Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 : Trở Về

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến và Tỏa Nhi về nhà, nhưng trước cửa có một cô gái đang đứng đợi. Vương Nhất Bác không biết là ai, nhưng nhìn qua Tiêu Chiến thấy anh có chút bất ngờ, có nghĩa người đó phải là người quen.

Vương Nhất Bác theo thói quen xuống mở cửa cho anh và Tỏa Nhi. Lúc này Vương Nhất Bác mới nhìn kĩ cô gái kia. Tỏa Nhi có vài phần giống cô ấy, không lẽ...

- Tỏa Nhi.

Cô gái ấy lên tiếng như một sự khẳng định cho những suy nghĩ của Vương Nhất Bác. Tỏa Nhi biết người trước mặt là ai, nhưng không hề có chút cảm giác vui mừng vì lâu ngày gặp lại mà chỉ cảm thấy hoàn toàn xa cách, nhưng Tỏa Nhi vẫn nở nụ cười chào mẹ mình.

Tiêu Chiến chỉ đứng im không nói gì thì Phụng Thanh lên tiếng :

- Anh không định mở cửa cho em vào nhà sao?

Tiêu Chiến mở cửa, Phụng Thanh nắm tay Tỏa Nhi bước vào nhà, Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác, thấy cậu chắc có lẽ là không vui đi, mà làm sao vui nổi chứ.

Vương Nhất Bác nói với anh mình về trước, anh biết cậu không vui liền kéo tay hắn lại.

- Không sao, em cứ ở đây.! Tôi cũng không có gì phải giấu.

Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy cũng khiến trái tim Vương Nhất Bác như nở hoa. Cậu thật sự vui vì anh cho phép hắn ở lại. Vào nhà, Phụng Thanh nhíu mày nhìn Vương Nhất Bác, nhưng cô không quan tâm. Cậu và anh xuống bếp, hầu như mỗi ngày đều là vậy. Dù đa số đều là anh nấu nhưng cậu vẫn ở cạnh bên.

- Tỏa Nhi, người đó là ai vậy?

- Người quen của ba Chiến, con đi thay đồ đây ạ.

Phụng Thanh nhìn vào bếp thấy hai người nói chuyện có vẻ vui, cô bước xuống bảo để cô làm thì Tiêu Chiến bảo không cần, cứ ra ngoài nghỉ ngơi.

Ăn uống xong, Vương Nhất Bác cũng ra về mặc dù không muốn vì Phụng Thanh còn ở lại, Tiêu Chiến và Tỏa Nhi tiễn ra tận xe còn hẹn sáng mai gặp lại. Tỏa Nhi sau đó cũng về phòng học bài và đi ngủ.

Tiêu Chiến sắp xếp cho Phụng Thanh ở phòng của khách rồi anh cũng về phòng đi tắm. Tắm xong bước ra thì anh bị ôm chầm lấy. Anh có chút hơi hoảng, nhưng nhìn lại là Phụng Thanh. Anh nhíu mày đẩy cô ra.

- Em vào đây làm gì?

- Chúng ta là vợ chồng? Tất nhiên em vào phòng chồng mình thì để ngủ chứ làm gì?

Phụng Thanh ngồi xuống giường nhìn Tiêu Chiến, anh vẫn đứng im.

- Em nên về phòng khách đi, chúng ta đã không còn là vợ chồng lâu lắm rồi.

- Anh bao nhiêu năm vẫn không quen ai khác, không phải cũng vì còn chờ em sao.

Đúng vậy, bao nhiêu năm qua anh vẫn một mực chờ cô trở về, nhưng đó là trước khi gặp Vương Nhất Bác, còn bây giờ... Anh vẫn chưa xác định được, chỉ là với cô anh không còn một lòng mong đợi.

Phụng Thanh nhìn thấy Tiêu Chiến không nói gì liền tiến tới trước mặt anh, ôm lấy anh.. nhón chân lên hôn anh. Đây là người anh mấy năm chờ đợi nhưng tại sao một chút cảm giác cũng không có. Phụng Thanh đẩy nhẹ Tiêu Chiến về phía giường, anh hiện tại rất hoang mang. Phụng Thanh được đà đẩy ngã Tiêu Chiến lên giường, cô cúi xuống hôn lên môi anh, hôn lên má anh, vốn sau khi tắm xong cô chỉ khoác chiếc áo choàng tắm, nên cô cũng kéo luôn ra. Phụng Thanh đưa tay vuốt theo ngực anh xuống dưới, hòng muốn chạm vào hạ thể, nhưng chỉ được nửa đường, anh chặn tay cô lại rồi đẩy cô ra. Sau đó chỉnh lại áo cho cô.

- Em về phòng nghỉ đi.

- Anh không muốn sao.

- Xin lỗi, chúng ta đã kết thúc rồi.

Phụng Thanh hất mặt với Tiêu Chiến :

- Vì ai, vì chàng trai lúc chiều sao?? Chẳng phải anh ghê tởm người đồng tính sao?

Tiêu Chiến nhìn Phụng Thanh rồi thở dài lắc đầu.

- Em và Kiều Loan sao rồi.

- Chia tay rồi. Đúng là chẳng có gì tốt, giờ em muốn về nhà với anh và Tỏa Nhi.

Tiêu Chiến im lặng, vì anh muốn cho Tỏa Nhi một gia đình hoàn hảo, nhưng giờ giữa anh và Phụng Thanh vốn chưa bao giờ có hạnh phúc, Phụng Thanh quay về chỉ vì cô và Kiều Loan chia tay. Anh cười chua chát.

- Chúng ta nói chuyện này sau, còn bây giờ em về phòng nghỉ đi, hoặc anh sang phòng con.

Phụng Thanh đứng dậy vẫy tay rồi chúc anh ngủ ngon bước về phía phòng dành cho khách, anh cũng nhanh tay chốt khóa cửa lại, rồi về giường nằm. Anh đã không còn chờ đợi Phụng Thanh nữa. Từ bao giờ anh cũng chẳng còn nhớ nữa. Anh nhắm mắt lại, chỉ thấy được nụ cười của Vương Nhất Bác.

Một đêm này, Tiêu Chiến ngủ không ngon giấc, 5h00 sáng, anh xuống nhà chuẩn bị bữa sáng, vẫn là ba phần như mọi ngày. Anh quên mất Phụng Thanh đang ở nhà.

Vương Nhất Bác tới, anh và Tỏa Nhi cũng đã chuẩn bị xong, đang chuẩn bị cùng nhau ăn sáng thì Phụng Thanh bước xuống lầu, cô mặc váy ngủ xộc xệch, đầu tóc rối bù. Tỏa Nhi vừa thấy liền quay lưng lại. Vương Nhất Bác nhìn thấy cô ăn mặc như vậy lại thấy trên bàn chỉ có ba phần ăn sáng, cậu thầm nghĩ có lẽ anh và Phụng Thanh tối qua đã trở về bên nhau. Cậu quay ra xe và bảo đợi hai ba con anh ngoài ấy, Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra mình sơ suất chỉ làm có ba phần lại nhìn sang Phụng Thanh :

- Em kéo áo vào đi, Tỏa Nhi đang ở đây.

Phụng Thanh cười mỉm, kéo áo lại rồi bước tới hôn Tỏa Nhi rồi hôn anh một cái, Vương Nhất Bác đứng ngoài nhưng vẫn nhìn thấy, mặt tối sầm lại. Cậu quay mặt đi, một giọt nước mắt rơi xuống, cậu lại thua rồi.

Tiêu Chiến giật mình lùi lại.

- Em làm gì vậy?

- Chỉ là chào buổi sáng thôi mà chồng yêu.

Tỏa Nhi khó chịu, cuộc sống của ba con anh vốn rất tốt. mẹ quay về lại thành như vậy, Tỏa Nhi biết Vương Nhất Bác không vui. Tỏa Nhi bỏ bữa đang ăn dở đứng dậy xách cặp đi ra xe. Tiêu Chiến thấy vậy cũng cầm áo vest và cặp đi theo sau Tỏa Nhi.

Phụng Thanh đứng dựa vào cửa nhìn hai ba con Tiêu Chiến leo lên xe Vương Nhất Bác rồi nở một nụ cười hiểm.

Cả quãng đường, Vương Nhất Bác cũng không nói gì, chỉ vô thức xiết chặt bàn tay lại. Tiêu Chiến cũng không biết nói gì. Tỏa Nhi nhìn Vương Nhất Bác rồi lại nhìn Tiêu Chiến, thở dài lắc đầu :

- Ba Chiến, anh Nhất Bác, con vẫn còn chưa ăn sáng xong, con đói.

Tiêu Chiến mới sực nhớ ra Vương Nhất Bác cũng chưa ăn gì liền bảo vậy chúng ta cùng nhau đi ăn sáng.

Vương Nhất Bác dừng xe ở một cửa tiệm trước trường học Tỏa Nhi, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể nhưng hình ảnh Phụng Thanh lúc sáng còn nụ hôn kia nữa, vô thức bóp nghẹt trái tim cậu. Tỏa Nhi ăn xong liền hôn ba Chiến một cái, rồi quay sang Vương Nhất Bác hôn lên má cậu một cái, sau đó xách cặp đi về phía trường không quên dặn chiều nhớ đón con. Tỏa Nhi đi rồi, cậu vẫn không nói gì. Tiêu Chiến bỏ nỉa và dao xuống.

- Vương Nhất Bác.

- Em nghe.

Cậu cố tạo ra bộ dáng bình thường nhất, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu không bình thường.

- Em đang nghĩ gì, em nghĩ tôi không nhìn ra sao?

- Em không nghĩ gì cả. Em hiểu.

- Em hiểu gì??

- Em biết, chị ấy trở về rồi. Sau này em sẽ không...

Vương Nhất Bác nói tới đó, Tiêu Chiến cảm thấy rất tức giận. Anh đập mạnh lên bàn một cái những người xung quanh đều nhìn về phía họ.

- Em sẽ không như thế nào? Em sẽ không qua nhà tôi hay em sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, chưa bao giờ anh nổi giận như vậy. Tiêu Chiến đứng dậy thanh toán, Vương Nhất Bác cũng vội chạy theo. Lên xe rồi, cậu cũng không dám nói thêm gì. Tiêu Chiến bị uất ức nghẹn họng, nhưng cũng bực nên càng không muốn nói chuyện. Cậu chẳng biết làm gì đành im lặng lái xe đến công ty.

Ngày hôm đó cả anh và cậu đều không làm được gì, cậu sợ anh giận, còn anh thì bực bội không chịu nổi. Giờ ăn trưa, anh hẹn cậu ra ngoài nói chuyện thì Phụng Thanh xuất hiện ở cổng công ty, cô ta đem cơm tới cho Tiêu Chiến, anh thấy Phụng Thanh thì càng không vui nhưng cũng không thể nói thẳng. Phụng Thanh đưa cơm cho Tiêu Chiến, nhác thấy Vương Nhất Bác đang tiến tới thì cô ta ôm chầm lấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bị ôm bất ngờ không kịp đẩy cô ta ra. Vương Nhất Bác nhìn thấy một màn này thì triệt để không còn hy vọng nữa, cậu quay lưng đi, Tiêu Chiến đẩy cô ta ra, Phụng Thanh cũng chẳng muốn ôm nữa.

- Em về nhà đi.

- Được, anh vào làm đi.

Tiêu Chiến đợi mãi cũng không thấy Vương Nhất Bác, nhấc điện thoại lên gọi cho Vương Nhất Bác thì lại không liên lạc được. Tiêu Chiến thực sự rất giận Vương Nhất Bác :

- Em đừng để tôi nhìn thấy em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com