nghĩ tới chính là người ca ca ngốc này, cũng bởi vì dáng dấp đẹp mắt, lại khiến toàn trường oanh động cùng chú ý.

Tiêu Chiến trước lúc chuyển trường, đã từng bị cô lập.

Người trẻ tuổi năng động luôn có nhiều thứ để nói, bọn họ bàn luận chính là chuyện bát quái mới nhất, lưu lượng nổi tiếng mới nhất, phim ảnh mới nhất, bọn họ châu đầu ghé tai, tại trầm thấp nghị luận bên trong ngẫu nhiên truyền đến một tiếng cười khoa trương.
Bọn họ náo nhiệt, nhộn nhịp.

Mà Tiêu Chiến dạng này có chút ngốc lại theo không kịp suy nghĩ của bọn họ, nhất định là phải cô độc.

"Tiêu Chiến, mày đầu óc có vấn đề hả? Làm sao tụi tao nói cái gì mày cũng không hiểu a?"

"Chậc, uổng cho khuôn mặt dễ nhìn thế mà..."

"Tiêu Chiến là đồ đần hả? Vậy tại sao còn tới đi học?"

Những lời này cả ngày lẫn đêm quanh quẩn bên tai, Tiêu Chiến muốn che đi tai, không muốn nghe nữa, thế nhưng những lời đó vẫn xuyên thấu qua ngón tay truyền tới.

Không phải, Tán Tán không phải.

"Đến, ca ca." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến trầm mặc không nói lời nào có chút buồn bực, hắn đẩy vai Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, "Nhất Bác đệ đệ, thật xin lỗi...

Vương Nhất Bác sờ sờ tóc của đối phương, "Sao thế?"

Tiêu Chiến cười lắc đầu, từ trên xe nhảy xuống, dắt lấy cánh tay Vương Nhất Bác lắc, " Nhất Bác đệ đệ, cám ơn em không chê Tán Tán, còn đồng ý đi học cùng Tán Tán~"

Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người, trong lòng giống như bị trùng điệp gõ một chút, chua xót liền lồng ngực cũng bắt đầu khó chịu, "Ngốc."

"Vương Nhất Bác? Đây là?" Các lớp khác trông thấy Vương Nhất Bác từ trước đến nay không cùng người bên ngoài có thân thể tiếp xúc lại bị một cái mỹ nhân nhi lôi kéo, ai cũng đều hiếu kỳ không chịu nổi.

Tiêu Chiến nhún nhún cái mũi, ngượng ngùng buông ra Vương Nhất Bác, nhỏ giọng chào hỏi, "Chào mọi người, mình ... mình là Tiêu Chiến, mọi người có thể gọi mình là Tán Tán."

Chỉ bất quá cho tới trưa, toàn trường đều truyền khắp nơi tin tức: Lớp 12/5 vừa mới đến một bạn học có chút ngốc là tiểu mỹ nhân, nam.

Tiêu Chiến dáng dấp thật sự là quá dễ nhìn, mặt mày sắc nét, quyết miệng thời điểm xinh xắn, sinh khí thời điểm đáng thương, vui vẻ thời điểm mềm nhu, lại phối hợp với giọng nói kiều kiều mềm mềm, thực sự khó có ai mà không thích.

Chỉ bất quá cái này thích bên trong xen lẫn không ít thứ dơ bẩn, Tiêu Chiến không phân biệt được.

Vương Nhất Bác bực bội nhìn mèo nhỏ ngốc ngồi bên cạnh mình bị người sờ tới sờ lui, nữ sinh coi như xong, đến nam sinh cũng mượn cớ bắt chuyện đụng chạm mèo nhỏ ngốc thì tính là gì?

"Tiêu Chiến anh cũng không biết giữ mình sao?"

Vương Nhất Bác mặt mũi tràn đầy không vui đạp đạp cái bàn trước mặt, "Đều cút ngay cho tôi"

Học bá lên tiếng, người chung quanh bị dọa đến giải tán lập tức, chỉ để lại Tiêu Chiến vẫn ngơ ngác còn chưa hiểu tình huống.

Tiêu Chiến ngốc nghếch nhìn đồ ăn vặt cùng hoa quả trên bàn, thận trọng túm túm tay áo Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác, đây đều là cho anh sao?"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, "Mẹ anh không dạy cho anh là không thể ăn đồ ăn người ngoài cho sao?"

Tiêu chiến sờ sờ tóc, "Thế nhưng là ... Đây đều là của các bạn học cho nha ....."
......

Vương Nhất Bác vừa định nói chuyện, chủ nhiệm lớp đã tiến, nhìn Tiêu Chiến một chút nói, "Kia là bạn học mới chuyển lớp chúng ta, Tiêu Chiến. Chắc hẳn tất cả mọi người đều đã biết, sau này các em phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết hữu ái. Tiêu Chiến ——"

Mèo nhỏ ngốc bị gọi đến tên nhu thuận đứng lên, "Tình huống của em cô đã biết, cho nên sắp xếp cho em ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, về sau có khó khăn gì cứ nói cho cô."

Tiêu Chiến gật gật đầu, cười tủm tỉm ngồi xuống.

Thật tốt, bạn học nhiệt tình, giáo viên tốt bụng , còn có ..... Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vụng trộm nhìn sang Vương Nhất Bác, chỉ cảm thấy đối phương thật sự đẹp hơn những người mình từng thấy qua nhiều, là loại đẹp mắt khiến cho người ta không dời nổi mắt.

Cả ngày hôm nay Vương Nhất Bác đều tức giận mà không giải toả được, tên ngốc Tiêu Chiến này không có chút nào biết đạo lí đối nhân xử thế, tan học liền ghé vào lan can ngoài lớp, người khác đụng chạm không biết tránh đi mà còn cười vui vẻ, người khác nói mấy lời thô tục cũng chỉ tròn mắt nghe đến nghiêm túc, nếu không phải Vương Nhất Bác vẻ mặt âm trầm cảnh cáo mấy thằng nhóc lớp khác bu quanh đây, chỉ sợ Tiêu Chiến còn muốn ăn thiệt thòi.

"Mẹ nó, thật không bớt lo được."

Thời điểm tan học, trong trường học thật nhiều người đều đi theo Tiêu Chiến, muốn nhìn một chút nhà của tiểu mỹ nhân ở nơi nào, có lẽ sẽ có một ngày có thể may mắn đưa mỹ nhân về nhà thì sao.

Vương Nhất Bác không có cách nào, chỉ có thể đem tên ngốc này ôm đến trong ngực mình, đồng thời còn thấp giọng giáo dục người ta, "Anh về sau ít chiêu ong dẫn bướm đi!"

"Hả ... Cái gì chiêu ong dẫn bướm ...." Tiêu Chiến hiếu kì hỏi lại.

Vương Nhất Bác còn chưa kịp đáp lời liền nghe được có người xì xào bàn tán, khó nghe.

"Còn tưởng rằng có thể sờ đến hắn chứ, ai biết người ta đã sớm trèo lên giường Vương Nhất Bác."

"A, ngốc thật hay là giả ngốc đó."

"Vương Nhất Bác là chuyện gì xảy ra? Thích người ta nhưng không thành?"

Bàn tay Vương Nhất Bác ôm bả vai Tiêu Chiến nắm chặt lại, quay đầu cười lạnh nói, "Liên quan quái gì đến bọn mày, lại để cho tao nghe thấy mấy lời này, cứ cẩn thận chân của bọn mày."

Tiêu Chiến lo sợ bất an túm túm tay áo Vương Nhất Bác, "Chúng ta đi thôi..."

Vương Nhất Bác để cho người ta ngồi trên thanh ngang trước xe, trong lòng tính toán có nên lên forum trường học rống một tiếng, làm cho tất cả mọi người biết con mèo nhỏ ngốc là mình bảo hộ.

Thời điêtm rẽ vào hẻm Vương Nhất bác nghe thấy trong lồng ngực của mình truyền đến thanh âm, cúi đầu xem xét, Tiêu Chiến lột ra một cây kẹo que, đắc ý ăn vào trong miệng.

Vương Nhất Bác mặt lại trầm xuống.
Thật vất vả đến nhà, thả xe, Vương Nhất Bác không nói một lời liền đi về trước, Tiêu Chiến không rõ ràng cho lắm, chạy chậm đến theo sau, lại bị Vương Nhất Bác bỗng nhiên quay người bấm một cái lên mông, sờ soạng mấy lần sau lưng.
Vương Nhất Bác ngữ khí cũng không tốt, "Đồ ngốc này, người khác sờ anh anh cũng không tránh? Như thế thiếu sờ a!"

Tiêu chiến miệng bên trong vẫn ngậm kẹo que, không biết rõ ý của Vương Nhất Bác, "Em sờ anh, anh tại sao muốn tránh a?"

Vương Nhất Bác khó chịu, "Tôi sờ anh không có việc gì, còn người khác sờ anh thì sao! Làm sao không tránh?"

"Có thể bởi vì các bạn .... đều thích Tán Tán a....."

Kẹo màu hồng bị ngậm vào, hồng nộn bờ môi tới tới lui lui phun ra nuốt vào viên kẹo kia, nước bọt sáng lấp lánh dính vào phía trên, mê người muốn chết.

Vương Nhất Bác càng nóng nảy, hắn từ miệng Tiêu Chiến lấy ra kẹo que ném xuống đất, "Đm, bọn hắn là muốn chiếm tiện nghi của anh!"

Tiêu Chiến nhìn kẹo que vị ô mai chỉ mới vừa ngậm không bao lâu bị vứt xuống đất, không hiểu đỏ cả vành mắt, "Đệ đệ thật đáng ghét."

Vương Nhất Bác mặt trầm xuống, "Tôi đáng ghét? Con mẹ nó chứ còn không bằng mấy cái thằng chết tiệt kia muốn chiếm tiện nghi anh có đúng không? Một cây kẹo liền có thể thu mua anh? Nếu như cho anh một rương kẹo anh có phải  ngoan ngoãn bò lên trên giường của bọn hắn?!"

Tiêu Chiến chưa từng thấy Vương Nhất Bác phát cáu, cả người co rúm lại, không dám lên tiếng.

Vương Nhất Bác nhìn xem người ta bộ dáng này, lại nhìn một chút trên kẹo que trên đất, đi tới lui hai bước, sau đó kéo lấy tay Tiêu Chiến đi.

"Nhất Bác đệ đệ, em muốn làm gì?" Tiêu Chiến sợ hãi, nhưng cũng không dám vung ra khỏi tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác quay đầu hung tợn nói, "Mua kẹo!"

----------------Hết chương 1------------------

Mình phân vân rất nhiều về cách xưng hô của Nhất Bác với Tiêu Chiến trong chương này. Lúc đầu để là Ta-Ngươi nhưng cuối cùng lại đổi lại thành Tôi-Anh vì mình muốn nó thuần Việt hơn. Rất mong mọi người sẽ đóng góp ý kiến và bình luận thật nhiều nha. Cám ơn mọi người rất nhiềuuuu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com