Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3_ Một cơ hội?

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào hình dáng thiếu niên 17 tuổi đang say giấc trên giường khiến cậu đẹp hơn bao giờ hết. Chớp chớp đôi mắt tỉnh dậy nhìn xung quanh, đồng hồ đã điểm 6h sáng, Tiêu Chiến không ngờ hôm nay bản thân lại dậy sớm thế. Tỉnh rồi thì thay đồ chuẩn bị đi học thôi chứ còn đợi gì nữa. VSCN xong xuôi thì mang cặp sách xuống nhà ăn sáng cùng cả nhà. Ba mẹ Tiêu và em gái đang ngồi uống trà ngắm hoa nhìn thấy cậu xuống nhà liền há hốc mồm. 

" Hôm nay có bão à ba mẹ? Anh con hôm nay sao dậy sớm thế?"

" Ờ thì chắc có mưa bão một chút đấy... À thôi đã xuống rồi thì cùng ăn cơm.."_ Mẹ Tiêu hùa theo Tuyết Nguyệt trêu chọc anh một chút. 

" Con chỉ dậy sớm 30 phút thôi mà mọi người làm gì bất ngờ dữ vậy? Con xem dự báo thời tiết rồi, hôm nay trời nắng đẹp lắm!"_ Tiêu Chiến bất lực vào bếp cùng mẹ Tiêu mang đồ ăn sáng ra bàn. 

Mỗi buổi sáng của nhà họ Tiêu đều nhộn nhịp như vậy đấy! Lúc nào cũng có tiếng cười và lời trêu chọc ngọt ngào. Ăn xong thì ba Tiêu đến công ty làm việc, Tiêu Chiến và em gái thì đến trường học. Hai anh em ra đến cửa nhà thì có một chiếc xe đã đến đậu sẵn từ bao giờ, thấy hai người liền xuống xe mở cửa, người nọ không ai khác chính là Vương Nhất Bác.

" Lên xe đi! Anh đưa hai người đến trường!" 

" Không cần đâu! Tôi và em ấy đi xe riêng của nhà rồi, không phiền đến anh."_ Tiêu Chiến lạnh lùng đáp lời anh.

" Nếu em không thích thì tôi chỉ xin đưa em đi hôm nay thôi có được không?"

" Chào buổi sáng nhé anh rể! Nhưng e là em không đi cùng được rồi! Em có hẹn với bạn, nên xe riêng nhà mình hôm nay sẽ đưa em đi đón bạn rồi anh hai à! Anh đi với anh rể nhé!" _ Cô cố ý muốn anh mình và anh rể đi cùng nhau nên bịa ra một câu chuyện rồi lên xe riêng đi mất. Trước khi đi cũng không quên nháy mắt với cậu một cái. 

Em gái phản rồi thì cậu biết làm sao ngoài đi cùng anh, dù gì anh cũng nói là chỉ hôm nay thôi mà cũng không có gì phải từ chối nữa. Nói rồi cam chịu lên xe để người ta đưa đi. Anh không muốn bỏ lỡ giây phút nào cạnh cậu nên suy nghĩ tìm chuyện để trò chuyện với cậu. 

" Nhìn dáng vẻ này của em thật hoài niệm thanh xuân..."

" Tại sao lại hoài niệm?"

" Thanh xuân, tuổi trẻ đó chính là thời điểm mà con người ta vô ưu vô lo nhất, không phải lo quá nhiều thứ, cũng không mất đi gì cả. "

" Trưởng thành không vui sao?"

Vương Nhất Bác im lặng một hồi mới trả lời: " Cái gì cũng có cái giá của nó và trưởng thành cũng vậy. Khi còn trẻ thì ta lại ước muốn được trưởng thành, nhưng khi trưởng thành rồi thì lại hoài niệm về tuổi trẻ. Tôi không hi vọng em sẽ trưởng thành đâu Tiêu Chiến..."_ /"Vì khi trưởng thành phải trả cái giá quá đắt"/ vế sau anh chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không nói ra. 

Chớp mắt cũng đã đến cổng trường, Tiêu Chiến ngẫm nghĩ gì đó rồi quay sang hỏi anh: " Tôi có câu này muốn hỏi mong anh trả lời thật lòng."

" Em cứ việc hỏi, vì câu nào tôi nói với em cũng là thật lòng hết."

" Tại sao lại là 40 mà không phải là 99?"_ Cậu muốn hỏi mục đích thật sự của số hoa hồng xanh ấy. 

Anh nghe xong liền nhìn cậu thật lâu rồi mới cười tươi đáp lại: " Ban đầu thật sự là 99, nhưng vì khi thấy dáng vẻ không chấp nhận của em ngày hôm đó nên mới đổi thành 40. Số 99 lúc đầu là vì muốn ở cạnh em lâu nhất có thể, còn 40 là rút ngắn thời gian lại không muốn ràng buộc em quá lâu. Tôi không muốn ép buộc làm chuyện em không muốn đâu. "

Dứt câu Vương Nhất Bác mới với tay lấy ra cành hoa hồng xanh ở ghế sau mang đến trước mặt cậu: " Cành hoa thứ 3 của em... Chúc em ngày một ngày vui vẻ..."

" Sau này không cần đưa đón tôi đi học đâu..."

Tiêu Chiến nhận lấy hoa rồi xuống xe, trước khi vào trường thì quay đầu lại nhìn anh, anh thấy thế liền mỉm cười vẫy tay với cậu. Thấy cậu vào trường rồi anh mới yên tâm rời đi. Cậu thất thần tay cầm hoa đi vào lớp, đoạn đường đi ai cũng nhìn cậu vì bình thường cậu không hề có vẻ mặt như thế. Ngồi vào bàn cậu vẫn luôn nhìn cành hoa ấy khiến cậu bạn thân ngơ ngác hỏi thăm.

" Hoa hồng xanh sao? Là em gái xinh đẹp nào tặng à? Sao nhìn Tiêu thiếu thất thần dữ vậy? "_ Một loạt câu hỏi được đưa ra nhưng Tiêu Chiến vốn chẳng hề nghe thấy gì cả. Thấy thế nên Lâm Thuận mới lấy tay lắc lắc vai cậu khiến cậu trở về thực tại.

" Cậu bị làm sao thế? Lần đầu thấy cậu bị vậy đấy!"

" Tôi không sao..."

" Ừ không sao, vậy nói xem hoa này ai tặng..."

Lâm Thuận vốn là người chung tình trong tình yêu, cậu ta đã có mối tình sâu đậm với cô bạn gái 5 năm nay nên cậu ta không biết từ bao giờ lại trở thành cố vấn tình cảm cho Tiêu Chiến. Thế nên cậu chẳng ngại ngần mà kể mọi chuyện cho cậu ta. Từ chuyện 40 cành hoa rồi đến sống chung, muốn cậu ta giúp mình tìm ra giải pháp tốt nhất cho hiện tại. 

" Vị hôn phu này của cậu thật sự tồn tại trên đời đấy à? Tôi còn tưởng cậu đang kể về nam chính si tình trong mấy bộ tiểu thuyết cơ đấy!"

" Cậu thật sự nghĩ anh ta là người như thế à?"

" Thì theo như lời cậu kể thì tôi thấy anh ta rất tốt, để ý đến từng hành động, cảm xúc của cậu, anh ta là người thể hiện dựa vào hành động chứ không phải lời nói suông như bao người, còn sẵn sàng mượn nợ chỉ để cho cậu tiêu, người như vậy thật sự khó kiếm lắm đấy!"

Tiêu Chiến im lặng nghe người bạn thân mình nói tốt về Vương Nhất Bác, nghe cậu ta nói thế cậu mới để ý anh ta thật sự dùng hành động để chứng minh tình cảm.

" Vậy theo cậu tôi nên làm gì?"

" Tôi nghĩ là cậu nên cho người ta một cơ hội thật sự... Nếu cậu không tin tình cảm anh ta dành cho cậu là thật hay giả thì có thể tìm cách thử anh ta... "

Dứt câu thì tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, Tiêu Chiến cất hoa vào cặp rồi bắt đầu tiết học với một mối hỗn loạn suy nghĩ trong đầu. 

__________________________________________

_ Vương Thị_

Vương Nhất Bác vừa đến công ty liền vùi đầu vào làm việc, anh vừa nhậm chức nên công việc cần giải quyết lúc nào cũng nhiều. Những vị cổ đông lớn lại không tin vào năng lực của anh cứ luôn nói sau lưng anh, nói anh là con trai của chủ tịch nên được thăng tiến nhanh mặc dù chỉ vừa về nước. Thế nên anh mới cật lực làm việc để chứng minh khả năng của mình.

Cốc... cốc.. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh nghe thấy liền cho vào, người bước vào là trưởng phòng marketing kiêm luôn bạn thân của anh- Triệu Thanh.

" Siêng năng quá nhỉ Vương Tổng?"

" Nếu không phải chuyện liên quan đến công việc thì đi ra ngoài đi."

" Tại chưa đến giờ làm việc nên mới lên đây nói chuyện với cậu thôi mà làm gì căng vậy?"

Vương Nhất Bác tặng cho cậu ta một ánh mắt lạnh lùng đuổi thẳng khiến cậu ta rùng mình nhưng vẫn nhây mà ở lại. 

" À mà cậu về nước cũng đã vài ngày rồi, còn cậu em trai sinh đôi kia không về chung luôn sao?"

Em trai sinh đôi... Phải Vương Nhất Bác có một đứa em trai, cả hai người là anh em sinh đôi cùng một ngày, cùng một tháng, và cùng một năm. Nhưng tính cách chẳng hề giống nhau chút nào, nếu anh lạnh lùng điềm tĩnh bao nhiêu thì đứa em lại tinh nghịch quậy phá bấy nhiêu. Điểm giống nhau có lẽ là ngoại hình và trí thông minh chăng.

" Nó nói nó còn chưa muốn về tiếp quản vị trí phó giám đốc, nó còn nói nó chơi chưa đủ nên 2 tháng sau nó mới về."

" Đứa em trai này của cậu không giống cậu chút nào nhỉ? Còn chuyện hôn phu tương lai của cậu thì như nào? Có chút tiến triển nào chưa?"

" Cậu cho người theo dõi tôi à? "

" Không cần cho người theo dõi đâu, tôi có mắt tự nhìn được tâm tư, biểu hiện của cậu. Vương Nhất Bác ở nước ngoài lạnh lùng, không thích nói chuyện quá nhiều, ánh mắt sắc đá biết bao. Nhưng từ khi về nước ánh mắt đó của cậu đã không còn thấy nhiều nữa mà chuyển sang ôn nhu hơn rồi. Đưa rước đến trường lại còn đưa đi chơi cơ đấy, cậu đừng quên em gái tôi là bạn thân của Tuyết Nguyệt đấy. "_ Triệu Thanh cứ thao thao bất tuyệt mặc cho anh vẫn đang nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn lạnh như băng. 

" Chuyện của tôi không cần cậu quản... Cậu muốn tự mình ra ngoài hay để tôi gọi bảo vệ?"

" Thôi thôi tôi có chân tự đi được, nhưng mà cậu phải sớm có được tiểu bảo bối đó nếu không sẽ có người cướp mất đấy nhá!"_ Trước khi rời đi cậu ta cũng không quên trêu chọc anh một chút.

Sớm có được sao? Bộ Vương Nhất Bác không muốn sao? Anh chỉ là muốn chầm chậm đến gần tiểu bảo bối này, sợ manh động quá thì người ta lại chạy mất thì toang. 

Quay tới quay lui thì lại hết ngày... Quyển sổ tay của Tiêu Chiến lại có thêm một cánh hoa cùng ngày tháng và 4 chữ: 7/9... Một cơ hội...

Còn lại 37 ngày...

______________________________________________________

_ Hết Chương 3_ 

Dành cho ai thắc mắc tại sao 4 chữ nhưng lại thành 3 chữ thì là trong tiếng trung " Một cơ hội" sẽ là 4 chữ nhá!

Liệu Tiêu Chiến có thật sự cho Vương Nhất Bác một cơ hội không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com