3.2
BGM: IDK YOU YET
Vào ngày tang lễ của Tiêu phu nhân, những nhân vật máu mặt từ khắp nơi đều tụ hội, Tiêu Chiến mặc một bộ tây trang nhỏ màu đen đứng đón trước cửa, bắt chước dáng vẻ của người lớn với khuôn mặt nghiêm nghị.
Đứa nhỏ dậy thì muộn, so với bạn bè cùng trang lứa gầy gò nhỏ bé hơn nhiều, mấy ngày nay lại sụt cân không ít, ngay cả bộ quần áo nhỏ vừa được may đo tháng trước cũng chùng xuống trên cẳng tay gầy guộc.
Tiêu Chiến nhìn khách khứa bắt tay nói chuyện, nhìn người lớn tang thương giả tạo, nhìn cô con gái lớn nhà họ Vương xuất hiện trong đám tang của mẹ mình trong bộ tang phục tươm tất, nhìn ba cùng ả diễn trò gặp dịp thì chơi ... Lần đầu tiên Tiêu Chiến hiểu tại sao người ta luôn nói "Bản chất con người vốn là xấu xa".
Trên đời này thật sự có người tốt sao?
Tiêu Chiến nhìn khắp bốn phía và lắc đầu.
Không có... không hề có..
Một mình chạy ra khu đất trống phía sau nhà, đứa nhỏ tựa vào hòn non bộ tìm chút bóng mát, khẽ cúi đầu đếm đàn kiến đang di chuyển trên mặt đất, ngao ngán.
Một cậu bé bụ bẫm chạy đến ngồi cạnh Tiêu Chiến, bàn tay mũm mĩm chìa ra cây kem Haagen-Dazs mát lạnh.
Trong ký ức của Tiêu Chiến, đó là lần thứ hai anh gặp Vương Nhất Bác.
" Caca, cho anh này."
Giọng nói của Vương Nhất Bác hồi năm tuổi vẫn còn rất non nớt, nét phúng phính trẻ con trên mặt còn chưa tiêu tan, chiếc cà vạt nhỏ màu đen quanh cổ trông hơi chật chội.
Có vẻ chiếc cà vạt làm cho nhóc con rất khó chịu, vừa cầm cây kem cho Tiêu Chiến, vừa dùng đôi tay nhỏ còn lại lôi kéo lung tung.
Hai lần ba lần, chiếc áo sơ mi phẳng phiu ban đầu đã bị kéo nhàu nhĩ.
"Cậu là ai?" Tiêu Chiến hỏi.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là trong bữa tiệc 100 ngày của Vương Nhất Bác, đã năm năm trôi qua, Tiêu Chiến làm sao có thể biết được thân phận của đứa bé trước mặt.
"Tôi..."
Vương Nhất Bác vốn dĩ muốn nói tên của mình, nhưng đột nhiên lại do dự, bình thường chỉ cần cậu nói tên, những người bạn nhỏ sẽ lập tức tránh xa cậu, lũ trẻ sợ Vương Nhất Bác, bởi vì ba mẹ của chúng sợ quyền lực nhà họ Vương.
Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến cũng sẽ làm như vậy.
Đó là ký ức đầu tiên của Vương Nhất Bác về Tiêu Chiến cho đến nay. Chỉ qua liếc qua khe cửa trộm nhìn một chút, hắn liền sinh ra cảm giác yêu thích không tên với vị caca nhỏ gầy này.
Tiêu Chiến trời sinh đẹp đẽ, thậm chí so với bé gái còn trắng trẻo mịn màng hơn, viền mắt hoe đỏ khiến lòng người xót xa.
Trẻ con sinh ra đã thích đồ đẹp, Vương Nhất Bác nhìn từ trong góc không dời mắt được, giơ tay lôi kéo trợ lý đi cùng, yêu cầu anh ta đi mua kem cho mình.
"Tôi muốn hai cây." Vương Nhất Bác nói.
"Tiểu thiếu gia, cậu nhiều nhất chỉ có thể ăn một cái, ăn nhiều quá sẽ đau bụng." Tiểu trợ lý cung kính cúi người.
Vương Nhất Bác nghe vậy, liền giả bộ dạng ba mình thường ngày, chống eo hất râu quai nón, trừng mắt nói:
"Tôi muốn hai cây! Lời của tôi cậu cũng dám không nghe?"
Thái độ của trợ lý vẫn không thay đổi, anh ta nhướng mày phân bua:
"Thiếu gia đừng làm tôi khó xử. Nếu như cậu ốm thì tôi không kham nổi."
Thấy chiêu trò không có tác dụng, Vương Nhất Bác bĩu môi:
" Một cây thì một cây, nhanh lên! Đừng để tan!"
Mặc dù cậu cũng muốn ăn kem ngọt đó, nhưng cậu cảm thấy anh trai đứng ở kia lại càng cần ngọt ngào hơn, Vương Nhất Bác muốn đưa cây kem này cho Tiêu Chiến ăn, caca với đôi mắt đỏ hoe thật sự rất đáng thương.
Tiểu trợ lí xử lí công việc rất gọn, hai tiếng đồng hồ lái xe mua kem mà không hề chảy chút nào.
Thật tiếc vì chỉ có một cái.
" Anh ăn ngay đi, ngọt lắm." Đứa bé nói.
"Cho tôi?"
" Ừ, ăn thì không được khóc."
Tiêu Chiến nghe vậy liền đặt cây kem trong tay xuống, bướng bỉnh chối:
"Tôi khóc khi nào?"
Vương Nhất Bác cau mày, giọng sữa bi bô nói: "Vừa rồi ở cửa khóc."
Khóc? Đại thiếu gia nhà họ Tiêu làm sao có thể khóc? Tiêu Chiến không cho phép bất cứ ai nói anh đang khóc, đừng nói tới nhìn thấy anh ấy khóc. Anh đứng dậy và hét lớn:
"Tôi không có!"
"Anh vừa khóc mà!"
Vương Nhất Bác cũng đứng phắt dậy, vẻ mặt phụng phịu. Lần đầu tiên có người dám lớn tiếng với cậu như thế, Vương Nhất Bác không thể chịu nổi việc bị người ta đối xử như vậy.
Giọng nói trẻ con thu hút sự chú ý của người lớn, và mấy tùy tùng bên cạnh Vương Nhất Bác chạy đến đầu tiên.
Trợ lý chạy đến chỗ Vương Nhất Bác cùng với hai vệ sĩ, khi nhìn thấy người đối diện là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, anh ta không dám nói gì, chỉ nhìn lên xuống một vòng kiểm tra xem cậu chủ nhỏ có gì bất thường không, cuối cùng nhìn vào cổ Vương Nhất Bác, thấy chiếc cà vạt lộn xộn thì cau mày, định đưa tay ra giúp chỉnh lại.
"Tôi không muốn!" Vương Nhất Bác đẩy tay trợ lí ra, bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Cô trợ lý nhỏ không còn cách nào khác là rút ra con át chủ bài và nói:
" Thiếu gia, quần áo xộc xệch không hợp lễ nghi, Vương tổng nhìn thấy sẽ tức giận."
Vừa nghe nói ba mình sẽ tức giận, Vương Nhất Bác lập tức đi vào khuôn khổ, cho dù bất đắc dĩ cũng phải chịu đựng, để trợ lý thắt cà vạt ngay ngắn, khó chịu để nó kẹp giữa cổ.
Vương tổng? Tiêu Chiến cau mày, bây giờ anh cực kỳ nhạy cảm với họ Vương, thậm chí còn đưa tất cả những người có họ Vương trên thế giới vào danh sách đen, hận không thể thanh lý toàn bộ.
"Cậu tên gì?" Tiêu Chiến lớn tiếng hỏi cái bánh bao nhỏ béo béo trước mặt.
Thấy vậy, trợ lý vội vàng giới thiệu:
"Tiêu thiếu gia, vị đây chính là..."
"Tôi hỏi anh sao?" Vẻ mặt nhu thuận vốn có của Tiêu Chiến đột nhiên trở nên lạnh lẽo," Để cậu ta tự mình nói."
Đây không phải thần thái mà một đứa trẻ 11 tuổi nên có, ngay cả trợ lý của Vương Nhất Bác, người quanh năm chinh chiến trong giới kinh doanh cũng thấy sửng sốt, anh ta đành đứng im lặng một bên, không dám nói thêm nữa.
"Tôi là Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác ngẩng đầu.
Đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Họ Vương là thứ mà hắn luôn tự hào.
Ở Thâm Quyến không ai nhắc tới cái tên này mà không cảm thán, dù mới là đứa trẻ năm tuổi, cậu nhóc cũng hoàn toàn nhận thức được mình khác với mọi người.
Chỉ cần ba chữ Vương Nhất Bác thôi cũng đủ khiến người ta hít khói.
Ba hắn yêu thương hắn, gia tộc coi trọng hắn, ngay cả cái tên tập đoàn Trì Long cũng được hội đồng quản trị thảo luận lại vì nhà họ Vương lo lắng chữ "Long" quá lớn sẽ đè nén vận khí của Vương Nhất Bác.
Chừng ấy thôi đã đủ thấy Vương gia cưng hắn như bảo bối.
Vương Nhất Bác nghĩ rằng Tiêu Chiến cũng giống như những người khác, lần đầu tiên nghe thấy tên hắn trước tiên sẽ vô cùng kinh ngạc, sau đó ánh mắt toát lên vẻ ước ao, vẻ mặt tràn đầy mê hoặc.
Nhất định là như thế, Vương Nhất Bác chưa từng thấy có người nào không ghen tị với hắn.
Hắn chống cằm chờ đợi vẻ ghen tị của Tiêu Chiến, đợi anh trai xinh đẹp này xin lỗi mình, đợi Tiêu Chiến kính cẩn ăn Haagen-Dazs mà hắn "Ban tặng".
Nhưng cứ như vậy chờ mãi chờ mãi, những chuyện mà đứa nhỏ tưởng tượng đã không hề xảy ra. Kết quả Tiêu Chiến vừa nghe tên hắn đã giận tím người, tiến lên một bước, cầm lấy cây kem Haagen-Dazs ném lên người Vương Nhất Bác, đẩy tiểu thiếu gia cao quý vào bãi cỏ bên cạnh hòn non bộ.
Bộ đồ âu phục nhỏ nhắn tươm tất của Vương Nhất Bác thoáng chốc dính đầy kem và bùn, lầy lội không thể tả, chắc chắn sẽ không mặc được nữa. Và quả cầu tuyết ngọt ngào tên Haagen-Dazs mà cậu bé rất thích, đã rơi xuống nền đất lạnh.
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy, Vương Nhất Bác vừa tức vừa thấy oan ức, và lần đầu tiên bật khóc nức nở giữa đám đông.
Vương Nhất Bác đã làm gì sai? Đứa bé chỉ muốn cho Tiêu Chiến một chút ngọt ngào.
Thật đáng tiếc vì cuối cùng, cả cậu và Tiêu Chiến đều không thể ăn cây kem ngọt đó.
Paris về đêm đầy lãng mạn, vẻ đẹp sang trọng như những thước phim nghệ thuật kinh điển của Châu Âu. Chiếc xe màu đen đang chạy chầm chậm trên con đường hơi hẹp ở quận 7, Tiêu Chiến không có ý định ngắm cảnh đêm của thành phố lúc này, một tay cầm vô lăng, hai hàng lông mày nhíu chặt, liên tục thở ra từng hơi nặng nề.
Bức họa mà anh muốn mua hôm nay đã thất bại, nhưng thật ra anh rất muốn trao đổi dự án Nam Sơn với Vương Nhất Bác. Tập đoàn Thịnh Hồng tranh đoạt dự án này đã 5 năm nay, tới tháng trước mới toàn quyền nắm được.
Tác giả của bức tranh sơn dầu Nhà thờ Đức Bà là một nghệ sĩ nhỏ người châu Âu, mẹ Tiêu Chiến tình cờ trông thấy bức tranh nhái sau đó đặc biệt yêu thích. Cho đến nay, Tiêu gia vẫn luôn dốc lòng tìm kiếm để mua lại bức tranh đó, nhưng tiếc rằng mấy năm sau tin tức đã bị đứt đoạn, mẹ Tiêu cũng không thể thực hiện được mong ước thuở sinh thời.
Sau khi mẹ qua đời, Tiêu Chiến vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, bây giờ chủ nhân của bức tranh sơn dầu muốn bán đấu giá bức tranh, Tiêu Chiến đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để có được nó, như vậy sẽ phần nào khỏa lấp sự tiếc nuối của mẹ anh trong suốt cuộc đời nàng.
Cho dù có đánh đổi bằng Nam Sơn, cho dù Tiêu Chiến biết bức tranh này không giá trị mấy đồng bạc, dù Nam Sơn Thâm Quyến có ảnh hưởng đến mấy trăm triệu tiền vốn bỏ ra.
Tiền không quan trọng, chỉ cần là thứ mẹ anh thích, anh sẽ không tiếc công sức để lấy.
Đem dự án Nam Sơn lớn như vậy cho Trì Long, không có lí nào Vương Nhất Bác lại không muốn.
Tiêu Chiến nghĩ mãi không thông tại sao Vương Nhất Bác lại từ chối giao cho anh bức họa. Anh biết bọn họ từ nhỏ đã không hợp nhau, cũng hiểu mối quan hệ giữa nhà họ Vương Tiêu khiến hai người họ lúng túng cỡ nào, nhưng Vương Nhất Bác không có lý do gì để tự dưng bày trò giận dỗi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, đã từ lâu bọn họ không còn là những đứa trẻ cầm Haagen-Dazs, và họ cũng chẳng phải anh hùng không màng danh lợi nữa.
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, đỗ xe bên đường Rue Saint-Dominique, quận 7 Paris, lấy bật lửa trong túi ra châm thuốc trên tay.
Ánh sáng lập lòe của ngọn lửa xuyên qua màn đêm, rọi sáng bên trong xe những mảng mờ ảo, khuôn mặt thanh tú của Tiêu Chiến dưới nền lửa càng thêm trầm tĩnh.
Đầu tóc vẫn gọn gàng chỉnh tề như ban sáng, lộ ra phân nửa vầng trán, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Cuối cùng Tiêu Chiến cũng được cởi bỏ bộ vest đen, thay vào đó mặc một chiếc hoodie xám, chiếc áo rộng khiến anh trông nhỏ bé hơn rất nhiều.
Mũi đầy vị nicotine, Tiêu Chiến vẫn đang lo lắng không biết làm thế nào để lấy được bức tranh từ tay Vương Nhất Bác. Anh ấn xuống cửa kính ô tô, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, rít hai hơi thuốc rồi thò ngón tay mảnh khảnh ra khỏi xe, búng tro tàn rơi xuống.
Điếu thuốc cháy được nửa chừng, Tiêu Chiến mới chợt nhớ ra đây là khu vực cấm hút thuốc, đáng lẽ anh không nên liều lĩnh hút thuốc ở nơi này. Tiêu Chiến liếc nhìn lũ trẻ chơi đùa qua lại bên đường, đột nhiên cảm thấy có lỗi, tiếc nuối dập tắt nửa điếu thuốc còn lại.
Khói trắng bay ra cùng hơi thở nặng nhọc, Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, cuối cùng bấm số điện thoại mà anh chưa từng gọi trong danh bạ.
Chỉ sau hai lần đổ chuông, điện thoại đã được kết nối, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo từ đầu dây bên kia truyền đến, ánh mắt Tiêu Chiến u ám như màn đêm tối đen.
"Anh Tiêu gọi tôi làm gì?"
"Chúng ta nói chuyện đi," anh nói.
................................
Trans/Edit: Yisanse 🐽
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com