5.2
Tiêu Chiến cảm thấy chuyện vừa rồi có lẽ chỉ là ảo giác, sao lại có người chịu đứng ra giúp đỡ anh trong hoàn cảnh này chứ. Rất khó tin, nhưng lại là sự thật. Mà cái người vừa xua đuổi đám trẻ xấu xa đã bắt nạt anh đi kia, đang đứng đằng sau một con chó nhỏ màu vàng, lớn tiếng quát nó im lặng.
Bên đó là một con chó chăn cừu mới tầm năm sáu tháng tuổi, còn chưa trưởng thành nhưng tiếng gầm rú cũng đủ dọa người ta sợ. Mấy vị tiểu công tử gót chân nạm vàng thế mà lại bị một giống chó thấp hèn dọa cho mất mật, co giò chạy trong sợ hãi.
Nhà họ toàn nuôi mấy loài chó cao cấp, chúng được chăm sóc và huấn luyện riêng, chưa kể còn được chuyên gia mời tới thuần hóa. Những con thú cưng chải chuốt mỗi ngày, tỉa lông hàng tháng, ăn uống sướng như tiên, tiền nuôi chó nhà giàu còn đắt hơn tiền sinh nhai của hàng tá người nghèo khổ. Trong mắt các quý ông quý bà nọ, con chó chăn cừu vàng này chỉ là một thứ đồ chơi bên đường xấu xí đến nực cười, một thứ tạp chủng rẻ tiền bị hắt hủi. Điều ngớ ngẩn hơn là, dù có rẻ rúng đến đâu, nó vẫn khiến những con công ngậm thìa vàng phải giơ chân chạy trốn.
Nghe tiếng chó sủa vang, người lớn lập tức chạy đến sân sau, và đối diện với sinh vật nhỏ đáng ra không nên xuất hiện ở chỗ này. Khu người giàu ở, lý nào lại để chó hoang chạy vào được?
Người làm nhà họ Vương nhanh chóng kiểm tra thân thể của hai vị thiếu gia, sau đó mấy trưởng bối cũng đi tới, không hiểu sao bọn trẻ con lại tụ tập hết ở chỗ này.
Nhìn thấy con trai đứng đó, ba Vương nhăn mày lại, lập tức tra hỏi hắn tại sao còn chưa đi học, Vương Nhất Bác không định nói dối hay ngụy biện, chỉ im lặng đứng đó. Đứa trẻ này từ xưa đã vậy, lười nói chuyện, nên cũng lười giải thích.
Ba Tiêu là người đầu tiên phát hiện ra thương tích bên mặt phải của Tiêu Chiến, lúc ông nhận ra má con trai đỏ ửng thì không đứng yên được nữa. Thế nhưng Tiêu Chiến trước sự hỏi han của ba lại liên tục cúi đầu, mấy ngón tay nắm chặt góc áo, không chịu hé răng một chữ. Thấy con cái lì lợm như vậy, phụ huynh càng thêm tức tối.
Ba Vương liếc nhìn Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh Tiêu Chiến, cảm thấy không ổn lắm, trực giác mách bảo ông rằng thủ phạm khiến con trai người ta sưng mặt chính là thằng con quý tử nhà mình. Mấy kẻ thiển cận có thể bị tin đồn làm mờ mắt, nhưng ba Vương không phải mấy kẻ ngu ngốc đó, ông biết rõ vị trí thực sự của Tiêu Chiến trong lòng cha nó, dù thiên hạ có đồn đại nhiều lời không hay đến đâu, có hạ thấp Tiêu Chiến tới mức nào, thì anh vẫn là đích tôn cao quý của nhà họ. Chính vì biết rõ lập trường của Tiêu gia, nên ông càng muốn đối xử thân thiết với Tiêu Chiến.
Thật ra ba Tiêu luôn coi trọng Tiêu Chiến hơn con thứ Tiêu Bình. Trước đây, hiện tại hay cả sau này đi nữa, Tiêu Chiến mới là chủ nhân kế nhiệm của Thịnh Hồng, không đến lượt Tiêu Bình lên làm chủ. Nghĩ đến đây, ba Vương bèn mở miệng hỏi:
" Tiểu Bác, có phải con lỡ đụng chạm gì tới anh không?"
Chỉ là "lỡ" mà thôi, ông vẫn khôn khéo chừa lại chút mặt mũi cho nhà họ Vương.
Cho dù con trai ông thực sự ra tay đánh người ta thì cũng chỉ là vô ý, mấy người lớn này sẽ tự ngầm hiểu với nhau mà xuề xòa bỏ qua, ngay cả Tiêu gia giàu có cũng nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng Vương Nhất Bác không chịu trả lời ba hắn, ngẩng cao đầu lầm lì đứng đó. Vương Nhất Bác hắn không "đụng" ai cả, càng không đánh Tiêu Chiến, tại sao phải nhận cái nồi trên trời úp xuống như vậy?
Thấy vậy, ba Tiêu rất không vừa lòng, trầm giọng hỏi:
"Tiêu Chiến, ai đánh con?"
Lời nói như pháp lệnh, lần này ông đã cắt đứt đường lui mà ba Vương Nhất Bác cẩn thận dàn xếp cho hắn. Ông không cho phép ai bắt nạt con trai mình, kể cả có là Vương Nhất Bác đi nữa.
Tiêu Chiến vẫn cúi đầu thinh lặng như trước. Nói ra thì ba sẽ đứng về phía mình sao? Cho dù người đánh mình không phải thằng nhóc mập mà là Vương Nhất Bác? Ba vẫn sẽ bảo vệ mình chứ?
Trong lòng anh ngổn ngang nghi vấn, những câu hỏi này Tiêu Chiến không có cách nào trả lời được. Từ khi mẹ qua đời, niềm tin vĩ đại vào ba của Tiêu Chiến cũng biến mất theo.
Con trai lớn Tiêu gia bị đánh bầm mặt ở hoa viên Vương gia, nghĩ qua nghĩ lại thì chuyện này không nhỏ chút nào, lại thêm sắc mặt trầm trọng của ba Tiêu, bầu không khí trở nên căng thẳng khó tả.
Thấy vậy, con gái lớn nhà họ Vương đột nhiên bước tới, nắm lấy tay ba Tiêu, nhẹ giọng ra sức khuyên nhủ:
"Chồng à, anh tức giận như vậy làm gì. Chỉ là trẻ con nghịch ngợm chút thôi mà, không phải Chiến Chiến vẫn ổn sao?"
Ả ta luôn thấy người con của vợ trước này rất chướng mắt, bây giờ thằng nhóc đó bị đánh như thế, ả vui mừng còn không kịp kìa. Lần này vốn định dùng diễn xuất đỉnh cao của mình để xoa dịu bầu không khí, nhưng có vẻ không có mấy tác dụng, ông chồng gạt tay ả ra, sau đó cao giọng tuyên bố:
"Tiêu Chiến, ta ở đây rồi con còn sợ gì nữa? Ngẩng đầu lên!"
Giọng nói uy quyền vừa dứt, cuối cùng Tiêu Chiến cũng nắm lấy góc áo len, từ từ nâng khuôn mặt sưng tấy lên, sống lưng đứng thẳng.
Nhìn người phụ nữ họ Vương đứng bên cạnh cha mình, trong lòng anh trào dâng loại xúc động khó tả, dù biết chuyện mình sắp làm là sai nhưng vẫn cố chấp muốn đi tìm đáp án, đáp án cho những nghi hoặc và khát khao chôn chặt trong trái tim bé nhỏ. Nếu như thủ phạm thực sự là Vương Nhất Bác, ba sẽ vì quyền lực mà nhượng bộ, hay là vì con trai mà liều lĩnh bảo vệ tới cùng? Câu trả lời này, hôm nay Tiêu Chiến nhất địng muốn biết.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến khó khăn nâng cánh tay bị trật của mình lên, chỉ tay về phía Vương Nhất Bác đang run rẩy dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người. Hôm đó, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong cuộc đời Vương Nhất Bác bị đánh đau như thế. Người ba tôn kính nhất đã dùng thắt lưng quật vào mông hắn trước mặt mọi người. Thắt lưng cứng đến mức kêu lên từng tiếng giòn giã, Vương Nhất Bác đứng đó không rên tiếng nào, đau đến nghiến răng cũng không chịu cầu xin thương xót, nhất quyết không nói" Xin lỗi".
Chuyện mình không làm, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận.
Vương Nhất Bác cảm giác được mồ hôi lạnh đang chảy sau lưng ròng ròng, tiếng quất roi vẫn giòn tan trên người hắn, đôi mắt tròn xoe lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đứng đằng kia, cảm giác vừa yêu thích vừa thù hận đảo tung lên trong tâm trí non nớt.
Cái nơ xinh xắn đó không nên ở trên người một kẻ nói dối. Tiêu Chiến khiến hắn bị đánh, khiến hắn mất hết thể diện trước mặt mọi người. Nhưng Tiêu Chiến thật sự quá đẹp, Vương Nhất Bác lại nghĩ, mất mặt thì mất mặt thật, dù sao thì Tiêu Chiến ưa nhìn như vậy, còn đẹp hơn cả hoa tulip mà hắn yêu thích nhất, ngoại trừ Tiêu Chiến ra, không ai xứng để hắn thắt nơ bướm trước cổ hơn anh được nữa.
Người lớn luôn thích nói dối, và họ vẫn được tha thứ đấy thôi. Tiêu Chiến rất đẹp trai, người đẹp nói dối là điều dễ hiểu... Vậy nên Tiêu Chiến có thể nói dối, Vương Nhất Bác trẻ tuổi nghĩ....
"Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?"
Thấy Vương Nhất Bác đơ ra, Tiêu Chiến túm cổ áo hắn mà lắc. Ánh mắt ngùn ngụt lửa giận của Tiêu Chiến khiến hắn quay về thực tại. Anh không thèm giả bộ điềm đạm nữa, sự hung hãn đang phơi bày một cách lộ liễu. Vương Nhất Bác bỗng dưng cảm thấy thấy vui vẻ, hắn biết Tiêu Chiến không phải đóa hoa tulip đỏ yếu ớt mà hắn nuôi dưỡng trong khu vườn địa đàng, mà giống con sói muốn xé nát hắn thành trăm nghìn mảnh, ăn đến mảnh xương cũng chảng còn.
Sau hơn 20 năm sống trên đời, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tìm thấy một việc thú vị hơn trồng hoa.
"Nói gì? Nói anh GAY liên quan gì đến tôi à?" Hắn nói khẽ.
"Phải. Tôi gay hay không thì can hệ gì tới cậu?"
"Được!"
Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng cười một tiếng, hắn chăm chú quan sát Tiêu Chiến, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng kì dị. Trong chớp nhoáng, hắn đột ngột chế trụ sau gáy anh, cúi người hôn lên.
Nụ hôn này vừa sâu vừa rời rạc, Tiêu Chiến bị hôn tới độ da đầu tê dại, cả người cũng run lên. Anh cố gắng thoát khỏi sự giam giữ của Vương Nhất Bác, nhưng dường như hắn không có ý định buông tha cho anh, Tiêu Chiến bị ấn trở lại thêm hai lần nữa, lần sau còn ác liệt hơn lần trước. Đây hoàn toàn không giống một nụ hôn, mà giống đang đánh nhau bằng miệng hơn. Vương Nhất Bác hôn như thể muốn trút giận lên Tiêu Chiến, dùng sức mà nhấm nháp vị máu tươi trong khoang miệng.
"A...Cậu..con mẹ nó... phát điên lên gì chứ.."
Tiêu Chiến vẫn đang cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay ma quỷ, nhưng anh đã thua cuộc trước thể lực vượt trội của người kia, cho dù có giãy giụa cũng chẳng ích lợi gì. Tự cảm thấy bản thân như cá nằm trên thớt, lúc này cho dù Vương Nhất Bác có cưỡng ép anh làm ra chuyện xấu xa hơn, anh cũng không cách nào chống cự nổi.
Trong lúc giằng co, Tiêu Chiến dùng khuỷu tay thúc vào bụng Vương Nhất Bác.
Bị đánh lén bất ngờ, hắn kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng chịu buông Tiêu Chiến ra, lấy tay che bụng nhìn người đang ở trước mặt mình.
Tại sao Tiêu Chiến vẫn không chịu cúi đầu trước hắn? Từ nhỏ đến lớn, cớ sao lần nào gặp mặt anh ta cũng phải khiến mình không vui? Vương Nhất Bác càng nghĩ càng tức giận, trong bóng tối mờ mịt, ánh mắt của hắn như sắp bốc cháy.
Nhân lúc Tiêu Chiến vẫn còn đang thở hổn hển, Vương Nhất Bác chớp lấy thời cơ nhoài người lên, ép anh vào lưng nệm, ấn nút hạ ghế. Âm thanh nghẹn ngào bị chặn lại ở cổ họng, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè xuống một lẫn nữa, cả cơ thể đổ rạp theo chiều rơi của tấm nệm. Những ngón tay siết chặt cổ tay, và nụ hôn triền miên dữ dội hơn lại xuất hiện. Hắn hôn anh như thể muốn rút cạn sự sống, cảm giác vừa ngạt thở vừa tê dại nhanh chóng cuốn lấy toàn bộ dây thần kinh của Tiêu Chiến, đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua nốt ruồi gợi cảm dưới môi anh, khuấy đảo khoang miệng vừa trơn vừa nóng.
Tiếng thở dốc nhè nhẹ của đàn ông văng vẳng bên tai, Tiêu Chiến không thể phân biệt được là của anh hay của Vương Nhất Bác ... Dạ dày cuộn lại, cảm giác kinh tởm trào lên cuống họng, anh thế mà lại đang cùng một người đàn ông hôn môi, còn chuyện kinh thiên động địa gì hơn thế này nữa?
Tiêu Chiến không phải gay, cũng không hề có hứng thú với đàn ông. Chẳng ai biết nụ hôn ngột ngạt này kéo dài bao lâu, lúc Vương Nhất Bác đành lòng buông tha cho anh là lúc đôi môi đỏ mọng đã sưng tấy. Vết nước sáng bóng lưu lại trên viền môi mềm mại, nốt ruồi điểm phía dưới càng thêm phong tình vạn chủng, đối mắt hoa đào ướt át đỏ hoe, cả người đều toát lên mùi mê hoặc.
Vương Nhất Bác xoa cằm chiêm ngưỡng kiệt tác của mình, xem ra rất hài lòng, sau đó hắn ung dung nói:
"Giờ thì đã liên quan tới tôi chưa?"
Vừa rồi Tiêu Chiến có nói dù gay hay không cũng chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng bây giờ hai người họ hôn nhau rồi, không quan hệ cũng đã thành dây dưa. Vương Nhất Bác không phải là người đồng tính, nhưng hắn là thiếu gia ngậm thìa vàng được cưng chiều mà lớn lên ở Thâm Quyến, hắn có quyền cuồng ngôn loạn ngữ một cách bất cần đời như vậy.
Tiêu Chiến nằm xuống, thở hổn hển chống lại cảm giác muốn nôn, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa hôn mình. Một lúc sau, anh giơ tay tát Vương Nhất Bác một cái, tiếng " Bốp" vang giòn tan trong xe.
"Mẹ kiếp! Cậu cút ngay cho tôi" Tiêu Chiến chửi bới.
Vương Nhất Bác bị đánh, mở to mắt kinh ngạc nhìn người nằm dưới mình, đây là lần thứ hai trong đời hắn bị ăn đánh, và vẫn là vì Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác bật cười, bóp cằm Tiêu Chiến bắt anh ngẩng mặt lên, cố ý buông lời châm chọc:
"Còn giả bộ à?"
"Cút xuống khỏi người tôi! Cút ngay!" Tiêu Chiến gằn từng chữ một.
"Vội vàng làm gì?" Vương Nhất Bác ngắm nghía Tiêu Chiến, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Anh không thể nhìn thấy cảm xúc giữa đôi mắt mờ mịt của hắn, nhưng lại thấy rõ ràng bàn tay ai kia đang cầm lấy dây áo của mình, nhẹ nhàng thắt lại:
"Tôi rất tò mò, không biết anh Tiêu chơi đàn ông nhiều hơn, hay là bị đàn ông chơi nhiều hơn nhỉ?"
Dây áo được thắt lại, món quà tinh xảo dưới thân cuối cùng cũng đạt đến trạng thái mà hắn hài lòng nhất, Vương Nhất Bác dùng ngón tay xoa xoa đôi môi sưng tấy của Tiêu Chiến, cúi đầu ghé vào tai anh, nhỏ giọng thì thầm:
"Hình như là bị chơi không ít nhỉ..."
" Con mẹ cậu!"
Tiêu Chiến không thể chịu đựng thêm được nữa, anh dùng hết sức bình sinh đẩy Vương Nhất Bác ra, kiềm lại lửa giận ngút trời rồi vươn tay giật mạnh chiếc nơ trước cổ, nhưng Vương Nhất Bác chặn ngay lấy tay anh. Khi Tiêu Chiến chuẩn bị phát hỏa, mở miệng mắng người, Vương Nhất Bác lại bất ngờ lặt mặt, trở nên vô cùng nghiêm chỉnh mà đưa ra thỏa thuận:
" Bức tranh đêm nay tôi có thể tặng anh, Nam Sơn cũng không cần nữa, nhưng tôi muốn anh cùng tôi đến tiệc tất niên của Trì Long, với thân phận của một " bằng hữu thân thiết".
Trans/Edit: Yisanse
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com