8.1
Xe hơi của Vương Nhất Bác chạy vòng qua con đường núi ngoằn ngoèo đến một biệt thự tư nhân nằm sâu trong núi Đại Mai Sa.
Biệt thự nằm lưng chừng núi, là một căn nhà mới được xây dựng năm 2013 với lối thiết kế tối giản, có tính riêng tư cao và không gian mát mẻ rộng rãi. Mảng màu sắc nổi bật nhất trong toàn bộ khu nhà chính là vườn hoa tulip đỏ, vừa bước vào cổng là có thể nhìn thấy. Đây đều là giống hoa mới nhất được vận chuyển định kỳ hàng tháng bằng đường hàng không. Mặc dù chẳng mấy khi Vương Nhất Bác tới nơi này, nhưng quản gia chưa bao giờ dám bỏ bê sở thích của ông chủ.
Phía sau biệt thự là cảnh biển xanh thăm thẳm, dưới chân núi có sân golf của Thị trấn Hoa Kiều. Từ vị trí ngôi nhà nhìn xuống có thể thấy loáng thoáng vài khách du lịch, xuyên qua tầng lớp bóng cây ẩn giữa sương mù.
Vừa không ồn ào hỗn tạp, lại rất có nhân khí, giống như góc nhìn của Thượng đế xuống phàm trần, uống trà trò chuyện rồi nhìn ngắm thế gian. Người ta hay nói biệt thự ở vùng núi Đại Mai Sa toàn là của mấy đại gia thừa tiền xây nhà cho " rắn hoang" ở, không thì cũng là nơi để nuôi tình nhân.
Vương Nhất Bác chắc sẽ thuộc loại đầu tiên, xây xong rồi bỏ đấy. Lâu lắm rồi hắn không ghé qua nơi này, chủ nhân trở về đột ngột khiến quản gia không khỏi kinh hỷ. May mà thường ngày mọi người đều chăm sóc nhà cửa chu đáo, nên dù tiểu Vương tổng có bất ngờ trở về, lại còn mang theo một thanh niên trẻ vào giữa khuya, họ vẫn có thể đón tiếp đâu vào đấy.
"...Đây không phải nhà tôi." Tiêu Chiến mở mắt nhìn ngôi nhà xa lạ trước mặt, cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại mà thều thào.
Vương Nhất Bác không trả lời anh, im lặng đỡ lấy thân thể xiêu vẹo của Tiêu Chiến, quản gia ở bên cạnh nhìn thấy bèn vội vàng chạy tới giúp, nhưng bị hắn cho một cái liếc mắt từ chối. Đương nhiên quản gia cũng đủ thông mình, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, nhanh nhẹn tránh sang một bên, không dám tiến lên nửa bước.
Được người ta chăm bẵm như vậy Tiêu Chiến cũng không tỏ ra cảm kích. Giờ người anh đang nóng như lửa đốt, dục vọng không có chỗ phát tiết, làn da của Vương Nhất Bác lại cứ chạm vào anh, hại Tiêu Chiến sắp ngạt thở tới nơi. Không chịu nổi nữa, Tiêu Chiến hổn hển hất cánh tay Vương Nhất Bác ra, một mình gắng gượng bước vào nhà.
Quản gia đứng đờ ra như khúc gỗ, trước giờ qua ông ta chưa từng thấy ai dám vô lễ như vậy trước mặt Tiểu Vương tổng.
" Nói với Roy là tôi đến đây." Vương Nhất Bác nói với quản gia, mặt không đổi sắc đuổi theo Tiêu Chiến đằng trước, sau đó trực tiếp bế anh lên.
"Cậu buông ra! Tôi tự mình đi được." Tiêu Chiến rít qua kẽ răng, anh đã đứng bên bờ vực dục vọng, thần trí sắp không còn minh mẫn. Nhưng Vương Nhất Bác không thèm nghe anh nói, hắn vẫn một mạch bế anh đi vào phòng cho khách.
"Nóng..." Tiêu Chiến giãy giụa vài cái, phát hiện không ích lợi gì, liền cởi cúc áo ngay trong lòng Vương Nhất Bác, " Nóng quá..."
Vương Nhất Bác thoáng nhìn thấy khuôn ngực ửng hồng của Tiêu Chiến lộ ra dưới lớp áo sơ mi trắng, cơ thể như bị điện giật một cái, hắn nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, bước chân càng thêm nhanh hơn.
" Khát.." Tiêu Chiến lại lẩm bẩm, lúc kêu nóng lúc kêu khác, thế mà Vương Nhất Bác vẫn không chịu để ý tới anh, Tiêu Chiến liền dứt nốt nửa hàng cúc áo bên dưới, hành động như một kẻ mất hồn.
Cuối cùng cũng đến phòng khách, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến lên giường như đặt món trân bảo bằng sứ, một tay giữ chặt tay Tiêu Chiến không cho anh cử động, tay kia thì kéo chăn. Hơi ấm nóng từ tay hắn như chiếc công tắc, bật lên cơn khát tình của Tiêu Chiến, toàn thân anh rùng mình, đá tung chiếc chăn trên người ra. Vương Nhất Bác biết, thân nhiệt của Tiêu Chiến hiện ra chỉ là triệu chứng giả do thuốc gây ra, bây giờ nhất định phải đắp chăn thật ấm, nếu không thể nào cũng bị cảm lạnh. Hắn kiên nhẫn cúi xuống nhặt chiếc chăn bị đá tung, mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hành động lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Mọi chuyện lẽ ra đang phát triển theo quỹ đạo bình thường, thì Vương Nhất Bác bỗng cảm thấy cổ mình bị kéo xuống, là Tiêu Chiến ôm lấy cổ hắn. Động tác dang dở trên tay trở nên cứng ngắc, Vương Nhất Bác bắt gặp đôi mắt hoe đỏ của Tiêu Chiến nhìn mình chằm chằm, và trái tim bắt đầu đập thình thịch. Một đôi mắt chứa dục vọng mãnh liệt, mông lung như sóng nước, từng lỗ chân lông trên gương mặt trắng nõn đều lộ ra khao khát yêu và được yêu.
Tiêu Chiến đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phê thuốc. Cho đến tận lúc này, Vương Nhất Bác vẫn rất bình tĩnh, hắn vừa kéo cánh tay ấm áp quanh cổ ra, vừa lau mồ hôi trên trán Tiêu Chiến.
"Tỉnh táo chút, anh cố chịu đựng đi, Roy sẽ đưa bác sĩ tới ngay thôi." Vương Nhất Bác trấn an anh. Nhưng Tiêu Chiến hoàn toàn không nghe thấy, anh có cảm giác mình bị cuốn vào một vòng xoáy khổng lồ, thậm chí không thể phân biệt được người trước mặt là ai nữa, ham muốn nguyên thủy xâm chiếm anh, trói chặt anh vào một khoảng không gian mơ hồ. Giống như ham muốn của loài dã thú, Tiêu Chiến cực kỳ khao khát cùng người khác làm tình, để được chết đi sống lại trong những cơn cực khoái dai dẳng.
"...Nóng...nóng quá." Kiềm chế đã quá lâu, giọng nói phát ra từ cổ họng Tiêu Chiến đã khàn đặc. Anh ôm lấy Vương Nhất Bác như ôm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất trong cơn bão, muốn hắn thỏa mãn dục vọng của chính mình. Theo bản năng, Tiêu Chiến rướn người về phía trước, gấp gáp tìm kiếm đôi môi đang cận kề.
Sự ấm áp và mềm mại quấn lấy quanh môi khiến Vương Nhất Bác chết đứng, hắn có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của Tiêu Chiến đang run rẩy. Ngàn vạn lần không thể ngờ tới, hắn và Tiêu Chiến lại phá vỡ bức tường bao nhiêu năm nay giữa họ trong hoàn cảnh vô lý đến thế.
"Tiêu Chiến, dậy đi!" Vương Nhất Bác rất mau đã hoàn hồn lại, hắn nhíu mày, đẩy Tiêu Chiến ra, Nhưng Tiêu Chiến đang quá sốt sắng, anh chỉ muốn hôn hắn. Đầu óc choáng váng cả rồi,Tiêu Chiến ngang ngược ngậm lấy môi Vương Nhất Bác, bắt đầu gặm cắn. Sống gần ba mươi năm trên đời, Tiêu Chiến luôn kiêu ngạo rằng mình có khả năng tự chủ tuyệt đỉnh, chưa bao giờ bị tình cảm dắt mũi, anh coi thường những kẻ luôn mắc kẹt trong dục vọng xác thịt. Nhưng đêm hôm nay chính bản thân Tiêu Chiến đã đánh mất lý trí, chiếc mặt nạ kiêu hãnh cuối cùng vỡ nát.
Sức lực của Tiêu Chiến không hề yếu chút nào, anh lật người đè Vương Nhất Bác xuống dưới, ngồi trên người hắn cúi đầu hôn triền miên, đồng thời hăng hái giật tung cúc áo của hắn. Ham muốn hóa thành dòng điện quét qua toàn thân, nửa thân dưới cứng đến đau nhức, nhưng kẻ kia lại không chịu phối hợp với mình, Tiêu Chiến càng gấp không chịu nổi, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.
Vương Nhất Bác bị trêu trọc tới mức trái tim đập loạn xạ, cuối cùng hắn cũng thừa nhận chuyện Tiêu Chiến đã hoàn toàn bị thuốc kích dục khống chế. Gần như dùng hết sức Vương Nhất Bác mới đẩy được người ngồi trên ra, sau đó ấn nút gọi quản gia bằng đường dây nội tuyến.
"Đem đá viên lên, có bao nhiêu mang hết bấy nhiêu." Nói xong, hắn quay người đi đến bên giường, hai bàn tay to lớn ôm ngang eo Tiêu Chiến, đem hai chân anh vắt lên eo mình, vừa giữ thắt lưng anh vừa khống chế cơ thể đang quơ loạn, Vương Nhất Bác bế thẳng anh vào nhà tắm.
Dọc đường, Tiêu Chiến dựa vào cổ Vương Nhất Bác, dường như cảm nhận được hắn mất hứng rồi, không chịu hôn môi với anh nữa. Anh biết điều ngoan ngoãn nằm im, để Vương Nhất Bác bế mình đi, trong lòng mong chờ xem lát nữa hắn sẽ dùng thủ đoạn nào để giúp mình giải tỏa.
Làn da nóng bỏng áp sát vào thành bồn tắm, cái lạnh đột ngột khiến Tiêu Chiến run lên, tay ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác, phát ra tiếng thút thít khe khẽ, giống như con chim non sợ bị ném xuống nước. Vương Nhất Bác thấy người trong lòng mình run rẩy từng đợt, đèn trong phòng tắm rất sáng, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Chiến đang ngoan ngoãn áp tai vào người mình, trong lòng đột nhiên dâng lên loại cảm xúc kỳ lạ. Hắn chưa từng thấy một Tiêu Chiến như thế, không còn tính công kích hung hăng, không có năng lực phản kháng, cũng không cau mày giận dữ với hắn, không trưng ra vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn hắn.
... Tiêu Chiến lúc này chỉ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, vừa mềm mại vừa đáng thương, lại muôn phần dụ hoặc.
Giống như cảm nhận được sự do dự của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo hắn, ngẩng đầu định hôn lên, anh như kẻ sắp chết đuối cầu cứu người trên bờ, cầu xin Vương Nhất Bác, xin vị lữ khách qua đường này cùng mình trầm luân. Đôi môi ướt nóng trườn dọc từ cần cổ Vương Nhất Bác, qua yết hầu, cằm, nhân trung... Anh chạm nhẹ vào từng tấc trên gương mặt tuấn tú ấy, nhưng lại tránh môi Vương Nhất Bác.
Tiếng nước tí tách vang lên bên tai, bàn tay Vương Nhất Bác đang đặt trên eo Tiêu Chiến siết chặt lại từng chút một. Hắn không đẩy Tiêu Chiến ra, cũng không chịu thỏa mãn anh, hắn chỉ muốn hỏi người trong lòng điều bấy lâu nay hắn vẫn luôn thắc mắc. Muốn hỏi "Tại sao anh lại ghét tôi đến thế, tại sao không đối xử tử tế với tôi từ lúc đầu, tại sao cứ mãi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng cay nghiệt? Rõ ràng tôi chẳng làm gì sai hết, cái sai duy nhất chỉ là vô tình mang họ Vương ư?"
Vương Nhất Bác có quyền lựa chọn mọi thứ trong cuộc sống, ngoại trừ tên họ của hắn.
"Tiểu Chiến, anh biết tôi là ai chứ?" Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi, hắn rất muốn biết người đàn ông lao vào vòng tay mình lúc này có biết anh ta đang làm gì hay không.
"Nhìn tôi này," Vương Nhất Bác quay đầu Tiêu Chiến lại, để anh nhìn thẳng vào mắt mình, "Nói cho tôi biết, tôi là ai."
Tiêu Chiến hơi sững lại, đôi môi hơi hé mở, thở hổn hển và chớp mắt một cách vô thức. Vương Nhất Bác cứ chờ như vậy, như thể hắn đã đoán trước được rằng Tiêu Chiến sẽ không thể cho hắn bất cứ câu trả lời nào cả. Hắn rất muốn đánh thức người đàn ông trong lòng mình, nói lớn cho anh biết, đã chọn làm người xấu thì nhất định phải làm đến cùng, đừng làm ra vẻ đáng thương yếu đuối như vậy nữa. Rõ ràng từ nhỏ anh đã lạnh lùng tàn nhẫn, đâu cần phải cùng hắn diễn một màn thương hại ngốc nghếch này làm quái gì.
Người duy nhất dám hại hắn ngã vào bụi cỏ, hại hắn bị ăn đòn roi, vậy mà bây giờ lại rơi vào tình huống khổ sở như vậy. Vương Nhất Bác thế mà lại cảm thấy chính bản thân mình vừa bị tát một cái vào mặt, hắn thấy hơi nhục nhã. Hắn tự giải thích cho cảm giác kỳ lạ đang xôn xao trong lồng ngực mình là sự sỉ nhục. Phải, là sự sỉ nhục mà Tiêu Chiến mang lại. Nghĩ tới đây, hắn định nhét người trong lòng vào bồn tắm, nhưng lại bất ngờ nghe thấy một giọng nói mềm mại vang bên tai:
"Vương Nhất Bác."
"Gì cơ?"
"Cậu là... Vương Nhất Bác."
Trans/ Edit: Yisanse
#Không biết mn đã nghe tin anh Bo sắp đóng phim " Nhân ngư" chưa, trời ơi từ hôm qua tới giờ mình hỏn lọn lắm á, nên là phải chia sẻ sự hỏn lọn này đến với mn ><
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com